Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 32: Ngài hiện tại thu tay lại còn kịp

Chương 32: Ngài hiện tại thu tay lại vẫn còn kịp.
Ba giờ sau.
Mười người của hệ ngự kiếm, đã thành công moi ra mười cái hố to trong Táng Kiếm Cốc.
Dọn dẹp ra đủ loại con ngươi, tóc, ngón tay gãy các loại đồ vật kinh khủng.
Khung cảnh thập phần đáng sợ.
Thế nhưng...
Bọn họ cũng không đào được thanh kiếm mà họ mong muốn.
Bất quá mười người từ lúc đầu kinh hoảng, từng bước trở nên bình tĩnh hơn không ít.
Trương Thanh Nguyên dẫn đầu ngừng việc đào mộ, nhìn về phía những người khác: "Có phải phương pháp đào mộ của chúng ta sai không? Sao đào nửa ngày rồi mà vẫn không tìm được một thanh Linh kiếm nào có thể dùng?"
"Hay là chúng ta hỏi thử mấy bạn đồng học còn lại?" Có người đề nghị.
Xin giúp đỡ từ bên ngoài, lập tức nhận được sự đồng ý của những người khác.
Vì vậy...
Trương Thanh Nguyên bắt đầu gọi điện thoại cho bạn cùng phòng.
"Uy? Lão Trương à, không phải cậu đang ở ngự kiếm sao? Sao còn có thời gian gọi điện thoại cho chúng tôi?"
Lữ Tử Châu cùng Tống Kiến Quốc đang ở trong phòng học tự học, khổ công tu luyện hô hấp thổ nạp pháp, có chút kinh ngạc.
Trương Thanh Nguyên không giải thích nhiều, nói thẳng vào vấn đề chính: "Không nói nhảm, các cậu trực tiếp nói, có biết làm thế nào để đào mộ không?"
Lữ Tử Châu cùng Tống Kiến Quốc nghe xong vẻ mặt ngơ ngác.
Hai người liếc nhìn nhau.
Trầm mặc vài giây.
Mới trả lời: "Lão Trương, cậu đừng có làm loại chuyện đó, đào mồ mả người ta là phạm pháp đó, giống như là trộm cướp, ít nhất cũng phải ba năm tù đấy!?"
"Hơn nữa, tớ nhớ cậu cũng không có thù oán gì với ai mà, cậu cũng bảy tám mươi tuổi rồi, mấy kẻ thù đó chắc chắn không sống nổi quá cậu mới đúng chứ..."
Trong Táng Kiếm Cốc, Trương Thanh Nguyên nghe hai người bạn cùng phòng lại giảng pháp cho hắn, tức giận đến mức râu dựng ngược, mắt trợn trừng trừng, trực tiếp cúp điện thoại.
Là hiệu trưởng bảo hắn đi đào mà.
Hắn còn có thể phạm pháp được sao?
Hơn nữa Lão Lữ cùng Lão Tống xem ra cũng không hiểu gì về đào mộ cả.
Suy nghĩ cẩn thận một chút, Trương Thanh Nguyên cầm điện thoại cơ bản dành cho người lớn tuổi của mình lên, tiếp tục bấm một số điện thoại khác.
Lần này gọi cho nhị nhi tử của hắn.
"Uy? Lão Nhị à, ba nhớ con đang làm ở viện nghiên cứu khảo cổ đúng không?"
Đầu dây bên kia, nhị nhi tử của hắn sau khi phản ứng, nhịn không được hỏi: "Đúng vậy, ba, chẳng phải ba nói là đi tu tiên rồi sao? Giờ học đến đâu rồi?"
"Báo danh ngành nào rồi? Khi nào nghỉ thì về nhà chơi nhé? Cả nhà bảy anh chị em đều rất nhớ ba."
Cả gia đình của bọn họ tương đối thoáng.
Cũng rất tôn trọng sự lựa chọn của người già.
Lần này, Trương Thanh Nguyên quyết tâm nhất định phải vào đại học.
Bốn người con trai, ba người con gái của bọn họ đều đồng ý.
Chỉ là yêu cầu hắn cứ cách một khoảng thời gian, đều phải gọi điện thoại về báo bình an.
Còn như việc đại học tu tiên có thể tu tiên hay không...
Lại không ai tin cả.
Đều cho là chỉ là lấy danh nghĩa tu tiên để trêu chọc người già thôi.
Nghe được sự quan tâm của nhị nhi tử, Trương Thanh Nguyên trong lòng ấm áp, nghiêm túc đáp: "Ba báo ngành ngự kiếm, chắc phải chờ đến khi kết thúc học kỳ này mới có thể về."
Nhị nhi tử đầu tiên là ngớ người ra, sau đó phụ họa: "Tốt, ngành ngự kiếm tốt, nghe nói là có thể bay tới bay lui trên trời."
Sau khi Trương Thanh Nguyên rời nhà, đến đại học...
Bảy anh chị em của bọn họ cũng đã nghĩ thông suốt.
Chỉ cần ông cụ vui vẻ.
Bọn họ sẽ không chủ động dội gáo nước lạnh vào hứng thú của ông cụ.
Dù sao ông cụ hiếm khi có một sở thích.
Trương Thanh Nguyên thấy nhị nhi tử của mình hiểu mình như vậy, rất vui vẻ nói: "Đúng vậy, đến cuối học kỳ, các con cũng không cần mua vé máy bay cho ba nữa, lúc đó ba bay về là được."
Nhị nhi tử: "..."
Anh càng nghe càng thấy quá đáng.
Chỉ có thể cười gượng: "À phải rồi ba, ba tìm con có chuyện gì không?"
Nhắc đến đây...
Trương Thanh Nguyên đột nhiên phản ứng kịp: "Nếu con không hỏi thì ba suýt quên, chẳng phải con luôn làm ở chỗ đào khảo cổ à? Chắc chắn hiểu biết về đào mộ chứ? Ngành của ba hiện tại đang đi đào mộ, thế nhưng đào cả nửa ngày trời mà không đào được cái gì."
Đầu dây điện thoại bên kia, nhị nhi tử giật thót tim.
Nuốt một ngụm nước miếng, nhịn không được xác nhận lại: "Ba, chẳng phải ba đi tu tiên sao? Sao còn chạy đi đào mộ rồi?"
"Đây là môn chuyên ngành của ngành ngự kiếm bọn ba, chính là phải đi đào mộ, thầy giáo nói trong đó có kiếm của bọn ba, thế mà bọn ba đào nửa ngày rồi cũng không đào được cái kiếm nào..."
Trương Thanh Nguyên giải thích, đồng thời thở dài: "Đào lên toàn là cái gì con ngươi, xương đùi, xương ngón tay này nọ..."
Bên kia...
Nghe đến đó nhị nhi tử thiếu chút nữa làm rơi điện thoại.
Mắt trợn tròn xoe.
Tình huống gì đây?
Đang yên đang lành sao lại đi đào mộ?
Hít sâu một hơi, nhị nhi tử bắt đầu thuyết giảng một cách sâu sắc: "Ba, ba trước hết nghe con nói, tự tiện đào mộ là phạm pháp đấy, trước khi đào mộ, ba đã nộp hồ sơ chưa?"
"Nếu chưa nộp hồ sơ, thì bây giờ ba thu tay lại vẫn kịp, coi như là phạm tội chưa thành, có thể được giảm nhẹ, nếu như không gây ra thiệt hại gì, không ai truy cứu thì không cần phải chịu trách nhiệm pháp luật gì cả..."
Trong Táng Kiếm Cốc.
Trương Thanh Nguyên cùng mấy bạn học khác trong khoa nghe mà trố mắt.
Bọn họ... như vậy là phạm pháp sao?
Còn bảo bọn họ dừng tay?
Mười người đưa mắt nhìn nhau.
Mà trong điện thoại, nhị nhi tử của Trương Thanh Nguyên vẫn còn đang nói cho bọn họ biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.
"Ba, nghe ba nói, các ba đang đào kiếm? Theo con được biết, thứ đáng giá nhất trong các ngôi mộ cổ là Thanh Đồng Kiếm, đụng phải thứ này, ba ngàn vạn lần không được đào loạn, sơ sảy một cái thôi thì cả nhà chúng ta sẽ đi đời đó! "
"Ba? Ba có nghe con nói không?"
"Ba mau dừng tay lại đi, con và anh hai nghĩ cách xem có giữ được ba không đã..."
Ps: các bạn học thích đọc truyện, nhớ ủng hộ Hắc nha.
Buổi sáng còn một chương nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận