Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học
Chương 190: Đây là gia gia vì ngươi đánh hạ giang sơn
Chương 190: Đây là giang sơn gia gia đánh cho ngươi Lữ Tử Châu: "???"
Hắn mang vẻ mặt dấu chấm hỏi.
Trực tiếp nhẹ nhàng đẩy.
Đẩy lão đầu tóc bạc phơ này ra.
Vậy mà...
Xông vào liền chiếm tiện nghi của hắn!
Hắn đã hơn tám mươi tuổi rồi Lão đầu trước mắt này bất quá chỉ lớn hơn hắn mười mấy tuổi mà thôi.
Vậy mà xông vào đã gọi hắn là cháu trai.
"Làm càn!"
Sau khi hắn đẩy lão đầu này ra, đám bảo tiêu sau lưng lão đầu trong nháy mắt trở nên vô cùng khẩn trương.
Mỗi người đều cầm súng lên, chĩa vào Lữ Tử Châu.
Rất có tư thế một lời không hợp liền nổ súng.
Một màn kiếm tuốt vỏ căng thẳng...
Khiến Chu Toàn Tổ sợ đến cả người mềm nhũn.
Tê liệt ngã xuống sàn nhà.
"Đây mới là cháu trai của ngươi!"
Lữ Tử Châu sắc mặt không vui Trực tiếp chỉ vào Chu Toàn Tổ ở bên cạnh.
Lão nhân chống ba tong, tóc bạc phơ...
Lúc này mới phản ứng lại.
Nhìn về phía Chu Toàn Tổ đang ngồi liệt dưới đất.
Trên người Chu Toàn Tổ tản ra mùi khó ngửi.
Cả người bẩn thỉu.
Trên mặt đầy vết dầu mỡ.
Trông như một người ăn mày.
Lão đầu chống quải trượng có chút nửa tin nửa ngờ Nhìn về phía đám bảo tiêu một bên.
Tựa hồ đang xác nhận điều gì đó Khóe miệng đám bảo tiêu giật giật vài cái rồi gật đầu.
Lão đầu này... Tự nhiên chính là Pain, người chưởng đà thế giới đệ nhị Đại Tài Phiệt.
Cả đời tích lũy tài phú có thể sánh ngang một quốc gia.
Ngày nay con cháu đầy đàn, tử tôn vô số Nhưng mà...
Hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, cũng chính là đứa con bị mất tích 50 năm trước kia.
"Ngươi... ngươi ngươi... Con ơi, con chịu khổ rồi..."
Sau khi xác định thân phận của Chu Toàn Tổ.
Hắn không hề ghét bỏ.
Trực tiếp ôm Chu Toàn Tổ cả người bẩn thỉu khó ngửi vào trong lòng.
Khiến Chu Toàn Tổ thập phần không thích ứng.
Không ngừng giãy giụa.
Pain lại ôm thật chặt lấy hắn, lẩm bẩm, nước mắt lưng tròng: "Con ơi, con chịu khổ rồi, đều tại ông nội không tốt, năm đó nếu không phải chiến loạn..."
Hơn chín mươi tuổi, hắn một mực nhớ lại chuyện cũ năm xưa.
Dường như cũng đang tự giải thích với Chu Toàn Tổ.
Nhưng mà...
Nhắc tới chuyện bị bỏ rơi này, tính khí của Chu Toàn Tổ cũng bốc lên: "Năm mươi năm, ông mặc kệ tôi 50 năm, bây giờ tới tìm tôi?"
"Tôi không có ông nội như ông, tôi cũng không phải cháu trai của ông!"
Chu Toàn Tổ 50 tuổi không gì sánh được kiêu ngạo.
Trực tiếp đẩy Pain ra Trốn ra phía sau Lữ Tử Châu.
Hắn vẫn không muốn nhận cái tiện nghi này là ông nội.
Pain sững sờ.
Cười khổ giải thích: "Con ơi, năm đó..."
Hắn nói rất nhiều nỗi khổ tâm.
Nhưng Pain căn bản không nghe.
Cái gọi là những nỗi khổ tâm này, đối với hắn mà nói, tạo thành vô số tổn thương.
Lúc bạn bè cùng trang lứa đều có cha mẹ yêu thương, có thể đi học đọc sách...
Hắn chỉ có thể dựa vào nhặt rác sống qua ngày.
50 năm nay, một mình hắn không có văn hóa, đi tìm việc, đến cả bảo vệ cũng không nhận.
Bởi vì...
Người ta cần người ghi danh.
Nhưng hắn lại không biết chữ.
Cùng đường.
Hắn chỉ có thể từ nhặt ve chai, tiến tới nghề ăn xin này.
50 năm nay, Pain đã gây ra cho hắn những đau đớn...
Khắc cốt ghi tâm.
Hắn không thể nào quên được.
"Ông đừng nói nữa, tôi sẽ không nhận ông!"
Chu Toàn Tổ hít sâu một hơi.
Vô cùng có cốt khí nói ra.
Lữ Tử Châu một bên nhìn thấy liên tục gật đầu.
Nhiệm vụ của hắn là mang Chu Toàn Tổ đến.
Đã hoàn thành.
Mặc kệ Chu Toàn Tổ có nhận hay không, tiền thuê một tỷ của hắn, chắc là không thành vấn đề.
Hơn nữa... . tính cách của Chu Toàn Tổ, hắn vô cùng thưởng thức.
Nếu là hắn, hắn cũng sẽ không nhận một ông nội vô trách nhiệm như vậy.
Pain nhìn sâu vào Chu Toàn Tổ. Uy nghiêm của người trên không tự chủ được bộc phát ra.
Đối mặt với cháu trai, đứa cháu trai duy nhất của người vợ đã khuất.
Trong lòng hắn vẫn là hổ thẹn.
Nếu không phải như vậy...
Chỉ bằng thái độ của Chu Toàn Tổ vừa rồi đối với hắn, Chu Toàn Tổ còn không sống được mười giây.
Từ thời đại chiến loạn đi tới hắn.
Đã sớm quen với uy nghiêm của kẻ bề trên.
Chỉ là nhìn đứa cháu trai duy nhất của mình và vợ quá cố.
Thở dài.
Hắn cũng biết.
Mình nợ nó quá nhiều.
Vì thế...
Hắn phất phất tay.
Đám bảo tiêu phía sau lập tức tiến lên, trên tay còn đang cầm một chiếc hộp.
"Con à, mấy năm nay con đã chịu khổ rồi, đây là giang sơn ta vì con đánh hạ..."
Nói.
Hắn để đám bảo tiêu mở từng món đồ bên trong ra.
"Công ty xếp thứ ba thế giới, toàn quyền cổ đông, hiện tại liền giao cho con."
"Đây là 47 hòn đảo nghỉ dưỡng của ta, con à, bao nhiêu năm nay con chưa được hưởng thụ. Coi như là ta bồi thường cho con."
"Đây là quỹ mang tên ta, hiện tại cũng do con quản lý, trong đó ta đã chuyển tài sản vào khoảng 370 tỷ, tuy không nhiều. Nhưng đủ cho con tiêu một thời gian, nếu không đủ, thì sau này tìm ta lấy thêm..."
"Đây là mấy chiếc du thuyền hạng sang ta bỏ ra ba chục tỷ mua, bên trong có thể chứa cùng lúc tám nghìn người..."
"Còn có, không biết bây giờ con đã kết hôn hay chưa, đây là ta đã chọn cho con mấy cô thiên kim Đại Tài Phiệt, ai nấy đều quốc sắc thiên hương. Đều là của con, con cứ việc cưới hết đi..."
"..."
Lữ Tử Châu ở một bên xem mà có chút thất thần.
Nhịn không được nuốt nước bọt.
Ghê thật.
Đây mới là cuộc sống của người giàu có.
Nghĩ tới cuộc sống trước kia của hắn...
Tuy cũng gọi là ấm no, nhưng so với cuộc sống này, thì quả thực như ăn mày.
Nếu không phải do hắn đã tu tiên.
Nhất định sẽ không gì sánh bằng ghen tị.
Bất quá bây giờ...
Hắn cũng chỉ hơi kinh ngạc mà thôi.
Coi như cho hắn mở mang kiến thức.
Cuộc sống của nhà giàu có đỉnh cấp thế giới.
Áp đảo cả pháp luật.
Hắn đã như vậy rồi.
Còn Chu Toàn Tổ bên cạnh... Bây giờ đầu óc toàn là dấu chấm hỏi.
Hắn thậm chí còn nghĩ mình đang nằm mơ.
Mấy thứ này... Trị giá bao nhiêu tiền hắn đã đếm không xuể.
Còn có mấy cô thiên kim tập đoàn tài chính mười tám mười chín tuổi kia.
Cô nào cô nấy cũng da trắng xinh đẹp, quốc sắc thiên hương Khiến hắn không nhịn được mà chảy nước miếng.
Một người 50 tuổi mà đến tay con gái cũng chưa từng nắm như hắn...
Trong nháy mắt đã luân hãm.
Ngay sau đó cũng không màng tới những lời phía trước nữa.
Trực tiếp quỳ xuống trước mặt Pain.
Vừa khóc vừa kể lể.
Hai ông cháu nhận nhau.
Cảnh tượng thập phần cảm động.
Lữ Tử Châu: "..."
Hắn bất đắc dĩ liếc Chu Toàn Tổ một cái.
Còn tưởng hắn có bao nhiêu khí khái.
Không ngờ... Dưới đòn tấn công bằng tiền bạc, nhanh như vậy đã thỏa hiệp.
Mà Pain đang ôm Chu Toàn Tổ cả người bẩn thỉu khó ngửi, cũng thập phần cảm khái: "Con ơi, con yên tâm, nửa đời trước con đã chịu khổ rồi, ta nhất định sẽ tìm cách bù đắp cho con!"
Chu Toàn Tổ đang nghẹn ngào bỗng ngẩn người ra.
Không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi: "Chẳng lẽ đây không phải là bồi thường sao?"
Những đồ vật trong chiếc hộp cùng hình ảnh, đã đổi mới tam quan của hắn.
Lật đổ mọi nhận thức từ trước đến giờ của hắn.
Pain trừng mắt liếc hắn một cái, ngạo nghễ nói: "Giang sơn ta đánh xuống, những thứ này chỉ là chín trâu mất sợi lông mà thôi!"
"Là cháu trai của ta, người thừa kế tập đoàn tài chính Pain tương lai, sao có thể chỉ có chút bồi thường như vậy chứ?"
"Con cứ nghỉ ngơi cho tốt, ta giới thiệu cho con một ít cháu dâu, hai mươi, con thấy thế nào?"
Chu Toàn Tổ sau khi nghe xong.
Mặt đỏ bừng lên.
Hai mươi...
Pain lại cho là hắn không hài lòng, trực tiếp khoát tay, nói với đám bảo tiêu bên cạnh: "Tăng lên mười người nữa đi. Tính tuổi thì cháu trai ta đã 50, mỗi năm bồi thường một người cũng không quá đáng."
Nghe những lời này Chu Toàn Tổ cảm thấy cổ họng khô khốc.
Cảm thấy hạnh phúc đến quá đột ngột.
Hắn đã sắp ngất xỉu rồi.
Rất nhanh.
Hắn được hộ vệ dẫn rời khỏi phòng.
Sắc mặt từ ái của Pain lúc này mới dần tan đi.
Quay người nhìn Lữ Tử Châu.
Vừa nãy... Hắn đã nhầm lẫn một phen.
Nhận Lữ Tử Châu là cháu trai của mình.
Không ngờ Lữ Tử Châu vậy mà cũng là một lão đầu hơn tám mươi tuổi.
Quan trọng hơn là...
Trước đó không lâu, người phụ trách Ám Võng đã nói cho hắn biết, có người nhận nhiệm vụ của hắn.
Nói muốn giúp hắn tìm cháu trai.
Đã nhiều năm như vậy, hắn treo thưởng nhiệm vụ thuê lính đánh thuê mấy chục năm rồi.
Vẫn không có ai hoàn thành.
Lần này hắn cũng không ôm hy vọng gì.
Ai ngờ được... Mới có mấy giờ trôi qua.
Lữ Tử Châu vậy mà đã thực sự tìm được cháu trai cho hắn rồi.
Qua đối chiếu DNA, giám định thân tử, hắn không gì sánh được khẳng định, Chu Toàn Tổ chính là cháu trai của mình!
Càng lớn tuổi, hắn càng ý thức được, tình thân quý giá đến thế nào.
Tình yêu của hắn với người vợ quá cố, trong nhất thời đều dồn hết lên người Chu Toàn Tổ.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà dù cho dưới gối có con cháu đầy đàn, tử tôn vô số, hắn vẫn muốn định người thừa kế tập đoàn tài chính là Chu Toàn Tổ.
"Lần này, cám ơn ngươi."
Pain nói chuyện vô cùng khách khí.
Lữ Tử Châu gật đầu: "Lấy tiền của người ta, thay người ta giải quyết tai ương, đó là chuyện nằm trong phận sự."
Pain mỉm cười.
Vung tay lên.
Trực tiếp lấy ra một tờ chi phiếu một tỷ.
Ném cho Lữ Tử Châu.
Đồng thời nói ra: "Ngoài một tỷ này, ta sẽ chuyển thêm một tỷ nữa vào tài khoản nhận đơn bên Ám Võng."
Lữ Tử Châu sững sờ.
Nhìn tờ chi phiếu trong tay mình...
Trực tiếp ném chi phiếu trở lại: "Ngươi vũ nhục ai đó? Ta chỉ lấy đúng phần tiền thuộc về mình, tiền dư thừa. Ta không lấy!"
Tuy bây giờ hắn rất thiếu tiền.
Nhưng...
Tờ chi phiếu một tỷ này, coi như có cho hắn, hắn cũng không biết làm sao mà tiêu cho hết được.
Vì vậy.
Hắn ném chi phiếu trở lại.
Liền trực tiếp xoay người rời đi Pain không có ngăn cản.
Nhìn bóng lưng Lữ Tử Châu rời đi, khóe miệng hơi nhếch lên: "Có ý tứ, rất lâu rồi chưa gặp được lão già thú vị như vậy."
Điều khiến hắn kinh ngạc nhất, không gì bằng tuổi của Lữ Tử Châu.
Tuổi của Lữ Tử Châu thực sự quá lớn.
Hắn đều không ngờ rằng, người hoàn thành nhiệm vụ lần này lại là một ông lão hơn tám mươi tuổi.
Còn trẻ hơn hắn mười mấy tuổi.
Phải biết rằng.
Hàng năm trên cơ thể hắn đã tiêu tốn mấy tỷ để bảo dưỡng.
Mới có thể khiến cho cơ thể hắn khỏe mạnh như vậy.
Nhưng...So với người trẻ tuổi thì vẫn còn kém rất nhiều.
Vậy mà lão già này, đi trên đường, vẫn hừng hực như gió thổi.
Nói năng cũng tràn đầy khí lực.
Nếu không phải ngoại hình có vẻ già nua như vậy... Hắn đã không thể tin được người trước mắt lại là một người hơn tám mươi tuổi rồi.
Sau khi Lữ Tử Châu rời đi.
Hắn trực tiếp lấy điện thoại di động ra, gọi cho người phụ trách Ám Võng.
"Alo?"
"Nhiệm vụ lần này của tôi, giúp tôi tra xem đến cùng là người nào?"
Thái độ của hắn vô cùng trực tiếp.
Cho dù đối mặt là người phụ trách Ám Võng.
Dù sao có tiền thì thực sự có thể muốn làm gì thì làm.
Ở đầu dây bên kia.
Người phụ trách Ám Võng sững sờ, sau đó nhịn không được hỏi: "Nhiệm vụ... Nhiệm vụ của ngài, chẳng lẽ cũng đã hoàn thành rồi sao?"
Ngay sau đó.
Liền truyền đến tiếng hít hà của hắn.
Loại chuyện như vậy thực sự là quá kinh khủng.
Hắn đã mở Ám Võng mấy chục năm.
Những nhiệm vụ này đã làm khó không biết bao nhiêu lính đánh thuê.
Ai ngờ được... Trong lúc bất chợt lại bị hội Philip quét sạch.
Sau khi cúp điện thoại.
Người phụ trách Ám Võng trực tiếp cầm điện thoại di động lên, gọi cho hội Philip.
"Alo, Safet, cậu nói thật cho tôi biết, đến cùng cậu đã mời ai vậy?"
Bây giờ hắn kinh ngạc không gì sánh bằng.
Với vai trò người phụ trách Ám Võng cùng bên phát nhiệm vụ.
Hắn biết rõ, những nhiệm vụ này có độ khó như thế nào.
Hầu như là không thể hoàn thành.
Ngoài cần giá trị vũ lực siêu cao ra.
Có vài nhiệm vụ không chỉ dùng vũ lực là giải quyết được.
Ví dụ như... Giúp Pain tìm đứa cháu trai đã ly tán 50 năm.
Mất tích 50 năm, dù cho là máy móc khoa học tiên tiến nhất, cũng không thể trong mấy tỷ người tìm được một người như vậy.
Vậy mà chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi... Pain đã nhận được tin cháu trai của mình được tìm thấy.
Đồng thời xác nhận không gì sánh bằng, người này chính là cháu trai của hắn!
Nếu là người khác, có lẽ hắn sẽ nghi ngờ tính chân thực của sự việc.
Nhưng đối phương lại là Pain.
Người chưởng đà Đại Tập Đoàn lớn thứ hai toàn thế giới!
Không có khả năng, và cũng không cần phải... lừa hắn!
Ở đầu dây bên kia.
Safet cũng sững sờ. Thành thật trả lời: "Bọn họ chỉ là một đám sinh viên đại học dành cho người lớn tuổi thôi, đều bảy tám chục tuổi, người lớn nhất còn có người hơn một trăm tuổi..."
Người phụ trách Ám Võng trầm mặc hơn mười giây.
Buông ra vài câu chửi tục, hừ lạnh nói: "Cậu cảm thấy tôi sẽ tin sao?"
Khóe miệng Safet giật giật vài cái.
Hồi tưởng lại đám ông lão Lý Khung mang đến...
Hắn nói thật mà.
Chỉ là về chuyện trường đại học tu tiên, thì hắn giấu đi.
Cái trường đại học này... Hắn định lén đưa họ lên, sau đó trở về làm kinh ngạc mọi người!...
Để trả hết 1000 tỷ nợ nần.
Năm thứ hai các học sinh đều vô cùng cố gắng.
Thậm chí có người...
Cũng trong thời gian đó, đã hoàn thành ba nhiệm vụ lớn.
Ví dụ như khi phải bảo vệ người khác, Lý Khung trực tiếp tập hợp ba đợt người lại cùng nhau.
Làm như vậy hiệu suất sẽ cao hơn.
Đương nhiên, mức độ nguy hiểm cũng lớn hơn.
Điều này khiến những ông bố bà mẹ chủ nợ kia sợ hết hồn.
Dồn dập bày tỏ muốn trách cứ.
Nhưng sau khi thấy “thủ đoạn bảo hộ” của Lý Khung.
Bọn họ đều bày tỏ... Vô cùng cần Lý Khung bảo hộ.
Mà trên Ám Võng.
Những nhiệm vụ lớn... Từng cái đều đã được sửa đổi trạng thái, phê bình chú giải hoàn thành.
Sau đó hủy bỏ.
Khiến cho Ám Võng vốn dĩ rực rỡ muôn màu, treo đầy nhiệm vụ cho lính đánh thuê...
Đột nhiên trở nên vô cùng vắng vẻ.
Các nhóm lính đánh thuê trên toàn thế giới... đều cảm thấy bọn họ sắp thất nghiệp.
Thậm chí có người còn định đổi nghề, an phận về nhà làm ăn.
Không thể không nói.
Hành vi của Lý Khung và đồng đội của anh đã ảnh hưởng đến một lượng lớn người.
Nhưng mà... Sau hai ngày.
Lý Khung gọi điện cho Safet.
Hỏi thăm đã gom được bao nhiêu tiền.
Nhận được câu trả lời khiến người ta phải sửng sốt.
87 tỷ 300 triệu!
Cách 1000 tỷ còn kém 12 tỷ 700 triệu nữa!
Đã sắp hoàn thành rồi.
Thế nhưng... Safet lại cười khổ, gọi điện cho Lý Khung: "Lý tiên sinh, có một chuyện không tốt cho lắm muốn nói cho ngài biết, nhiệm vụ lớn của Ám Võng, đã bị ngài và các bạn học của ngài nhận hết rồi..."
Nói cách khác.
Sau đó.
Bọn họ không còn nhiệm vụ nào để nhận và hoàn thành, cũng sẽ không có cách nào tiếp tục thu tiền thuê nữa.
Hắn mang vẻ mặt dấu chấm hỏi.
Trực tiếp nhẹ nhàng đẩy.
Đẩy lão đầu tóc bạc phơ này ra.
Vậy mà...
Xông vào liền chiếm tiện nghi của hắn!
Hắn đã hơn tám mươi tuổi rồi Lão đầu trước mắt này bất quá chỉ lớn hơn hắn mười mấy tuổi mà thôi.
Vậy mà xông vào đã gọi hắn là cháu trai.
"Làm càn!"
Sau khi hắn đẩy lão đầu này ra, đám bảo tiêu sau lưng lão đầu trong nháy mắt trở nên vô cùng khẩn trương.
Mỗi người đều cầm súng lên, chĩa vào Lữ Tử Châu.
Rất có tư thế một lời không hợp liền nổ súng.
Một màn kiếm tuốt vỏ căng thẳng...
Khiến Chu Toàn Tổ sợ đến cả người mềm nhũn.
Tê liệt ngã xuống sàn nhà.
"Đây mới là cháu trai của ngươi!"
Lữ Tử Châu sắc mặt không vui Trực tiếp chỉ vào Chu Toàn Tổ ở bên cạnh.
Lão nhân chống ba tong, tóc bạc phơ...
Lúc này mới phản ứng lại.
Nhìn về phía Chu Toàn Tổ đang ngồi liệt dưới đất.
Trên người Chu Toàn Tổ tản ra mùi khó ngửi.
Cả người bẩn thỉu.
Trên mặt đầy vết dầu mỡ.
Trông như một người ăn mày.
Lão đầu chống quải trượng có chút nửa tin nửa ngờ Nhìn về phía đám bảo tiêu một bên.
Tựa hồ đang xác nhận điều gì đó Khóe miệng đám bảo tiêu giật giật vài cái rồi gật đầu.
Lão đầu này... Tự nhiên chính là Pain, người chưởng đà thế giới đệ nhị Đại Tài Phiệt.
Cả đời tích lũy tài phú có thể sánh ngang một quốc gia.
Ngày nay con cháu đầy đàn, tử tôn vô số Nhưng mà...
Hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, cũng chính là đứa con bị mất tích 50 năm trước kia.
"Ngươi... ngươi ngươi... Con ơi, con chịu khổ rồi..."
Sau khi xác định thân phận của Chu Toàn Tổ.
Hắn không hề ghét bỏ.
Trực tiếp ôm Chu Toàn Tổ cả người bẩn thỉu khó ngửi vào trong lòng.
Khiến Chu Toàn Tổ thập phần không thích ứng.
Không ngừng giãy giụa.
Pain lại ôm thật chặt lấy hắn, lẩm bẩm, nước mắt lưng tròng: "Con ơi, con chịu khổ rồi, đều tại ông nội không tốt, năm đó nếu không phải chiến loạn..."
Hơn chín mươi tuổi, hắn một mực nhớ lại chuyện cũ năm xưa.
Dường như cũng đang tự giải thích với Chu Toàn Tổ.
Nhưng mà...
Nhắc tới chuyện bị bỏ rơi này, tính khí của Chu Toàn Tổ cũng bốc lên: "Năm mươi năm, ông mặc kệ tôi 50 năm, bây giờ tới tìm tôi?"
"Tôi không có ông nội như ông, tôi cũng không phải cháu trai của ông!"
Chu Toàn Tổ 50 tuổi không gì sánh được kiêu ngạo.
Trực tiếp đẩy Pain ra Trốn ra phía sau Lữ Tử Châu.
Hắn vẫn không muốn nhận cái tiện nghi này là ông nội.
Pain sững sờ.
Cười khổ giải thích: "Con ơi, năm đó..."
Hắn nói rất nhiều nỗi khổ tâm.
Nhưng Pain căn bản không nghe.
Cái gọi là những nỗi khổ tâm này, đối với hắn mà nói, tạo thành vô số tổn thương.
Lúc bạn bè cùng trang lứa đều có cha mẹ yêu thương, có thể đi học đọc sách...
Hắn chỉ có thể dựa vào nhặt rác sống qua ngày.
50 năm nay, một mình hắn không có văn hóa, đi tìm việc, đến cả bảo vệ cũng không nhận.
Bởi vì...
Người ta cần người ghi danh.
Nhưng hắn lại không biết chữ.
Cùng đường.
Hắn chỉ có thể từ nhặt ve chai, tiến tới nghề ăn xin này.
50 năm nay, Pain đã gây ra cho hắn những đau đớn...
Khắc cốt ghi tâm.
Hắn không thể nào quên được.
"Ông đừng nói nữa, tôi sẽ không nhận ông!"
Chu Toàn Tổ hít sâu một hơi.
Vô cùng có cốt khí nói ra.
Lữ Tử Châu một bên nhìn thấy liên tục gật đầu.
Nhiệm vụ của hắn là mang Chu Toàn Tổ đến.
Đã hoàn thành.
Mặc kệ Chu Toàn Tổ có nhận hay không, tiền thuê một tỷ của hắn, chắc là không thành vấn đề.
Hơn nữa... . tính cách của Chu Toàn Tổ, hắn vô cùng thưởng thức.
Nếu là hắn, hắn cũng sẽ không nhận một ông nội vô trách nhiệm như vậy.
Pain nhìn sâu vào Chu Toàn Tổ. Uy nghiêm của người trên không tự chủ được bộc phát ra.
Đối mặt với cháu trai, đứa cháu trai duy nhất của người vợ đã khuất.
Trong lòng hắn vẫn là hổ thẹn.
Nếu không phải như vậy...
Chỉ bằng thái độ của Chu Toàn Tổ vừa rồi đối với hắn, Chu Toàn Tổ còn không sống được mười giây.
Từ thời đại chiến loạn đi tới hắn.
Đã sớm quen với uy nghiêm của kẻ bề trên.
Chỉ là nhìn đứa cháu trai duy nhất của mình và vợ quá cố.
Thở dài.
Hắn cũng biết.
Mình nợ nó quá nhiều.
Vì thế...
Hắn phất phất tay.
Đám bảo tiêu phía sau lập tức tiến lên, trên tay còn đang cầm một chiếc hộp.
"Con à, mấy năm nay con đã chịu khổ rồi, đây là giang sơn ta vì con đánh hạ..."
Nói.
Hắn để đám bảo tiêu mở từng món đồ bên trong ra.
"Công ty xếp thứ ba thế giới, toàn quyền cổ đông, hiện tại liền giao cho con."
"Đây là 47 hòn đảo nghỉ dưỡng của ta, con à, bao nhiêu năm nay con chưa được hưởng thụ. Coi như là ta bồi thường cho con."
"Đây là quỹ mang tên ta, hiện tại cũng do con quản lý, trong đó ta đã chuyển tài sản vào khoảng 370 tỷ, tuy không nhiều. Nhưng đủ cho con tiêu một thời gian, nếu không đủ, thì sau này tìm ta lấy thêm..."
"Đây là mấy chiếc du thuyền hạng sang ta bỏ ra ba chục tỷ mua, bên trong có thể chứa cùng lúc tám nghìn người..."
"Còn có, không biết bây giờ con đã kết hôn hay chưa, đây là ta đã chọn cho con mấy cô thiên kim Đại Tài Phiệt, ai nấy đều quốc sắc thiên hương. Đều là của con, con cứ việc cưới hết đi..."
"..."
Lữ Tử Châu ở một bên xem mà có chút thất thần.
Nhịn không được nuốt nước bọt.
Ghê thật.
Đây mới là cuộc sống của người giàu có.
Nghĩ tới cuộc sống trước kia của hắn...
Tuy cũng gọi là ấm no, nhưng so với cuộc sống này, thì quả thực như ăn mày.
Nếu không phải do hắn đã tu tiên.
Nhất định sẽ không gì sánh bằng ghen tị.
Bất quá bây giờ...
Hắn cũng chỉ hơi kinh ngạc mà thôi.
Coi như cho hắn mở mang kiến thức.
Cuộc sống của nhà giàu có đỉnh cấp thế giới.
Áp đảo cả pháp luật.
Hắn đã như vậy rồi.
Còn Chu Toàn Tổ bên cạnh... Bây giờ đầu óc toàn là dấu chấm hỏi.
Hắn thậm chí còn nghĩ mình đang nằm mơ.
Mấy thứ này... Trị giá bao nhiêu tiền hắn đã đếm không xuể.
Còn có mấy cô thiên kim tập đoàn tài chính mười tám mười chín tuổi kia.
Cô nào cô nấy cũng da trắng xinh đẹp, quốc sắc thiên hương Khiến hắn không nhịn được mà chảy nước miếng.
Một người 50 tuổi mà đến tay con gái cũng chưa từng nắm như hắn...
Trong nháy mắt đã luân hãm.
Ngay sau đó cũng không màng tới những lời phía trước nữa.
Trực tiếp quỳ xuống trước mặt Pain.
Vừa khóc vừa kể lể.
Hai ông cháu nhận nhau.
Cảnh tượng thập phần cảm động.
Lữ Tử Châu: "..."
Hắn bất đắc dĩ liếc Chu Toàn Tổ một cái.
Còn tưởng hắn có bao nhiêu khí khái.
Không ngờ... Dưới đòn tấn công bằng tiền bạc, nhanh như vậy đã thỏa hiệp.
Mà Pain đang ôm Chu Toàn Tổ cả người bẩn thỉu khó ngửi, cũng thập phần cảm khái: "Con ơi, con yên tâm, nửa đời trước con đã chịu khổ rồi, ta nhất định sẽ tìm cách bù đắp cho con!"
Chu Toàn Tổ đang nghẹn ngào bỗng ngẩn người ra.
Không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi: "Chẳng lẽ đây không phải là bồi thường sao?"
Những đồ vật trong chiếc hộp cùng hình ảnh, đã đổi mới tam quan của hắn.
Lật đổ mọi nhận thức từ trước đến giờ của hắn.
Pain trừng mắt liếc hắn một cái, ngạo nghễ nói: "Giang sơn ta đánh xuống, những thứ này chỉ là chín trâu mất sợi lông mà thôi!"
"Là cháu trai của ta, người thừa kế tập đoàn tài chính Pain tương lai, sao có thể chỉ có chút bồi thường như vậy chứ?"
"Con cứ nghỉ ngơi cho tốt, ta giới thiệu cho con một ít cháu dâu, hai mươi, con thấy thế nào?"
Chu Toàn Tổ sau khi nghe xong.
Mặt đỏ bừng lên.
Hai mươi...
Pain lại cho là hắn không hài lòng, trực tiếp khoát tay, nói với đám bảo tiêu bên cạnh: "Tăng lên mười người nữa đi. Tính tuổi thì cháu trai ta đã 50, mỗi năm bồi thường một người cũng không quá đáng."
Nghe những lời này Chu Toàn Tổ cảm thấy cổ họng khô khốc.
Cảm thấy hạnh phúc đến quá đột ngột.
Hắn đã sắp ngất xỉu rồi.
Rất nhanh.
Hắn được hộ vệ dẫn rời khỏi phòng.
Sắc mặt từ ái của Pain lúc này mới dần tan đi.
Quay người nhìn Lữ Tử Châu.
Vừa nãy... Hắn đã nhầm lẫn một phen.
Nhận Lữ Tử Châu là cháu trai của mình.
Không ngờ Lữ Tử Châu vậy mà cũng là một lão đầu hơn tám mươi tuổi.
Quan trọng hơn là...
Trước đó không lâu, người phụ trách Ám Võng đã nói cho hắn biết, có người nhận nhiệm vụ của hắn.
Nói muốn giúp hắn tìm cháu trai.
Đã nhiều năm như vậy, hắn treo thưởng nhiệm vụ thuê lính đánh thuê mấy chục năm rồi.
Vẫn không có ai hoàn thành.
Lần này hắn cũng không ôm hy vọng gì.
Ai ngờ được... Mới có mấy giờ trôi qua.
Lữ Tử Châu vậy mà đã thực sự tìm được cháu trai cho hắn rồi.
Qua đối chiếu DNA, giám định thân tử, hắn không gì sánh được khẳng định, Chu Toàn Tổ chính là cháu trai của mình!
Càng lớn tuổi, hắn càng ý thức được, tình thân quý giá đến thế nào.
Tình yêu của hắn với người vợ quá cố, trong nhất thời đều dồn hết lên người Chu Toàn Tổ.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà dù cho dưới gối có con cháu đầy đàn, tử tôn vô số, hắn vẫn muốn định người thừa kế tập đoàn tài chính là Chu Toàn Tổ.
"Lần này, cám ơn ngươi."
Pain nói chuyện vô cùng khách khí.
Lữ Tử Châu gật đầu: "Lấy tiền của người ta, thay người ta giải quyết tai ương, đó là chuyện nằm trong phận sự."
Pain mỉm cười.
Vung tay lên.
Trực tiếp lấy ra một tờ chi phiếu một tỷ.
Ném cho Lữ Tử Châu.
Đồng thời nói ra: "Ngoài một tỷ này, ta sẽ chuyển thêm một tỷ nữa vào tài khoản nhận đơn bên Ám Võng."
Lữ Tử Châu sững sờ.
Nhìn tờ chi phiếu trong tay mình...
Trực tiếp ném chi phiếu trở lại: "Ngươi vũ nhục ai đó? Ta chỉ lấy đúng phần tiền thuộc về mình, tiền dư thừa. Ta không lấy!"
Tuy bây giờ hắn rất thiếu tiền.
Nhưng...
Tờ chi phiếu một tỷ này, coi như có cho hắn, hắn cũng không biết làm sao mà tiêu cho hết được.
Vì vậy.
Hắn ném chi phiếu trở lại.
Liền trực tiếp xoay người rời đi Pain không có ngăn cản.
Nhìn bóng lưng Lữ Tử Châu rời đi, khóe miệng hơi nhếch lên: "Có ý tứ, rất lâu rồi chưa gặp được lão già thú vị như vậy."
Điều khiến hắn kinh ngạc nhất, không gì bằng tuổi của Lữ Tử Châu.
Tuổi của Lữ Tử Châu thực sự quá lớn.
Hắn đều không ngờ rằng, người hoàn thành nhiệm vụ lần này lại là một ông lão hơn tám mươi tuổi.
Còn trẻ hơn hắn mười mấy tuổi.
Phải biết rằng.
Hàng năm trên cơ thể hắn đã tiêu tốn mấy tỷ để bảo dưỡng.
Mới có thể khiến cho cơ thể hắn khỏe mạnh như vậy.
Nhưng...So với người trẻ tuổi thì vẫn còn kém rất nhiều.
Vậy mà lão già này, đi trên đường, vẫn hừng hực như gió thổi.
Nói năng cũng tràn đầy khí lực.
Nếu không phải ngoại hình có vẻ già nua như vậy... Hắn đã không thể tin được người trước mắt lại là một người hơn tám mươi tuổi rồi.
Sau khi Lữ Tử Châu rời đi.
Hắn trực tiếp lấy điện thoại di động ra, gọi cho người phụ trách Ám Võng.
"Alo?"
"Nhiệm vụ lần này của tôi, giúp tôi tra xem đến cùng là người nào?"
Thái độ của hắn vô cùng trực tiếp.
Cho dù đối mặt là người phụ trách Ám Võng.
Dù sao có tiền thì thực sự có thể muốn làm gì thì làm.
Ở đầu dây bên kia.
Người phụ trách Ám Võng sững sờ, sau đó nhịn không được hỏi: "Nhiệm vụ... Nhiệm vụ của ngài, chẳng lẽ cũng đã hoàn thành rồi sao?"
Ngay sau đó.
Liền truyền đến tiếng hít hà của hắn.
Loại chuyện như vậy thực sự là quá kinh khủng.
Hắn đã mở Ám Võng mấy chục năm.
Những nhiệm vụ này đã làm khó không biết bao nhiêu lính đánh thuê.
Ai ngờ được... Trong lúc bất chợt lại bị hội Philip quét sạch.
Sau khi cúp điện thoại.
Người phụ trách Ám Võng trực tiếp cầm điện thoại di động lên, gọi cho hội Philip.
"Alo, Safet, cậu nói thật cho tôi biết, đến cùng cậu đã mời ai vậy?"
Bây giờ hắn kinh ngạc không gì sánh bằng.
Với vai trò người phụ trách Ám Võng cùng bên phát nhiệm vụ.
Hắn biết rõ, những nhiệm vụ này có độ khó như thế nào.
Hầu như là không thể hoàn thành.
Ngoài cần giá trị vũ lực siêu cao ra.
Có vài nhiệm vụ không chỉ dùng vũ lực là giải quyết được.
Ví dụ như... Giúp Pain tìm đứa cháu trai đã ly tán 50 năm.
Mất tích 50 năm, dù cho là máy móc khoa học tiên tiến nhất, cũng không thể trong mấy tỷ người tìm được một người như vậy.
Vậy mà chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi... Pain đã nhận được tin cháu trai của mình được tìm thấy.
Đồng thời xác nhận không gì sánh bằng, người này chính là cháu trai của hắn!
Nếu là người khác, có lẽ hắn sẽ nghi ngờ tính chân thực của sự việc.
Nhưng đối phương lại là Pain.
Người chưởng đà Đại Tập Đoàn lớn thứ hai toàn thế giới!
Không có khả năng, và cũng không cần phải... lừa hắn!
Ở đầu dây bên kia.
Safet cũng sững sờ. Thành thật trả lời: "Bọn họ chỉ là một đám sinh viên đại học dành cho người lớn tuổi thôi, đều bảy tám chục tuổi, người lớn nhất còn có người hơn một trăm tuổi..."
Người phụ trách Ám Võng trầm mặc hơn mười giây.
Buông ra vài câu chửi tục, hừ lạnh nói: "Cậu cảm thấy tôi sẽ tin sao?"
Khóe miệng Safet giật giật vài cái.
Hồi tưởng lại đám ông lão Lý Khung mang đến...
Hắn nói thật mà.
Chỉ là về chuyện trường đại học tu tiên, thì hắn giấu đi.
Cái trường đại học này... Hắn định lén đưa họ lên, sau đó trở về làm kinh ngạc mọi người!...
Để trả hết 1000 tỷ nợ nần.
Năm thứ hai các học sinh đều vô cùng cố gắng.
Thậm chí có người...
Cũng trong thời gian đó, đã hoàn thành ba nhiệm vụ lớn.
Ví dụ như khi phải bảo vệ người khác, Lý Khung trực tiếp tập hợp ba đợt người lại cùng nhau.
Làm như vậy hiệu suất sẽ cao hơn.
Đương nhiên, mức độ nguy hiểm cũng lớn hơn.
Điều này khiến những ông bố bà mẹ chủ nợ kia sợ hết hồn.
Dồn dập bày tỏ muốn trách cứ.
Nhưng sau khi thấy “thủ đoạn bảo hộ” của Lý Khung.
Bọn họ đều bày tỏ... Vô cùng cần Lý Khung bảo hộ.
Mà trên Ám Võng.
Những nhiệm vụ lớn... Từng cái đều đã được sửa đổi trạng thái, phê bình chú giải hoàn thành.
Sau đó hủy bỏ.
Khiến cho Ám Võng vốn dĩ rực rỡ muôn màu, treo đầy nhiệm vụ cho lính đánh thuê...
Đột nhiên trở nên vô cùng vắng vẻ.
Các nhóm lính đánh thuê trên toàn thế giới... đều cảm thấy bọn họ sắp thất nghiệp.
Thậm chí có người còn định đổi nghề, an phận về nhà làm ăn.
Không thể không nói.
Hành vi của Lý Khung và đồng đội của anh đã ảnh hưởng đến một lượng lớn người.
Nhưng mà... Sau hai ngày.
Lý Khung gọi điện cho Safet.
Hỏi thăm đã gom được bao nhiêu tiền.
Nhận được câu trả lời khiến người ta phải sửng sốt.
87 tỷ 300 triệu!
Cách 1000 tỷ còn kém 12 tỷ 700 triệu nữa!
Đã sắp hoàn thành rồi.
Thế nhưng... Safet lại cười khổ, gọi điện cho Lý Khung: "Lý tiên sinh, có một chuyện không tốt cho lắm muốn nói cho ngài biết, nhiệm vụ lớn của Ám Võng, đã bị ngài và các bạn học của ngài nhận hết rồi..."
Nói cách khác.
Sau đó.
Bọn họ không còn nhiệm vụ nào để nhận và hoàn thành, cũng sẽ không có cách nào tiếp tục thu tiền thuê nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận