Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 312: Báo ân.

Chương 312: Báo ân.
Trong khi nói chuyện, Tần Mục xuất hiện ở bên ngoài luân châu.
"Chính là nơi này. Vào đi thôi."
Không có một cánh cổng lớn cổ kính nào. Trực tiếp xuất hiện ở trên vách núi, xuyên thấu qua cánh cổng mơ hồ có thể thấy tiếng ảnh các học viên đang bận rộn. Tần Mục bước vào trong cánh cổng, vách núi lại khôi phục vẻ tĩnh mịch ban đầu.
Sau khi tách ra Tần Mục, Lữ Tử Châu và những người khác hướng về ký túc xá.
"James, ngươi không sao chứ?" Lữ Tử Châu quan tâm hỏi.
"Ta không sao, Lữ học trưởng, quả trứng của ngươi ấp ra sao rồi?" James không muốn để tâm trạng của mình ảnh hưởng đến mọi người. Trực tiếp chuyển trọng tâm câu chuyện.
"Ờ, cái này..."
"Đừng nhắc nữa, vẫn là một quả trứng. Chỉ là nhỏ đi một nửa." Tống Kiến Quốc có chút hả hê nhìn.
"Ha ha, vẫn là một quả trứng. Xem ra tiểu gia hỏa còn chưa chịu chui ra." James lúng túng cười nói.
"Đúng vậy, ta hỏi hiệu trưởng rồi. Kinh ngạc là ấp nhiều lần như vậy, cuối cùng lại biến thành trứng bồ câu. Cuối cùng mới ấp ra được." Lữ Tử Châu không phục, vội vàng lôi Tần Mục ra làm hậu thuẫn.
"Đây nhất định cũng là Thần Long, ừ không sai." Lữ Tử Châu tự mình an ủi mình.
"Hy vọng là thế!" Tống Kiến Quốc không quan tâm nhún vai.
"Các ngươi xem, đó không phải là Sở Du sao?" Lúc này Sở Du lộ vẻ uể oải. Trông không có tinh thần.
Theo lẽ thường, bọn họ là người tu tiên. Đã tiến vào Huyền cấp, tinh khí thần đều dồi dào, rất ít khi thấy người nào mệt mỏi. Bên trong sân trường linh khí dồi dào, tùy thời có thể bồi dưỡng thân thể của bọn họ.
"Này, Sở Du, ngươi mới vừa về sao?" James từ xa lên tiếng chào.
Sở Du giống như là bị giật mình, toàn thân run lên.
"Ừ ừ, giống như vậy. Ta đi lên trước." Sở Du luống cuống tay chân. Làm cho mấy người cảm thấy rất khả nghi.
Có lẽ là do gần đây lịch tu luyện quá căng thẳng. James về phòng ngủ, liếc mắt nhìn giường của Sở Du. Thật kỳ lạ, Sở Du hôm nay vậy mà đã đi ngủ sớm vậy. Chẳng lẽ dạo này sự nghiệp ăn xin bị bế tắc rồi hả?
James lắc đầu, tự đi tắm rửa.
Sở Du căn bản là không có cách nào ngủ được. Sáng sớm hôm nay hắn như thường lệ, ở Tấn Thành đi xin ăn dọc đường.
"Lão Sở, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi." Một phu nhân năm sáu mươi tuổi đột nhiên kéo hắn.
"Bà là ai?" Sở Du theo phản xạ lùi về sau xem xét.
"Ta là Trương Tiểu Hoa đây mà."
Sở Du nghiêng đầu nhìn bà ta. Trương Tiểu Hoa thấy vẻ mặt hắn thì biết hắn không nhớ ra được.
"À, ta là mẹ của Trương Đại Sơn, Trương Đại Sơn ngươi nhớ chứ? "Trương Tiểu Hoa tiếp tục giải thích.
"Bà tìm ta có chuyện gì." Sở Du đẩy tay bà ta ra.
"Ta, ta muốn báo đáp ngươi a." Trương Tiểu Hoa hai tay siết chặt, có chút bối rối nói.
"Báo đáp ta, báo đáp cái gì. Ta dường như không có làm ơn gì với bà mà!" Sở Du nói ra sự nghi ngờ của mình.
"Ngươi có biết Trương Đại Sơn không? Là con trai ta. Con ta thi đỗ đại học, chúng ta hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng mới biết là có ngươi một mực giúp đỡ nó. Giúp nó hoàn thành..." Trương Tiểu Hoa dừng lại một chút. "Đại Sơn vừa lúc thi đậu đại học Tấn Thành, bây giờ nó đã đi học và có cuộc sống riêng. Nhưng vẫn muốn báo đáp. Cho nên mới hỏi thăm khắp nơi và biết được ngươi ở Tấn Thành này."
"Không cần đâu, không cần báo đáp." Sở Du luôn làm việc tốt mà không muốn lưu danh. Bây giờ bị người ta tìm tới tận cửa báo ân, trong lòng ngoại trừ vui vẻ kích động, còn có một tia bất an.
"Sao được chứ, Đại Sơn nhà ta nói. Ân tái tạo như là phụ mẫu. Nếu không báo ân, ta sẽ không đồng ý." Trương Tiểu Hoa nói lớn tiếng, lại có vài phần tức giận.
"Thực sự không cần, các người có lòng như vậy, ta đã rất mãn nguyện rồi." Người phụ nữ này càng nói càng thấy giận dữ. Cả đời chưa từng tiếp xúc thân mật với nữ nhân nào, Sở Du khó hiểu.
"Ta nói phải báo là phải báo, ngươi bây giờ ở đâu? Ngươi xem ngươi bây giờ trông như thế nào. Đến đây, theo ta về nhà. Sau này ngươi cứ ở cùng chúng ta. Có chúng ta một miếng ăn, thì có ngươi một miếng ăn." Trương Tiểu Hoa thấy Sở Du mặc bộ đồ ăn mày. Vô ý thức cho là hắn sống không tốt.
Bà căn bản không cho hắn cơ hội nói chuyện, trực tiếp kéo hắn đi về nhà. Sở Du cả đời làm "lão quang côn", bây giờ bị một phụ nhân kéo lê trên đường... Trong nhất thời lại không biết phải làm sao cho đúng.
"Buông ra, buông ra." Sở Du nhỏ giọng nói.
Trương Tiểu Hoa dường như không nghe thấy gì cả. Tay và chân cứ thế đi, hết một đoạn đường, đến khu phúc yên. Sở Du rốt cuộc hoàn hồn, tránh thoát khỏi "ma trảo" của Trương Tiểu Hoa.
"Đi thôi, phía trước đến nơi rồi. Ngươi yên tâm. Đại Sơn là một đứa trẻ hiếu thảo. Nhất định sẽ hiếu thuận hai ta." Trương Tiểu Hoa tùy tiện nói. Rồi lại định đưa tay kéo Sở Du. Sở Du nhanh chóng né tránh.
Lời này nghe sao lại kỳ quặc vậy?
"Trương Tiểu Hoa! Ta nói là không cần báo đáp. Bọn ta là người tu tiên, một ngày làm một việc thiện cũng như ăn cơm uống nước bình thường. Không cần báo đáp!" Thật sự là không biết làm sao đối mặt với sự nhiệt tình này.
Sở Du lớn tiếng gọi Trương Tiểu Hoa.
"Ngươi xem ngươi đi ăn xin cả đường phố. Lại còn một bộ một bộ. Thật sự, mau vào nhà, cho ta cho ngươi chút cơm ăn đã. Rồi chúng ta từ từ nói." Mặc kệ hắn nói gì, Trương Tiểu Hoa căn bản không nghe lọt tai. Bà chỉ biết là ngày hôm nay nhất định phải giữ ân nhân lại. Sau này sẽ báo đáp hắn thật tốt.
Sở Du hối hận hôm nay xuất môn không tự xem cho mình một quẻ. Hiện tại thực sự là làm sao cũng không giải thích được rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận