Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 152: Không vào Địa Cấp Cảnh, chết không xuất quan (Phần 2)

James nghe xong...ánh mắt sáng lên. Như vậy hắn liền nắm chắc hơn. Hắn không còn úp mở nữa, trực tiếp nói ra: "Ngươi cứ nói với ba ngươi như thế này, rằng ngươi vừa mới đột phá lên Huyền Cấp Cảnh, nhưng hiệu trưởng đã nói, tu tiên chi đạo không được tự mãn..." James bắt đầu bịa chuyện. Nói một tràng dài. Bành Tư Nguyên nghe không nổi nữa, ngắt lời: "Ngươi cứ nói thẳng là biện pháp gì đi!" James nhờ đó mới không tiếp tục bịa, trực tiếp nói: "Ba ngươi đã thấy ngươi có phong thái tiên nhân, vậy ngươi cứ tạo dựng hình tượng tiên nhân, ngươi gọi điện nói với ba ngươi, rằng ngươi hiện tại muốn bế tử quan, không thành Địa Cấp Cảnh, tuyệt không xuất quan!" Nghe James nói xong...ba người sững sờ tại chỗ. Cả ba kinh hãi. Hít vào một hơi. Hiện tại, dưới lầu ký túc xá có nhiều người chờ đợi như vậy, Bành Tư Nguyên mà ra ngoài, nhất định sẽ bị lộ. Vì vậy, hắn không thể xuất hiện trước mặt người khác. Biện pháp tốt nhất...đúng là bế tử quan. Chỉ có như vậy, mới không bị các niên trưởng năm hai phát hiện. Nhưng... Bành Tư Nguyên cảm thấy da đầu có chút tê dại. Hắn hiện tại còn chưa đột phá đến Huyền Cấp Cảnh, vậy mà đã muốn bế tử quan đột phá Địa Cấp Cảnh rồi sao? Hắn cảm thấy có thể mình sẽ chết trong tử quan...đơn giản là ép mình vào đường cùng. Bất quá, nghe tiếng ba hắn vẫn còn đang khoác lác ở dưới lầu, giờ hắn chỉ có thể cố gắng...chọn bế tử quan. Hít sâu một hơi, hắn cầm điện thoại lên, gọi cho ba mình. Điện thoại vừa kết nối. Bành Thuần Tổ ở dưới lầu liền quan tâm hỏi: "Con trai, cảnh giới của con đã ổn định chưa? Các học trưởng ở dưới lầu đều muốn gặp con..." Nhất là nhóm người phòng Tống Kiến Quốc. Quan hệ của họ với Bành Thuần Tổ khá tốt. Giờ họ rất muốn thấy...tiên nhân phong thái trong truyền thuyết là như thế nào, sau đó đem con gái hoặc tôn tử tôn nữ hướng theo phương hướng này mà bồi dưỡng. Trong phòng, Bành Tư Nguyên trầm mặc vài giây, nghĩ lại lời giải thích James đã chuẩn bị kỹ cho hắn, cố gắng nói: "Ba à, là thế này... Con chẳng phải vừa mới đột phá Huyền Cấp Cảnh sao? Đúng lúc con lại có rất nhiều cảm ngộ... Dự định bế quan một thời gian, không đột phá Địa Cấp Cảnh, tuyệt không xuất quan!" Dưới lầu ký túc xá. Im lặng. Tĩnh mịch. Mọi người đều bị lời của Bành Tư Nguyên làm cho kinh sợ. Bọn họ đều là Huyền Cấp Cảnh. Cơ thể sớm đã khác với người thường, tai thính mắt tinh, nghe rất rõ lời Bành Tư Nguyên nói. Chính vì vậy mới kinh hãi như vậy. Thật khó tưởng tượng một học sinh năm nhất vừa mới nhập học có thể nói ra điều này. Vừa ngưng luyện ra linh lực, đột phá đến Huyền Cấp Cảnh, liền nói có cảm ngộ, dự định...một hơi xông thẳng lên Địa Cấp Cảnh? Điều này khiến bọn họ đã nỗ lực học lâu như vậy ở năm hai còn mặt mũi nào? Bành Thuần Tổ thì khác, vừa rùng động vừa vui vẻ. Dù sao...đây là con của hắn. Vài giây trôi qua. Ông cao giọng cười to nói: "Ha ha ha, con ta Tư Nguyên đúng là có phong thái tiên nhân, không kiêu ngạo không hấp tấp, Cửu thiên ngưng linh lực, vào Huyền Cấp Cảnh, lại không hề có chút kiêu căng, kiên quyết tiến thủ..." Ông liên tục dùng rất nhiều từ khích lệ. Nghe Bành Tư Nguyên mà tê cả da đầu. Hắn có thể tưởng tượng được...bây giờ ba hắn cao hứng đến mức nào. Đợi sau khi sự thật bị lộ, hắn sẽ thê thảm đến đâu. "Ba à, con không tán gẫu nữa, con muốn tiếp tục củng cố cảnh giới, tranh thủ cảm ngộ tu hành chi đạo mới mẻ, tranh thủ...tranh thủ một..." Trong phòng ngủ. Bành Tư Nguyên vội vã đổi chủ đề. Thuận tiện nhìn James. Hắn muốn định cho mình một thời gian bế tử quan, tranh thủ trong bao lâu sẽ đột phá Địa Cấp Cảnh. Hắn vốn muốn nói một năm. Nhưng James lại nhỏ giọng ra hiệu: "Trong một tháng..." Bành Tư Nguyên mở to hai mắt nhìn. Còn chưa kịp phản ứng, Bành Thuần Tổ đã thở dài nói: "Con trai ta đúng là có chí hướng rộng lớn, một tháng đột phá Địa Cấp Cảnh..." Xung quanh các bạn học năm hai đều hít vào một ngụm khí lạnh. Nhìn người ta xem. Thế nào mới là phong thái tiên nhân? Bọn họ còn đang khổ sở tu luyện, người ta đã đặt ra một mục tiêu nhỏ, dự định trong một tháng sẽ đột phá Địa Cấp Cảnh. Trong phòng ngủ, Bành Tư Nguyên đã đâm lao phải theo lao, chỉ còn cách gắng gượng đáp ứng: "Ba cứ yên tâm, nếu như trong một tháng mà không đột phá được Địa Cấp Cảnh, con...con..." Bành Thuần Tổ khoát tay, khích lệ: "Con ta Tư Nguyên thiên phú hơn người, kinh tài tuyệt diễm, nhất định trong một tháng có thể đột phá Địa Cấp Cảnh!" Bành Tư Nguyên: "..." Nghe ngữ khí của ba, đối với hắn tràn đầy tin tưởng. Nhưng hắn lại chẳng hề tin tưởng bản thân. Thời gian một tháng... hắn muốn tiến vào Huyền Cấp Cảnh, lại còn tiến vào Địa Cấp Cảnh, coi như một ngày 24 tiếng không nghỉ ngơi, cũng không thể làm được chứ? Nhưng sự việc đã đến nước này. Hắn đã cưỡi hổ khó xuống. Cuối cùng, trong tiếng chúc phúc của ba, hắn tắt điện thoại. Tắt điện thoại xong, hắn trừng mắt nhìn James, oán giận: "Đều tại ngươi, một tháng đột phá Địa Cấp Cảnh sao?" James giật giật khóe miệng: "Ngươi Cửu Thiên đã đột phá lên Huyền Cấp Cảnh, một tháng đột phá Địa Cấp Cảnh cũng có sao đâu, ba ngươi đã nói vậy rồi..." Vẻ mặt Bành Tư Nguyên như đang cầu xin. Chỉ cần vừa nghĩ đến việc mình cần phải trong vòng một tháng tiến vào Địa Cấp Cảnh...hắn liền cảm thấy chán sống. Thậm chí còn muốn đi tự thú với ba mình. Nhưng hắn vừa bước đến bên cửa sổ liền thấy ba hắn đang cầm điện thoại vẫy tay với đám bạn học năm hai. Đám bạn học năm hai đều tập trung xung quanh ba hắn. "Con trai tôi Tư Nguyên nói, muốn trong một tháng sẽ bước vào Địa Cấp Cảnh! Nếu đến lúc đó nó thành công, tôi sẽ tặng mỗi người một viên đan dược!" Bành Thuần Tổ lần này có thể nói là mất rất nhiều tiền. Ông đoán chừng lúc đó bản thân mình còn kém trong việc luyện đan. Hơn nữa độ khó luyện chế mỗi viên đan dược đều rất cao. Cần tiêu hao rất nhiều linh dược. Con trai đã đột phá lên Địa Cấp Cảnh, coi như là cho con trai vui vẻ. Nhóm người Tống Kiến Quốc nghe được tin tức này, mắt nhất thời sáng lên, vội vàng tiến lên chúc mừng, chúc mừng ông có một đứa con trai tốt. Còn Bành Thuần Tổ được khen đến mức mặt già đỏ lên, đột nhiên tỏ ra khiêm nhường: "Đâu có đâu có, thằng Tư Nguyên này à, thực ra cũng không thông minh cho lắm, bình thường thôi, chủ yếu là phương pháp giáo dục của tôi tốt." "Khi còn bé thì nghịch ngợm vô cùng, đến năm ba còn có dấu hiệu yêu sớm, cũng may tôi quyết định nhanh chóng, treo nó ngược lên đánh ba ngày..." "Ai, phương pháp giáo dục sao? Tôi vẫn còn nhớ một ít, tới, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh, tôi chia sẻ cho mọi người..." Bành Thuần Tổ cùng các bạn học năm hai vừa ôn lại kỷ niệm, vừa rời khỏi ký túc xá. Còn Trương Thanh Nguyên cùng mọi người theo sát phía sau, dựng lỗ tai lên lắng nghe, rất sợ bỏ lỡ cái gì. Đây chính là phụ thân dạy dỗ ra tiên nhân trong truyền thuyết. Phương pháp giáo dục nhất định có chỗ thích hợp. Bọn họ cũng muốn học lỏm được một hai chiêu từ Bành Thuần Tổ, sau đó giáo dục lại con trai hoặc tôn tử của mình. Nhất là Tống Kiến Quốc. Gia đình ông rất đông người. Nếu học được...70 năm sau, xác suất sinh ra tu tiên giả trong gia tộc sẽ lớn hơn nhiều... Trong phòng ngủ, Bành Tư Nguyên nhìn bóng lưng đám học sinh năm hai rời đi mà không hề vui vẻ chút nào. Thôi xong rồi. Hoàn toàn làm lớn chuyện rồi. Da trâu cũng đã thổi đi rồi. Đến lúc đó hắn biết phải làm sao? Quan trọng là việc này không thể nào giả bộ cả đời được. Theo những gì hắn biết, người có tu vi cao nhất trong học sinh năm hai hiện nay là một học trưởng tu luyện thể hệ tên là Lý Khung. Hắn ta cũng chỉ mới ở Huyền Cấp Cảnh hậu kỳ. Còn hắn...muốn trong một tháng đuổi kịp và vượt qua người học trưởng này. Vượt qua nguy cơ trước mắt, Bành Tư Nguyên lại nhìn về ba người bạn cùng phòng, muốn tìm kiếm sự giúp đỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận