Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 336: Chúng ta tới chơi đoán số.

"Chương 336: Chúng ta tới chơi đoán số."
"Vấn đề này hỏi rất hay, pháp khí trên tay bọn họ có lực công kích thực sự rất mạnh. Đồng thời phải là do học viên Tống chế tạo, học viên Tống hẳn là đang luyện tập một loại công pháp nào đó, để tăng cường lực phòng ngự của cánh tay." Vệ Trận giải thích cặn kẽ khiến tất cả mọi người bừng tỉnh ngộ.
Vệ Trận không nói sai, Tống Kiến Quốc chính là dung luyện Kỳ Lân Tí. Mới có thể ngăn được một kích của Ỷ Thiên kiếm.
Bành Thuần Tổ trong bụng kinh hãi, công và phòng đều mạnh mẽ. Hắn phải làm thế nào mới có thể đánh bại Tống Kiến Quốc đây.
Một bên suy nghĩ, một bên ứng phó công kích của Tống Kiến Quốc. Không cẩn thận bị kiếm khí quẹt trúng gây ra vài vết rách.
"Bành lão, hay là ngươi chịu thua đi. Ngươi là Luyện Đan Sư, đối đầu với ta là Luyện Khí Sư thì thực sự không có phần thắng." Tống Kiến Quốc thấy Bành lão bị thương, có chút không đành lòng.
"Không cần nói nhảm, thi đấu là phải dốc hết sức. Hơn nữa ai thua ai thắng bây giờ kết luận vẫn còn hơi sớm." Chỉ thấy Bành Thuần Tổ đứng vững, linh khí vận chuyển toàn thân.
Bay vút về phía Tống Kiến Quốc, đánh vào mặt hắn. Tống Kiến Quốc thấy Bành Thuần Tổ hướng mặt mình công tới. Nhanh chóng lắc mình né tránh.
Bành Thuần Tổ một kích không thành, xoay người lại tung một quyền. Đánh vào vai trái Tống Kiến Quốc. Đẩy lùi Tống Kiến Quốc.
Ngay sau đó cách không một chưởng, một làn khói trắng hướng về phía Tống Kiến Quốc mà đi. Lão tiểu tử, để ngươi nếm thử độc khói của ta.
Liên tiếp công kích khiến Tống Kiến Quốc trở tay không kịp. Hít vào khói trắng. Không tốt, bị lừa.
Lão già này căn bản là để phóng độc. Thảo suất! Khi Tống Kiến Quốc phản ứng lại thì đã bắt đầu chóng mặt. Biết trúng độc, Tống Kiến Quốc trực tiếp xông về phía Bành Thuần Tổ. Ôm lấy Bành Thuần Tổ đang còn đắc ý vào lòng.
Nhân lúc ý thức vẫn còn, trực tiếp dùng hết toàn lực lao về phía mép đài tỷ võ. Bất quá cũng vô ích, Bành Thuần Tổ lại là người học y mà ra.
Đưa tay ra sau lưng Tống Kiến Quốc. Điểm vài cái huyệt. Chỉ thấy Tống Kiến Quốc đột nhiên mất hết sức lực. Mềm nhũn dựa vào người Bành Thuần Tổ. Ngược lại Bành Thuần Tổ lại lắc mình ra phía sau Tống Kiến Quốc. Đạp nhanh một cước ngay khi Tống Kiến Quốc còn chưa ngã xuống đất.
Trực tiếp đá Tống Kiến Quốc ra khỏi đài tỷ võ. Tư thế mất hồn nằm dưới đài. Bành Thuần Tổ thắng.
"Lão Tống, đa tạ." Bành Thuần Tổ lúc này không còn trêu đùa nữa. Mà là thành khẩn nói.
Tống Kiến Quốc cũng hiểu, thi đấu chính là để giành chiến thắng. Bản thân mình tài nghệ không bằng người. Chỉ có thể chăm chỉ tu luyện chờ ngày rửa nhục trước.
"Nào có nào có, vẫn là Bành lão cao tay hơn!"
Hai người ở hàng ghế khán giả ngồi xuống. Thỉnh thoảng bắt đầu chỉ điểm các bạn học vẫn đang tỷ đấu trên đài.
Chỉ thấy Trương Thanh Nguyên và một bạn học cùng hệ ngự kiếm đang đánh rất hăng. Hai người ngươi tới ta đi rất kịch liệt.
Vì sao lại được chú ý?
Chủ yếu là vì cả hai đều học Sáu Kiếm Thần Mạch. Hai người trên đài tỷ võ. Nhảy lên nhảy xuống tránh né công kích của đối phương.
Hai người cùng bay trên trời, tốc độ cũng không chênh lệch nhiều. Ngươi đuổi ta, ta chạy vô cùng náo nhiệt.
Nói chung là đánh không trúng, cuối cùng mỗi người chỉ có thể dùng một đầu ngón tay. Hai người tựa như bị chuột rút ở tay vậy. Nhanh đến mức nhìn không thấy bóng tay.
Sau mấy trăm lần công kích, cả hai đều thở hồng hộc.
"Không được, dừng một chút. Cứ tiếp tục thế này nữa thì hai chúng ta không phân thắng bại được. Hôm nay phải mệt chết ở chỗ này mất." Bạn học này đã mệt không chịu được.
Trực tiếp kêu dừng, sau đó ngồi luôn trên đài tỷ võ.
"Hì hì. Lão Lý, thể lực ngươi cũng khá đấy. Đánh lâu như vậy mới chịu kêu ngừng." Trương Thanh Nguyên cũng mệt mỏi, mất hết cả hình tượng ngồi xuống đất. Hướng về phía bạn học đối diện nói.
Đây đại khái là cặp đấu kỳ lạ nhất trên đài tỷ võ. Đánh được một nửa, lại ngồi trên đài tỷ võ bắt đầu tán gẫu… …
"Hai ông già này có thật là đang tham gia trận đấu không vậy?"
"Thấy hai người họ thì cảm giác tu tiên giả cũng có thể như vậy, gần gũi thế, ha ha."
"Các ông ơi, thật là đáng yêu." Khán giả cũng bị hành vi kỳ lạ của hai người họ thu hút. Nhanh chóng chuyển sự chú ý đến hai người họ. Bắt đầu bàn tán.
"Lão nhị, kia có thật là ba ta không?" Nhìn màn hình không có hình tượng gì của ba mình, Trương Thanh Nguyên. Trương gia lão đại bắt đầu nghi ngờ.
"Nói cái gì vậy, không phải ba thì là ai." Lão nhị lập tức phản bác.
"Có thể nói là không biết hắn không?" Trương gia lão đại nhìn góc trên bên phải màn hình, hai ông già đang tán gẫu. Bất đắc dĩ nói.
Trên đài tỷ võ, Trương Thanh Nguyên căn bản không biết đến thế giới bên ngoài. Đã vì hai người họ nghị luận không ngừng.
"Nghỉ khỏe chưa?" Bạn học Lý lễ phép hỏi.
"Nghỉ khỏe rồi. Nhưng mà chúng ta cứ đấu pháp thế này, đánh tiếp cũng chỉ có kết quả như nhau thôi." Trương Thanh Nguyên nói thẳng ra lo lắng của mình.
"Đúng là vậy, chẳng lẽ liền không đánh sao?" Bạn học Lý cũng không nghĩ ra được biện pháp gì hay.
"Hay là chúng ta chơi đoán số, quyết định thắng thua. Thế nào?" Trương Thanh Nguyên suy nghĩ một chút. Vẻ mặt hưng phấn nói, phảng phất như vừa nghĩ ra phương pháp cao siêu gì. Lúc này, bạn học Lý bắt đầu vô cùng nghi ngờ mình.
"Hả! Cách này được sao?" Có phải đang tham gia luận võ đại tái không vậy?
"Vì sao lại không được, chúng ta oẳn tù tì, ba ván thắng hai thì ai thắng thì tự mình nhảy xuống." Trương Thanh Nguyên nói một cách tự nhiên.
"Vậy, vậy cũng được!" Bạn học Lý thực sự có chút khó tiếp thu. Nhưng thấy Trương Thanh Nguyên nói rất kích động, mà mình cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn. Đành phải đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận