Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 75: Ba, muốn không chúng ta đi bệnh viện xem một chút đi

Chương 75: Ba, hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút đi
Từ khi lão ba gia nhập vào đại học tu tiên.
Cả ngày hắn cứ ảo tưởng mình đang tu tiên.
Không chỉ có vậy.
Còn ảo tưởng mình gia nhập hệ ngự kiếm, có được một thanh Linh Kiếm, càng là trở thành Tu Tiên Giả Huyền Cấp Cảnh.
Có thể tùy thời tùy chỗ bay lượn trên trời. . .
Nhưng để giữ thể diện cho lão ba.
Mấy người con của bọn họ cũng không vạch trần ông.
Dù sao lão ba tuổi cũng đã lớn, lại chỉ có một cái yêu thích tu tiên này.
Nhưng lần này. . .
Đại nhi tử nghe giọng lão ba trong điện thoại ngày càng nghiêm trọng, cảm thấy không thể kéo dài thêm được nữa.
Ngay sau đó.
Hắn chịu đựng nguy cơ bị đuổi ra khỏi nhà, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Ba, hay là chúng ta đến bệnh viện xem thử đi?"
Tiếng mắng chửi của Trương Thanh Nguyên hơi dừng lại.
Dường như không nghe rõ, ông cau mày nói: "Ngươi vừa nói cái gì?"
Đại nhi tử cười khổ một tiếng: "Ba tu tiên thì cũng được, nhưng ba không thể cứ ảo tưởng mình bay trên trời chứ, còn có vụ nhảy núi kia nữa, người bình thường nào có ai nhảy "Cửu cửu ba" mà không chết, ba nói xem ba đã nhảy bao nhiêu lần rồi. . ."
"Cút! Ngươi cút cho ta!"
Lời còn chưa dứt, Trương Thanh Nguyên đã tức giận cúp máy.
Sau khi cúp máy.
Ông nhìn Lữ Tử Châu và Tống Kiến Quốc, chỉ vào điện thoại, tức giận đến cả người run rẩy: "Hắn. . . Hắn hắn. . . Hắn lại còn nói ta tu là giả tiên, còn bảo ta đi bệnh viện khám!"
Lữ Tử Châu và Tống Kiến Quốc liếc nhau.
Thở dài.
Thực ra tình huống này. . .
Ai trong bọn họ cũng đều gặp phải.
Dù con cái đều biết họ tu tiên.
Nhưng không một ai cho là thật.
E là mỗi lần bọn họ gọi điện về, chia sẻ quá trình tu tiên với con cái. . .
Con cái cũng chỉ có lệ phụ họa.
Trong lòng lại đều không cho là đúng.
Lữ Tử Châu ngược lại rất thoải mái, khuyên nhủ: "Lão Trương, bớt nóng, chờ chúng ta kết thúc học kỳ đầu tiên, ngươi biểu diễn cho chúng nó xem cái Ngự Kiếm Phi Hành là được mà?"
Trương Thanh Nguyên nghe vậy, sắc mặt mới dịu đi đôi chút.
Sau đó vừa nghĩ đến chuyện phải xin chữ ký của con cái. . .
Mặt ông lập tức khổ sở.
Viết giấy cam đoan thì không thành vấn đề.
Nhưng gửi cho con cái, để chúng nó ký tên. . .
Với tình hình gia đình ông hiện tại, bọn nó chắc chắn sẽ không ký!
Do dự một hồi.
Ông quyết định bỏ qua lão đại.
Gọi điện thoại cho lão nhị.
Dù sao ông cũng có nhiều con cái.
Chỉ cần thuyết phục được một người ký tên là được.
Điện thoại rất nhanh đã kết nối.
"Alo? Ba? Ba tìm con có chuyện gì không?" Trong điện thoại, giọng lão nhị rất cẩn thận.
Gần đây lão ba thi thất bại.
Bọn họ đều sợ lão ba tâm trạng không tốt lại nổi giận vô cớ.
Chỉ có đại ca là không sợ chết, một lòng muốn giúp lão ba học bù.
Trương Thanh Nguyên hừ lạnh một tiếng, đi thẳng vào vấn đề: "Ta hỏi ngươi, vụ bí kíp tu tiên giả, có phải ngươi cũng tham gia không?"
Lão nhị vội vàng phủ nhận: "Sao có thể! Không có chuyện đó đâu! Mấy chuyện đó đều là do đại ca làm! Lúc đó bọn con kiên quyết không đồng ý mà!"
Từ giọng nói của hắn.
Có thể cảm giác được rõ ràng là lão ba đang tức giận.
Thấy hắn chối sạch như vậy, Trương Thanh Nguyên thần tình dịu đi nói: "Không tham gia là tốt rồi, ta có một chuyện muốn nhờ ngươi giúp."
Lão nhị lập tức nói: "Ba cứ nói đi, chỉ cần không bảo con đi trộm thanh Thanh Đồng Kiếm trong lăng mộ cổ, cái gì cũng dễ nói!"
Trước đây hắn làm ở chỗ khảo cổ, đào bới.
Làm việc mấy chục năm.
Khó khăn lắm mới leo lên được vị trí cao.
Kết quả lão ba đưa ra yêu cầu bắt hắn đi trộm Thanh Đồng Kiếm. . .
Suýt chút nữa làm hắn bị bắt đi.
Trương Thanh Nguyên gật đầu nói: "Chuyện này chủ yếu là do đại ca con làm hại, đó là ba ở trong trường học tu giả tiên, bị lão sư phát hiện. Lão sư bắt chúng ta viết giấy cam đoan, nhưng mà cần con cái ký tên. . ."
Dừng một chút, ông tiếp tục nói: "Ta viết xong giấy cam đoan rồi, gửi qua đó, con giúp ta ký tên là được."
Lão nhị: ". . ."
Sau khi nghe xong. . .
Cả người lão nhị đều ngây ra.
Càng nghe càng thấy không hợp lý.
Đây chẳng phải là kiểu xin chữ ký phụ huynh sao?
Nhưng ngẫm kỹ lại thì. . .
Lão ba tuổi này, phụ huynh cũng đích thật là bị mất rồi.
Nuốt nước miếng, lão nhị vẫn không nhịn được hỏi: "Ba, chẳng phải là tu giả tiên thôi sao, sao chuyện này lại phải viết giấy cam đoan? Cam đoan cái gì?"
Ở trong đại học tu tiên tu giả tiên, đây chẳng phải là thao tác bình thường sao?
Lẽ nào ở trong đại học tu tiên lại thật sự tu tiên sao?
Mấy chuyện tu tiên này, quá mức hư ảo.
Trương Thanh Nguyên nghiêm trang trả lời: "Cam đoan về sau sẽ không tiếp tục tu giả tiên nữa, đạo tâm kiên định, một lòng một dạ, chuyên tâm tu tiên, tuyệt đối không dao động!"
Khóe miệng lão nhị giật một cái: ". . ."
"Cái chữ này, con ký hay không?" Thấy đầu dây bên kia không nói gì, Trương Thanh Nguyên lại hỏi.
Lão nhị cũng lâm vào do dự quấn quýt.
Bệnh tu tiên của lão ba thật là ngày càng nghiêm trọng.
Tu tiên rõ ràng là lời nói vô căn cứ mà.
Nếu hắn ký tên. . .
Lão ba khẳng định cho rằng hắn cũng đồng ý tu tiên.
Đến lúc đó. . .
Đúng lúc hắn đang do dự thì Trương Thanh Nguyên đã gửi tối hậu thư tới.
"Ta hỏi lại con một lần nữa, con có ký không? Không ký con về sau không có ta là ba!"
Xem ra là muốn cùng hắn tuyệt giao đoạn tình cha con.
"Con ký, con ký, ba cứ gửi qua đây, con ký 0"
Thở dài, lão nhị cuối cùng vẫn phải khuất phục.
. . .
Lần này vì phong ba tu giả tiên, mọi người đều bị liên lụy.
Dẫn tới sự xung đột trực tiếp giữa bọn họ và con cái.
Rốt cuộc có thể tu tiên hay không.
Mà trên thực tế.
Trong số con cái của họ, không ai tán thành chuyện tu tiên.
Ví dụ như Bành San San.
Năm nay cô vừa tốt nghiệp đại học.
Đang làm việc tại một cơ quan nghiên cứu khoa học chữa bệnh.
Khi tan làm. . .
Cô đột nhiên nhận được một bưu phẩm chuyển phát nhanh.
Trông có vẻ như là một phần văn kiện.
Người gửi ghi là Bành Thuần Tổ.
Địa chỉ gửi ghi là. . . Đại học tu tiên.
"Tằng tổ phụ gửi gì cho mình vậy?"
Bành San San có chút kinh ngạc.
Sau đó nghĩ tới một khả năng, đôi mắt đẹp sáng lên: "Chẳng lẽ là Trú Nhan Đan?"
Nhưng rất nhanh cô đã bỏ ý nghĩ đó.
Tuy tằng tổ phụ nhiều lần nhấn mạnh là phải giúp cô luyện chế Trú Nhan Đan.
Nhưng trên đời này làm gì có chuyện Trú Nhan Đan chứ?
Mang theo hiếu kỳ cùng nghi hoặc, cô mở bưu phẩm ra.
Bên trong là một phong thư.
"Cháu gái Bành San San thân mến."
Chữ viết rất sắc bén, cao ngất, dùng là chữ tiểu giai, là nét chữ quen thuộc của tằng tổ phụ.
Cô mở phong thư ra.
Bắt đầu đọc.
Vừa đọc vừa. . .
Thần tình có chút ngơ ngác, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
"San San, tằng tổ phụ phạm sai lầm ở trường học, tu phải cái giả tiên, lão sư phạt ta viết một phong cam đoan. Đồng thời phải xin con cái ký tên."
"Ba con và ông nội con đều lớn tuổi rồi, đều là đồ cổ hủ, tằng tổ phụ nghĩ cháu là người trẻ tuổi, tương đối nhanh thức thời, có thể hiểu được tằng tổ phụ đang tu tiên, cho nên để cháu giúp ký tên."
"Phía dưới là giấy cam đoan của ta, sau khi cháu ký xong, thì gửi trả lại cho tằng tổ phụ nhé."
Đọc xong mấy dòng chữ này. . .
Đầu Bành San San đầy hắc tuyến.
Cái gì mà cô là người trẻ tuổi?
Người trẻ tuổi thì có thể lý giải tu tiên sao?
Lại còn nhanh thức thời, cũng không thể lý giải nổi tu tiên mà!
Hơn nữa. . .
Sao năm nay tu giả tiên lại còn bị phạt?
Làm như thể họ tu thật vậy!
Trong nhất thời cô có chút không nghĩ ra. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận