Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 185: Còn nói không phải lừa đảo

Chương 185: Còn nói không phải lừa đảo
Một màn cực kỳ huyền huyễn khiến cho các bạn học thuộc các ngành nghề đều có chút thất thần. Băng Sương Cự Điểu và Hỏa Diễm Cự Điểu. Trước đây bọn họ xem ở « tu tiên cơ sở sổ tay » khi, đã rất chấn động. Hiện tại tận mắt nhìn thấy. Sự chấn động lại càng không nói nên lời.
"Chạy mau a!"
Thời khắc mấu chốt. Trương Thanh Nguyên ngự kiếm bay trên trời hô to một câu. Đánh thức đám người. Một màn này tuy là đẹp mắt, nhưng nếu dính dáng tới hỏa diễm và Hàn Sương... Chỉ sợ không phải trò đùa. Lực lượng Địa Cấp Cảnh hậu kỳ, không phải là thứ bọn họ có thể ngăn cản. Trương Thanh Nguyên và đám người sau khi dẫn dụ hung thú trong sơn cốc ra ngoài... liền gặp phải con Cự Điểu này. Vô luận là Băng Sương Cự Điểu hay là Hỏa Diễm Cự Điểu, chúng phảng phất là chim Trung Vương Giả. Bên cạnh chúng có vô số Hung Cầm vây quanh. Hoàn toàn không phải thứ bọn họ có thể chống lại.
Vì vậy... Trương Thanh Nguyên và đám người thu hồi phi kiếm. Rơi xuống trên mặt đất. Cùng Tống Kiến Quốc và đám người cùng nhau... trên mặt đất điên cuồng bỏ chạy. Bọn họ vẫn bay trên trời, linh lực gần như hao hết. Cũng may vẫn nắm giữ các loại bước chạy du tẩu, tiêu hao linh lực không lớn. Vì vậy, Ngự kiếm hệ và Luyện đan hệ nhất mã đương tiên. Xông lên phía trước các ngành nghề khác. Dẫn đầu cuộc chạy trốn lần này.
Luyện đan hệ vì quanh năm hái thuốc luyện đan, thân hình bộ pháp phi thường nhanh nhẹn. Còn đám người Ngự kiếm hệ lựa chọn công pháp, đều là bộ pháp thân pháp, đồng dạng vượt xa đám người. Bất quá, trước nguy cơ tử vong. Tốc độ của những người khác cũng không chậm. Hóa thành 99 đạo tàn ảnh. Bắt đầu ở Cổ Tiên thế giới phi nước đại. Băng Sương Cự Điểu và Hỏa Diễm Cự Điểu cứ thế vỗ cánh, phi hành trên trời. Một đường không nhanh không chậm điều khiển bọn họ....
Sau hai giờ. Sắc trời dần sáng. Trương Thanh Nguyên cùng Tống Kiến Quốc và đám người phát hiện không đúng. Hỏa Diễm và Băng Sương Cự Điểu ở sau bọn họ... lại vẫn chưa đuổi kịp bọn họ. Phải biết rằng. Hai con thú dữ này, chí ít đều là cảnh giới Địa Cấp Cảnh hậu kỳ. Cảnh giới như vậy, tốc độ chắc chắn phải bỏ xa bọn họ mấy con phố. Sao lại có thể đuổi không kịp?
Lữ Tử Châu nhanh chóng thôi trắc nói: "Chắc chắn có bẫy! Ta cảm giác bọn chúng muốn xua đuổi chúng ta sang một hướng khác! Có thể trả tiền lại cho ta được không, ta suy tính một chút, mọi thứ đều sẽ sáng tỏ!"
Tống Kiến Quốc và Bành Thuần Tổ liếc nhau. Dường như đang suy nghĩ... Rốt cuộc có nên trả tiền cho Lữ Tử Châu không.
Một bên Trương Thanh Nguyên không biết tình hình, nhịn không được hỏi: "Các ngươi cầm tiền của Lão Lữ làm gì?"
Tống Kiến Quốc cười khổ một tiếng, kể lại chuyện đã xảy ra sau khi hắn rời đi. Nghe Trương Thanh Nguyên hít một ngụm khí lạnh. Nhịn không được cách xa Lữ Tử Châu hai bước. Ghê gớm thật. Nếu như Lữ Tử Châu không phải là bạn cùng phòng, bọn họ đều sẽ nghi ngờ hắn là hung thú hóa hình giả trang. « tu tiên cơ sở sổ tay » từng thảo luận, hung thú có thể hóa hình. Bất quá ít nhất cần đạt tới Thiên Cấp Cảnh mới có thể hóa hình. Rõ ràng. Lão Lữ không phù hợp điều kiện này.
"Hống ——"
Trên bầu trời tiếng kêu lớn liên tục không ngừng vang lên. Một mảnh băng sương và một mảnh hỏa diễm hóa thành hai Hỏa Long. Hướng phía bọn họ cuồn cuộn mãnh liệt nhào tới.
Vào thời khắc cuối cùng. Bọn họ vẫn thỏa hiệp. Tiếp tục chạy về phía trước thì... Biết đâu hai con Cự Điểu này là muốn dẫn dụ bọn họ đến sào huyệt. Như vậy quá nguy hiểm. Chi bằng... thử tin Lữ Tử Châu một lần.
"Lão Lữ, chúng ta cho ngươi một cơ hội, hy vọng ngươi đừng để chúng ta thất vọng!"
Tống Kiến Quốc đưa ba đồng tiền cho Lữ Tử Châu, vẻ mặt như đã thấy chết không sờn.
Bành Thuần Tổ cũng vỗ vai Lữ Tử Châu nói: "Nếu không được thì đổi nghề khác đi. Ta thấy luyện đan hệ thực sự rất thích hợp với ngươi, ngươi nhất định là bị bói quẻ làm lỡ dở thiên phú luyện đan..."
Khóe miệng Lữ Tử Châu giật giật vài cái: "..."
Nhận lấy tiền, hắn bị hai mươi mấy người nhìn chằm chằm. Có chút lo lắng. Nhưng vẫn rải đồng tiền xuống. Đồng tiền vừa rơi xuống đất. Hắn vội quan sát quẻ tượng. Thấy sắc mặt vui mừng, liền vội nói: "Sinh cơ ở phương tây! Chúng ta chạy về phía tây, tuyệt đối an toàn!" Hắn tỉ mỉ xác nhận quẻ tượng rất nhiều lần, bảo đảm không sai mới nói ra.
Tống Kiến Quốc và đám người liếc nhau. Nửa ngờ nửa tin. Nhưng Băng Sương và Hỏa Diễm Cự Điểu đã giẫm lên làn nước đuổi theo. Bọn họ không có lựa chọn nào khác. Chỉ có thể dựa theo lời Lữ Tử Châu mà làm.
"Mọi người nhất định phải theo kịp đội hình, cùng nhau đi về hướng tây!"
Tống Kiến Quốc nói với mọi người một câu. Liền hạo hạo đãng đãng đi về phía tây....
Sau hai giờ. Trong lòng đất sâu không thấy đáy. Tống Kiến Quốc và đám người bằng vào một tia ánh sáng nhạt, căm tức nhìn Lữ Tử Châu. Nếu như ánh mắt có thể giết người, Lữ Tử Châu chắc đã chết vô số lần rồi. Bọn họ nghe theo phân tích quẻ tượng của Lữ Tử Châu, một mực đi về phía tây. Kết quả... Rơi vào một cái địa quật lớn. Địa quật sâu không thấy đáy, bọn họ trượt xuống không biết bao lâu mới chạm tới đáy địa quật.
Trong bóng tối mịt mù, các bạn học thuộc các ngành nghề đều sắp mất mạng. Lờ mờ minh bạch lời hiệu trưởng đã nói. Ra ngoài trường thám hiểm... Thật sự là thám hiểm. Nguy hiểm hết lần này đến lần khác. Nếu như không phải vì bọn họ là người tu tiên, sợ rằng không biết đã chết bao nhiêu lần. Cộng thêm còn có "nội gián" Lữ Tử Châu. Bọn họ còn có thể sống sót... Quả thực có chút khó tin.
Đúng lúc mọi người hận không thể xé Lữ Tử Châu thành trăm mảnh thì... Trương Thanh Nguyên đứng ra. Khiến cho Lữ Tử Châu cảm động không thôi. Quả nhiên. Nhân gian tự có chân tình ở.
Lữ Tử Châu nắm chặt tay Trương Thanh Nguyên, nước mắt sắp rơi xuống: "Lão Trương, trở về trường học rồi, ta sẽ đem gà quay ở ngoài trường mua về cho ngươi!"
Trương Thanh Nguyên mặt không cảm xúc nhìn hắn. Không chút động lòng đẩy tay hắn ra. Nói với đám người: "Dù thế nào, Lão Lữ cũng đã hơn 70 tuổi, là người lớn tuổi, xin mọi người đừng buông tha hắn..."
Nói xong. Dẫn đầu sử dụng phi kiếm của mình. Tiếng kiếm reo vang. Ngay sau đó, Tống Kiến Quốc và đám người dồn dập lấy ra vũ khí của mình.
"Diệt ngoại thì trước hết phải yên nội!" Dưới khẩu hiệu này... Mọi người đánh cho mặt mũi Lữ Tử Châu bầm dập. Sau đó thu hồi "công cụ gây án", cuối cùng mới chịu bỏ qua. Nếu không phải vì hắn đang mặc đồng phục học sinh, sợ rằng đã bị các bạn học đánh chết tươi...
Tu tiên đại học. Phòng hiệu trưởng. Tần Mục đang ngồi gác chân, quan sát một màn bi thảm của Lữ Tử Châu. Chuyện này... đương nhiên là do hắn làm. Hắn đoạt thiên cơ. Có thể khiến cho mỗi lần Lữ Tử Châu bói quẻ đều dẫn mọi người đến những nơi nguy hiểm. Ai bảo... Hắn bịa đặt tin đồn làm gì. Lại còn truyền hắn là cặn bã nam.
Nhìn thấy Lữ Tử Châu bị đánh cho một trận no đòn, tâm tình Tần Mục vô cùng thoải mái.
"Cho hắn thêm mấy đợt đau khổ nữa, chắc cũng sắp về trường được rồi."
Duỗi người. Tần Mục liên lạc với một lần Cổ Tiên di mạch, khiến cho con linh thú kia giằng co bọn họ một chút. Nhất định không thể để đám học sinh này nghỉ ngơi. Đã nói là thám hiểm, nên phải có dáng vẻ thám hiểm. Nguy hiểm... Kéo đến liên miên, không phút nào được nghỉ!...
Đả Tọa Thâm Uyên. Rất nhiều bạn học năm nhất đang ngồi khoanh chân trên trụ đá ở Thâm Uyên. Thử trùng kích cảnh giới, ngưng tụ đạo linh lực thứ nhất. Từ khi Bành Tư Nguyên bước vào Huyền Cấp Cảnh, Sở Du, Phong Thiên Dịch, James mấy người cũng liên tiếp ngồi ở trong vực sâu mà bước vào Huyền Cấp Cảnh. Nhưng... Bọn họ vẫn không có cơ hội đi thám hiểm ngoài trường lần thứ hai. Mất đi cơ hội thả lỏng khó được này. Về việc này, bọn họ rất tiếc nuối.
Sau thời gian học tập này. Các bạn năm nhất các ngành nghề học tập đều đã đi vào quỹ đạo. Tu hành cùng bồi dưỡng kỹ năng chuyên môn đều không bị bỏ bê. Luyện đan hệ bắt đầu hái thuốc trên dược sơn, khổ luyện leo vách đá để rèn luyện thân pháp sinh tồn. Luyện khí hệ bắt đầu đào quặng, luôn vùi mình trong khu mỏ, tiếp xúc các loại khoáng thạch. Ngự kiếm hệ triển khai đào mộ cùng nhảy núi, sau khi nhận được phi kiếm ở Táng Kiếm Cốc thì bắt đầu trải nghiệm nhảy núi. Cuộc sống học tập của bọn họ đều rất chặt chẽ. Bộc phát sự khắc khổ. Ngoài việc hiệu trưởng như thường lệ khích lệ ra. Mà còn bởi vì sắp đến thi giữa kỳ. Hiệu trưởng nói, kỳ thi lần này, sắp phát phiếu điểm, muốn cho họ thông báo với phụ huynh. Nếu thi không tốt... Mất mặt trước phụ huynh, vậy thật là mất mặt. Vì vậy, những học sinh năm nhất đều gắng hết sức, muốn đạt được thành tích tốt....
Hai ngày sau. Tần Mục mới rời khỏi tu tiên đại học. Một lần nữa xuất hiện ở Cổ Tiên thế giới. "Giải cứu" đám học sinh đang trải qua đau khổ này ra. Trên mặt Trương Thanh Nguyên và đám người đều treo vẻ xấu hổ. Không chỉ vì biểu hiện trong lần thám hiểm này. Mà còn vì... bọn họ bị ngược thật sự là quá thảm. Ước chừng ba ngày. Bọn họ đều ở trong cảnh bị truy đuổi và ngược. Gặp vô số đầu hung thú. Những con hung thú này... cũng không biết vì sao, vẫn không có động thủ với bọn họ. Mà không ngừng nhục nhã bọn họ. Khiến lòng tự ái bị chà đạp.
Tần Mục lạnh lùng nhìn bọn họ. Không nói thêm lời an ủi nào. Mà hừ lạnh nói: "Nghe nói lần này các ngươi rất hăng hái, muốn tới thu hoạch máu huyết Cổ Tiên?"
Lời vừa dứt. Tất cả mọi người cúi đầu thấp hơn. Nhất là Tống Kiến Quốc. Hắn là người đề xuất hoạt động lần này. Không có được máu Cổ Tiên, hắn không thể chế tạo biến thân khí. Không thể hóa thân thành Viễn Cổ Cự Nhân. Hơn nữa tình hình lần này... Hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn họ. Bọn họ vốn cho rằng dựa vào số lượng người, có thể giết được Boss ở thế giới này. Ai ngờ... Hung thú ở thế giới này càng nhiều. Động một chút là đi thành đàn kết đội. Hoàn toàn khác với hung thú cao ngạo đi một mình trong ấn tượng của họ.
"Qua lần này giáo huấn, ta hi vọng các ngươi có thể có được thu hoạch từ đó."
Tần Mục không có răn dạy quá nhiều. Nói một câu "lời nói thấm thía" xong. Còn lại là do chính đám học sinh này tự lĩnh hội. Từ xưa anh hùng hay gặp trắc trở. Chỉ có thất bại, mới cho bọn họ những bài học kinh nghiệm phong phú. Xúc tiến bọn họ tu hành.
"Được rồi, bây giờ trở về trường, sau khi về, mỗi người viết một bản « cảm nghĩ về chuyến thám hiểm » ngày mai nộp cho ta."
Tần Mục vung tay lên. Đưa đám học sinh này rời khỏi Cổ Tiên thế giới. Một lần nữa xuất hiện tại khu rừng rậm nguyên sinh Amazon.
Ở nơi đất trống khổng lồ trước mắt. Cánh Cổng Không Gian khổng lồ đứng lặng trước mặt mọi người. Ánh sáng trận pháp truyền tống không ngừng lóe lên. Bọn họ... Mỗi người đều cúi đầu, bước lên trận pháp truyền tống. Cùng với ánh sáng nhấp nháy, mọi người lại về tới tu tiên đại học. Xuất hiện ở trước tòa nhà dạy học.
"Bọn họ đã trở về!"
"Các học trưởng đã về!"
"Thật ngưỡng mộ bọn họ!"
"Ba ngày nghỉ phép a!"
"Tiếp theo, tiếp theo ta cũng muốn đi thám hiểm ngoài trường!"
"..."
Trong tòa nhà dạy học. Những bạn học đang tự học ở bên trong đồng loạt nhô đầu ra. Vẻ mặt ước ao. Nghĩ đến họ, một mực ngày đêm khổ tu. Mà những học trưởng kia... Ở ngoài trường, dị thế giới thám hiểm, thưởng thức phong cảnh, nướng đồ ăn, ngâm mình trong suối nước nóng... Thật không muốn quá thích ý.
Tống Kiến Quốc và đám người tai thính mắt tinh, dù đứng ở dưới lầu cũng nghe rất rõ những lời nghị luận của các đàn em trên lầu. Nghe những tiếng đó... Càng khiến hắn xấu hổ hơn. Nhớ lại những gì bọn họ đã trải qua lần này. Nào có phải đi nghỉ dưỡng, rõ ràng là đi chịu hành hạ.
Những người khác có chung tâm lý với hắn, đồng loạt cúi đầu, không còn mặt mũi nào nhìn các bạn học còn lại. Vội vã rời khỏi tòa nhà dạy học. Một tia ý thức tràn vào bí cảnh. Mở tử quan. Bọn họ... đã ngầm hạ quyết tâm. Nhất định phải nhanh chóng đột phá đến Địa Cấp Cảnh. Lần sau thám hiểm, tiến vào Cổ Tiên thế giới, nhất định phải lấy lại danh dự!
"Các học trưởng đi đâu rồi?"
"Hình như là bí cảnh? Bọn họ thật là khắc khổ!"
"Chúng ta phải lấy học trưởng làm gương, nắm chặt tu hành, tranh thủ sớm ngày đột phá đến Huyền Cấp Cảnh!"
"..."
Những bạn năm nhất nhìn thấy một màn như vậy. Cũng cảm thấy chấn động. Sau đó... Cũng theo nhau đi Đả Tọa Thâm Uyên tu hành. Đối với các bạn năm nhất mà nói, Đả Tọa Thâm Uyên là nơi thích hợp nhất để tu hành. Còn đối với các bạn năm hai, bí cảnh mới là nơi thích hợp nhất để tu hành!...
Trước cửa bí cảnh. Tống Kiến Quốc và đám người nhìn Lý Khung. Lần này thám hiểm... người mang tên "muốn tu tiên thiếu nữ" đã cho bọn họ rất nhiều trợ giúp. Bọn họ đã hứa hẹn rồi, phải báo đáp nàng. Người tu tiên, đã hứa chuyện gì nhất định phải làm. Nếu không... Rất dễ nảy sinh tâm ma, ảnh hưởng đến việc tu hành và đạo tâm.
"Lão Lý, ngươi hỏi người đó xem, nàng đang ở đâu, nếu như không xa thì..." Tống Kiến Quốc nói với Lý Khung.
Lý Khung gật đầu. Hắn cũng nghĩ như vậy. Vì vậy... Hắn trực tiếp dùng thần thức giao tiếp trên diễn đàn Tu Tiên Giả. Tìm được ID có tên "muốn tu tiên thiếu nữ".
"Chào ngươi, ta là Lý Khung, lần này có được sự giúp đỡ của ngươi, chúng ta mới có thể thuận lợi thoát khỏi dị giới. Để cảm tạ, có thể cho ta biết vị trí của ngươi được không? Chúng ta có thể báo đáp ngươi."
Lý Khung nói vô cùng khách khí. Rất trang trọng. Bản thân hắn cũng cảm thấy đã vô cùng có thành ý.
"Sau khi báo đáp hết nàng rồi, ta sẽ đi bế quan, tranh thủ sớm đột phá lên Địa Cấp Cảnh trung kỳ!" Lý Khung thầm nghĩ trong lòng...
Trước cửa tu tiên đại học. Trên vách đá. Điện thoại của Toa Vận đột nhiên nhận được tin nhắn. Lại là cái tên lừa đảo Lý Khung nhắn lại.
"Cana gia gia, ngươi mau tới xem này, tên lừa đảo kia lại nhắn tin..." Toa Vận vội gọi Cana tới. Đưa tin nhắn cho Cana xem. Cana nhất thời cười nhạt: "Còn nói không phải lừa đảo! Ta đã biết ngay, tên lừa đảo này mưu đồ không nhỏ. Nói là cảm tạ, bước tiếp theo nhất định sẽ bảo ngươi cung cấp số tài khoản ngân hàng!"
Toa Vận mở to mắt, có chút không tin: "Hắn chỉ nói muốn biết địa chỉ của ta thôi mà, không đến mức thế chứ..."
Cana nhìn Toa Vận chưa trải sự đời. Lắc đầu thở dài một tiếng: "Ngươi còn nhỏ, không hiểu hết các chiêu trò lừa gạt đâu, nhớ năm đó, ta đã từng đến đất nước này, ở ga xe lửa..."
Nhắc lại chuyện cũ. Hắn thổn thức không thôi. Một đoạn thời gian đó... Khiến một đại quản gia của Tướng quân điện như hắn cũng phải giật mình nhớ lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận