Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 48: Không có Luyện Đan Sư đi địa phương mà không đến được

Chương 48: Không có Luyện Đan Sư nào mà nơi nào không đến được Giờ phút này.
Tống Kiến Quốc cảm thấy mình tức muốn nổ phổi.
Thậm chí muốn trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ cha con với chín đứa con trai.
Nhưng cuối cùng...
Ông vẫn cố kiềm chế.
Không có đuổi hết tất cả các con trai ra khỏi nhà.
"Nghịch tử! Đúng là nghịch tử mà!"
Tống Kiến Quốc đau lòng nhức óc cúp điện thoại.
Sao ông lại sinh ra một đám con trai như vậy chứ?
Thật là chỉ biết hố cha già.
Thế này thì hay rồi.
Lại còn dám làm giả quà tặng cho thầy?
Sau này ông còn mặt mũi nào mà ở lại trường đại học tu tiên này nữa đây?
...Đô Đô đô...
Bên kia, người con trai cả đang nghi ngờ về cuộc sống thì thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đầu, hắn cũng muốn tận tâm tìm kiếm thật mà...
Nhưng ai biết được là cha già lại đưa ra cái loại khoáng thạch quái quỷ kia chứ.
Hắn biết đi đâu mà tìm?
Không có cách nào, để không làm cha thất vọng, hắn chỉ có thể làm giả mà thôi.
Mà lần này...
Thật sự là quá nguy hiểm.
Suýt chút nữa đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi.
Cũng may hắn thông minh.
Gọi hết mấy đứa em trai đến.
Bất quá sau chuyện này...
Hắn không dám tùy tiện gọi điện cho cha nữa.
Cái trường đại học tu tiên này.
Nhà bọn họ vẫn nên tránh xa một chút thì tốt hơn...
Suýt chút nữa đã làm cho quan hệ gia đình tan vỡ, cha con trở mặt thành thù rồi.
"Thôi vậy, sau này cứ để lão nhị gọi điện thoại cho cha đi vậy!"
Con trai cả cười khổ một tiếng.
...
Ngày hôm sau.
Lầu dạy học.
Tần Mục như thường ngày, đi vào phòng học.
"Người hệ luyện đan đi theo ta."
Lần này...
Sau khi đã biết hệ luyện khí gặp phải chuyện gì, những chuyên ngành khác cũng không có vẻ gì là ghen tị nữa.
Người hệ luyện đan cũng không hề có vẻ gì là kích động cả.
Ngược lại thì trong lòng lại có chút bất an không yên.
Rất sợ biến thành cái dáng vẻ của hệ luyện khí.
Sáu người của hệ luyện khí...
Sau khi bị Tần Mục cho ăn một trận "máu gà" xong.
Đã hoàn toàn phát điên rồi.
Bây giờ cứ thấy đồ vật gì cũng muốn luyện tập cử tạ.
Ở trong ký túc xá.
Bưng cả bàn ghế lên mà bắt đầu cuồng luyện.
Trong đó, Tống Kiến Quốc là người nghiêm trọng nhất.
Là bạn cùng phòng của Tống Kiến Quốc, Trương Thanh Nguyên và Lữ Tử Châu đều đã thấy Tống Kiến Quốc độc thủ rồi.
Vào lúc đêm khuya đang ngủ say.
Bọn họ phát hiện.
Mình đột nhiên rời khỏi giường.
Bị người ta cầm lên trên không trung mà nâng lên hạ xuống.
...
Người hệ luyện đan không nhiều, chỉ có năm người.
Một đường bất an lo lắng đi theo phía sau Tần Mục.
Cuối cùng lại đến địa phương quen thuộc của bọn họ.
Dược sơn.
"Thưa thầy, có phải chúng ta sẽ học chương trình học nâng cao ở chỗ này không ạ?"
Người lớn tuổi nhất là Bành Thuần Tổ nhịn không được mà hỏi.
Tần Mục gật đầu.
Năm người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn tốt.
Là ở dược sơn quen thuộc của bọn họ.
Không có đi đến những cái nơi hỗn độn như cái lò luyện khí kia.
Sau đó, bọn họ liền thấy Tần Mục thần tình ngưng trọng nhìn bọn họ.
"Chắc hẳn các ngươi đã biết tình hình học tập của hệ luyện khí rồi."
Bành Thuần Tổ và những người khác đầu tiên là ngơ ngác, sau đó nhịn không được mà sợ run cả người.
Ghê gớm thật.
Trực tiếp từ hệ đào quặng, biến thành hệ cử tạ.
"Con đường tu tiên, thất bại trùng điệp, bọn họ làm như vậy mới tốt đấy, không hề từ bỏ, chính là tấm gương cho các ngươi!"
Tần Mục đầu tiên là khích lệ một câu, cho bọn họ tiêm cho một mũi thuốc dự phòng, tiếp đó nói: "Các ngươi sắp tới sẽ tiến hành chương trình học nâng cao, cũng sẽ vô cùng nguy hiểm đấy!"
Bành Thuần Tổ và những người khác nuốt nước bọt.
Nhưng nghĩ đến người của hệ luyện khí...
Bọn họ dù trong hoàn cảnh gian khổ thế nào đi nữa, vẫn có thể kiên trì.
Vậy thì bọn họ càng không có lý do gì để rút lui cả.
"Thưa thầy cứ yên tâm, chúng con đã lựa chọn hệ luyện đan thì dù thế nào đi nữa, cũng sẽ kiên trì đến cùng ạ!"
Bành Thuần Tổ ngẩng cao đầu, ưỡn ngực mà bảo đảm nói.
Tần Mục gật đầu.
"Ta hy vọng bốn tháng sau, mỗi người các ngươi đều có thể trở thành một Luyện Đan Sư xuất sắc!"
Đầu tiên là cổ vũ một phen.
Tiếp theo.
Tần Mục lấy ra « Sơ cấp luyện đan sổ tay » chỉ vào dược sơn: "Các ngươi trước kia đã học xong cách nhận biết dược liệu và dược tính, nhưng dược liệu các ngươi hái, đều là những dược liệu phổ thông."
"Luyện Đan Sư thực sự, ra vào Thanh Minh, hành tẩu ở cao sơn, không ở trên Thâm Uyên, không có nơi nào mà họ không đến được!"
"Bây giờ giao cho các ngươi một nhiệm vụ, hãy thu thập hết tất cả dược liệu ở các địa phương bên trong dược sơn này cho ta!"
Đây xem như là nhiệm vụ tiến giai cấp khác.
Trước đây.
Tuy bọn họ vẫn ở trong dược sơn.
Còn học được một ít tri thức cầu sinh.
Nhưng những địa phương nguy hiểm bên trong dược sơn này, bọn họ chưa từng đi qua bao giờ.
Tần Mục nói ra nhiệm vụ này, cũng là vì để cho bọn họ nhanh chóng trưởng thành.
Về sau có thể độc lập đi hái thuốc ở bên ngoài.
Dù sao...
Luyện Đan Sư chân chính, dược liệu đều là tự mình tìm.
Không có loại dược liệu nào là có sẵn cả.
Sau khi giao nhiệm vụ xong cho bọn họ...
Tần Mục trực tiếp rời đi.
Dựa theo phán định của hệ thống.
Thời gian làm biếng của hắn...Khụ khụ, giờ học thụ nghiệp của hắn đến đây cũng đã hoàn thành tốt đẹp.
...
Sau khi Tần Mục đi rồi.
Năm người hệ luyện đan nhìn nhau một cái.
Sau đó quay người nhìn về phía dược sơn.
"Thầy nói không sai! Luyện Đan Sư thực sự, ra vào Thanh Minh, cao sơn Thâm Uyên, nơi nào cũng đi được cả!"
Bành Thuần Tổ hít sâu một hơi, ở độ tuổi 103 của ông...
Giờ khắc này, ông tràn đầy lòng chinh phục mạnh mẽ.
Muốn chinh phục ngọn núi dược sơn trước mắt này.
Bốn người còn lại cũng đều như vậy.
Hăm hở tiến vào dược sơn.
Sau hai tiếng đồng hồ.
Năm người đang vây quanh một cái cây cao hơn ba mươi mét, hết cách xoay sở.
Ở trên đỉnh ngọn cây.
Có một loại dược liệu, tên là Thụ Linh Thảo.
Vô cùng quý hiếm.
Nhưng cái cây này đã cao hơn ba mươi mét.
Tương đương với tòa nhà mười tầng lầu cao như vậy.
Bây giờ thì bọn họ đã hiểu.
Những điều mà hiệu trưởng đã nói về sự nguy hiểm và trắc trở là cái gì rồi.
Bọn họ đều đã 70 - 80 tuổi cả rồi.
Sống đã không được bao lâu nữa, vậy mà còn muốn tới leo cây...
Bạn cần đăng nhập để bình luận