Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 63: Ta thực sự đụng vào người

Chương 63: Ta thực sự đụng người
Giờ phút này, Ngô Huyễn cảm giác mình cực kỳ giống người bị đụng. Cư nhiên lại ngăn không cho đối phương đi. Phải biết rằng, lúc gây sự thường là người bị đụng kéo người gây chuyện không cho đi. Nhưng đến chỗ hắn, lại hoàn toàn ngược lại. Người bị đụng thì vội vã muốn đi... Còn hắn thì lại kéo người ta lại. Đùa gì thế? Nếu cứ như vậy để người ta đi, lát nữa cảnh sát giao thông đến... Vậy hắn chắc chắn bị trừ cái mũ cảnh sát "nói dối"!
Cũng may đối phương còn biết điều, không cố chấp muốn đi, mà chọn ở lại cùng hắn chờ cảnh sát giao thông. Khoảng chừng hai mươi phút sau, theo tiếng còi xe cảnh sát, cảnh sát giao thông Trần Nhiên chạy tới hiện trường. Sau khi nhìn Ngô Huyễn, ông cau mày nói: "Ngươi xác định là ngươi đụng người?" Trước mắt ông ta, chỉ có năm người già đang rất khỏe mạnh.
Ngô Huyễn chỉ vào năm người này, cười khổ nói: "Không sai, tôi đụng trúng bọn họ, đụng văng đến mấy mét." Trần Nhiên trợn mắt nhìn hắn một cái, một bộ vẻ mặt "ngươi đang sỉ nhục chỉ số thông minh của ta". "Cảnh quan, anh phải tin tôi, thật đấy, tôi thật sự đụng người ở đây mà! Anh không tin, có thể hỏi bọn họ năm người này!" Ngô Huyễn hết cách cãi, không ngừng giải thích.
Lúc này Trần Nhiên mới cau mày nhìn Lữ Tử Châu và những người khác: "Các vị bị đụng phải?" Lữ Tử Châu và mọi người cực kỳ thành thật gật đầu. "Bị đụng bay xa mấy mét?" Cảnh sát giao thông lại hỏi thêm một câu. Lữ Tử Châu cùng mọi người tiếp tục gật đầu. Hiện tại bọn họ chỉ muốn điều tra xong nhanh rồi đi nhanh thôi... Nếu không thì có khi lại xảy ra chuyện quái quỷ gì nữa. Dù sao hiện tại bọn họ có thể gặp phản phệ nhân quả bất cứ lúc nào.
Sau khi hỏi xong mọi thứ, Trần Nhiên mới bán tín bán nghi, không lập tức rời đi. Sau đó, ông bắt đầu kiểm tra hiện trường, phân tích dấu vết trầy của lốp xe, phân tích tốc độ xe lúc đó, kiểm tra nồng độ cồn, phân định trách nhiệm, vân vân. Cuối cùng... Trần Nhiên phán định: "Với tốc độ xe lúc đó mà nói, xe của ngươi tuy là quệt nhẹ, nhưng có thể đụng văng đến mấy mét, lực va chạm chắc chắn kinh người, mấy người già này không thể nào chịu nổi! Có khả năng là lái xe khi say rượu, bị ảo giác!"
Ngô Huyễn mở to mắt, không thể tin được, liên tục kêu oan, bảo đảm mình tuyệt đối không bị ảo giác. Nhưng Trần Nhiên cũng không tin hắn. "Chờ một chút! Tôi có video từ camera hành trình, chắc hẳn đã ghi lại cảnh này!" Ngô Huyễn vẫn đang nỗ lực chứng minh sự "trong sạch" của mình, nỗ lực chứng minh hắn đích xác đã đụng người. Trần Nhiên nghe xong, khóe miệng giật một cái. Ông xử lý nhiều vụ tai nạn như vậy, chưa từng thấy ai cố chấp như thế, không muốn chứng minh mình đã đụng người.
Quan trọng hơn là... Nếu thực sự văng xa mấy mét, người trẻ cũng đã trọng thương, mấy ông bà 70 - 80 tuổi sao có thể không hề hấn gì? Khoa học cũng không giải thích nổi chuyện như vậy. Nhưng mà... Sau khi xem xong video từ camera hành trình do Ngô Huyễn cung cấp, Trần Nhiên lộ ra vẻ mặt y hệt như Ngô Huyễn lúc nãy, nhìn Lữ Tử Châu và mọi người, vẻ mặt kỳ quái.
Trong video, năm người đích đích xác xác bị đụng bay, không sót một ai. Nhưng bây giờ năm người đang nhìn chằm chằm vào ông, trông hoàn toàn không hề gì. "Cảnh quan, chúng tôi có thể đi được chưa? Chúng tôi còn định đi xin ăn nữa." Lữ Tử Châu không nhịn được hỏi.
Trần Nhiên nuốt nước bọt: "Các vị lúc nãy bị đụng bay, sao lại không có chuyện gì?" Nghe vậy, Lữ Tử Châu thản nhiên nói: "Chúng tôi đều là người tu tiên, chỉ bị thương nhẹ thôi, làm sao lại có chuyện gì được?" "Đúng vậy a, chuyện này chúng tôi không truy cứu, giờ có thể đi được chưa?" Các đồng môn còn lại cũng nhao nhao lên tiếng. Bọn họ còn đang vội đi xin ăn, tích lũy nhân quả.
Nghe Lữ Tử Châu giải thích... Trần Nhiên đầy đầu hắc tuyến. Đây là thời đại nào rồi? Còn có người tu tiên... Người tu tiên có thể bị xe đụng sao? Bất quá vừa nghĩ có thể đây là thú vui của mấy người già này, ông cũng không đả kích bọn họ. Sau cùng, sau một hồi phán định, mở biên lai phạt rồi rời khỏi hiện trường, chỉ để lại Ngô Huyễn và Lữ Tử Châu cùng mọi người.
Thấy sự tình đã giải quyết xong xuôi, Lữ Tử Châu cũng định rời đi. Ngô Huyễn vội vàng nói: "Lần này cám ơn các vị nhiều lắm, nếu không thì nửa đời sau của tôi chắc phải ở trong tù rồi. Các vị muốn đi đâu, hay để tôi đưa các vị đi?" Thấy cậu thanh niên này nhiệt tình như vậy... Lữ Tử Châu và những người khác quả quyết từ chối. Đùa à, bọn họ đang bị nhân quả quấn thân, có thể phản phệ bất cứ lúc nào, đi chung với người khác chẳng phải hại người ta sao? Bọn họ chọn tự lực cánh sinh, tự mình bước đi thôi!
Ngô Huyễn nhìn bóng lưng năm người già rời đi, cảm khái vạn phần: "Lão nhân tốt thật, bị đụng không sao còn không trách người, so với mấy người già khác..." Cũng may người hắn đụng là bọn họ. Nếu đụng phải người khác, dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không đủ mà thường.
… Đại học Tu Tiên.
Tần Mục dùng quẻ bói xem cho năm người thuộc hệ, biết được lần lịch lãm ở ngoài trường này của họ không có nguy hiểm gì, vì vậy an tâm trở về trường. Không thể không nói, có hệ thống hỗ trợ, hiện tại hắn đã nắm giữ kỹ năng sơ cấp của các ngành nghề. Ví dụ như kỹ năng sơ cấp của hệ bói quẻ, có thể dùng để suy đoán một số sự kiện đơn giản. Đương nhiên, nếu muốn suy đoán chuyện sâu xa hơn, cần phải học kỹ năng trung cấp.
Sau khi trở lại trường, Tần Mục đi thẳng tới phòng hiệu trưởng. Lúc này đã qua bảy ngày, lại đến lúc cái viên "manh đản" kia nở trứng rồi.
Ps: Xin hãy tặng hoa tươi, phiếu đánh giá, phiếu tháng để ủng hộ, cảm ơn mọi người. Hôm nay sẽ đăng tải chương mới, chất lượng sẽ được đảm bảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận