Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 170: Thế giới này vẫn là nhiều người tốt

Chương 170: Thế giới này vẫn có nhiều người tốt
Lý Khung xoay người.
Hướng về nàng mỉm cười nói: "Ngươi yên tâm, đợi bọn họ đến rồi, các ngươi cứ trốn sau lưng ta, ta sẽ nói lý lẽ với họ."
"Chúng ta thật ra không có oán thù gì với bọn họ, theo lý mà nói, bọn họ sẽ không làm khó chúng ta."
"Chúng ta chỉ cần giải thích rõ ràng, chắc là không có vấn đề gì lớn."
"Thật ra chúng ta chỉ là mượn đường thôi mà."
Toa vận nghe xong thì ngẩn người ra.
Nói… nói lý?
Có thể nói được sao?
Tuy là Lý gia gia nói không sai, bọn họ đích xác không có oán thù gì với hai thế lực này.
Nhưng… Ở trên chiến trường mà đi mượn đường, loại thao tác này ai có thể làm được chứ?
Còn Cana đang bị thả trên mặt đất thì hoàn toàn không nghe thấy Lý Khung nói gì, cứ lẩm bẩm: "Xong rồi xong rồi, chúng ta chết chắc rồi."
"Ta thật ngốc, thật là, ta chỉ biết họ mua đạn pháo chất lượng kém, không ngờ họ còn có vũ khí khác..."
"Ta thật ngốc, thật sự, lẽ ra ta không nên đồng ý đi đường này..."
"Đi đường vòng có phải tốt hơn không, chúng ta lại có nhiều thời gian..."
Không lâu sau.
Hơn mười chiếc xe thiết giáp dẫn đầu bao vây bọn họ lại.
Nhìn là biết một trong các thế lực kia.
Từ trên xe thiết giáp bước xuống một đám nhân viên vũ trang hạng nặng.
Ai nấy đều cầm các loại vũ khí tinh nhuệ, súng máy hạng nặng, vũ khí chế tạo theo từng quốc gia...
Thứ gì cần có đều có.
Có chừng mấy trăm người.
Lập tức vây ba người bọn họ kín như nêm cối.
Cana nuốt nước miếng Sợ đến chân mềm nhũn ra.
Lúc này...
Hắn còn muốn đối mặt với đám lính đánh thuê kia hơn.
Dù sao thì đám lính đánh thuê kia cũng ít người mà.
Còn những người trước mắt này...
Nhìn thôi cũng biết là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Ít nhất cũng không yếu hơn lính đánh thuê bình thường.
Còn có gần cả mấy trăm người.
Hắn oán trách trừng mắt Lý Khung.
Nếu không phải Lý Khung chọn đi đường này...
Bọn họ cũng không rơi vào kết cục này.
Cana nhích lại gần Toa vận, nhỏ giọng dặn dò: "Toa vận, lát nữa con tuyệt đối đừng để lộ thân phận của mình. Nếu không thì hậu quả sẽ thảm hại hơn."
Hai người bọn họ hiện tại đều đứng sau lưng Lý Khung.
Nhưng hắn lại phát hiện Toa vận dường như có gì đó không đúng.
Vào lúc này.
Nàng lại cứ nhìn chằm chằm bóng lưng của Lý Khung mà ngẩn người.
"Toa vận?"
Hắn khẽ nhắc nhở một tiếng.
Toa vận lúc này mới phản ứng lại, mặt đỏ bừng: "A... Cana gia gia vừa mới nói gì thế?"
Cana: "... Ta nói lát nữa con tuyệt đối đừng để lộ thân phận."
Hắn thấy Toa vận có vẻ không ổn lắm.
Giống như là bị sợ choáng váng vậy.
Toa vận nhìn bóng lưng cao lớn của Lý Khung phía trước, vội gật đầu: "Con sẽ không để lộ đâu."
Nàng cúi đầu nhìn bàn tay mình vẫn bị Lý Khung nắm chặt... có chút thất vọng, mất mát.
Giờ khắc này.
Nàng đứng sau lưng Lý Khung, bị mấy trăm người vây quanh, vậy mà cũng không thấy sợ hãi gì nhiều.
Lý gia gia trước mắt... hình như chuyện gì cũng có thể giúp nàng gánh hết.
"Chính là ba người các ngươi tìm c·h·ế·t sao?"
Từ trong đám mấy trăm người.
Bỗng đi ra một người đàn ông trung niên, mặt chữ điền.
Liếc nhìn ba người.
Nhưng khi ánh mắt nhìn đến Lý Khung.
Chân của hắn đột nhiên không tự chủ được mà mềm nhũn ra.
Nuốt một ngụm nước bọt.
Đưa tay dụi mắt nhiều lần.
Cả người đều sợ đến choáng váng.
"Khụ khụ, là thế này, mọi người thật ra có thể hạ súng xuống trước đã..."
Lúc này.
Lý Khung bước lên trước một bước, chuẩn bị giải thích đầu đuôi sự tình: "Thật ra chúng ta chỉ là đến đây mượn đường, chúng ta khá gấp, sự tình xảy ra đột ngột nên không thể xin phép các ngươi trước."
"Vì vậy, ta xin lỗi các ngươi."
Nói xong.
Lý Khung còn bái họ một cái.
Thái độ thập phần thành khẩn.
Nhưng lại khiến người đàn ông trung niên sợ đến hai chân mềm nhũn.
Đứng cũng đứng không vững.
Hắn còn muốn nói gì đó.
Thì một sĩ quan quân đội bên cạnh hắn đột nhiên đứng ra: "Phỉ nhổ!"
"Ngươi là cái thá gì? Dám xin đường của chúng ta? Đừng nói là lão đại chúng ta không đồng ý, đến cả ta cũng không đồng ý!"
Sĩ quan quân đội này vênh mặt hất hàm sai khiến, mặt mũi hung hãn, lộ vẻ không ai bì nổi. Vung tay lên.
Mấy trăm người xung quanh đều giơ súng chĩa vào ba người Lý Khung. Suýt nữa làm người đàn ông trung niên sợ ngất.
"Bốp!"
Hắn lập tức trở tay tát cho tên sĩ quan quân đội một cái đến nghiến răng nghiến lợi.
Cái tên sĩ quan quân đội này... có phải do địch quân phái đến hại hắn không?
Lại dám nói như vậy với Lục Địa Thần Tiên.
"Ai mẹ nó nói ta không đồng ý?"
Hắn vội vàng đứng dậy, giận dữ hét: "Bỏ hết súng xuống cho ta! Đứng nghiêm tại chỗ!"
Mấy trăm người lập tức thu vũ khí trên tay lại.
Đứng nghiêm.
Còn sĩ quan quân đội kia thì bị một cái tát làm choáng váng mặt mày, có chút ngẩn ra.
Bưng mặt, dè dặt nói: "Lão… lão đại, hắn vừa nói muốn mượn đường..."
Người đàn ông trung niên liếc hắn một cái.
"Bốp!"
Lại trở tay cho hắn thêm một cái tát.
"Ta đương nhiên biết hắn muốn mượn đường! Chẳng phải chỉ là mượn đường thôi sao? Bây giờ là thời đại nào rồi, ba người chúng ta mặc kệ ai, phải yêu thương giúp đỡ nhau, mượn đường thì làm sao?"
Hắn vừa nói câu này.
Vừa len lén nhìn phản ứng của Lý Khung.
Hắn rất sợ Lục Địa Thần Tiên này một khi không vừa ý, sẽ bao vây tiêu diệt cả mấy trăm người bọn họ.
Nhưng mà...
"Sĩ quan quân đội này vẫn không từ bỏ hy vọng, ôm hai bên má sưng tấy, gần như khóc mếu: "A... ý vào à..."
"Bốp!"
Người đàn ông trung niên không hề nương tay.
Dùng hết sức lực toàn thân.
Lại cho hắn một cái tát.
Đánh bay cả răng cửa của hắn.
"Chiến tranh thì sao? Ngươi không thấy trên chiến trường còn có hai ông lão sao? Họ muốn mượn đường, chúng ta phải dừng chiến tranh!"
"Kính già yêu trẻ, ngươi chưa từng nghe thấy sao?"
"Hai ông lão này tuổi lớn như thế rồi? Nếu như vì chiến tranh của chúng ta mà bị thương chút nào, ngươi chịu trách nhiệm nổi sao?"
Người đàn ông trung niên tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Trầm giọng mắng nhiếc.
Khiến cho sĩ quan quân đội kia có chút hoài nghi cuộc sống.
Nếu như không chắc chắn người trước mắt đích thực là lão đại của hắn.
Hắn đã hoài nghi lão đại này bị người giả mạo.
Lão đại trước kia sát phạt quyết đoán, đừng nói gì là ông lão, cho dù là đứa trẻ mới sinh ra, cũng nói giết là giết.
Nhưng bây giờ...
Vậy mà lại nhân từ như vậy?
Hắn nuốt nước bọt, bưng hai má, thẳng thắn không nói gì nữa.
Hắn coi như là hiểu rồi.
Chỉ cần hắn nói thêm một câu nào nữa.
Lão đại sẽ lại cho hắn thêm một cái tát.
Mà màn phát sinh trước mắt... khiến cho Toa Vận và Cana đều thấy choáng váng.
Không thể tin nổi nhìn người đàn ông trung niên.
Hít vào một ngụm khí lạnh.
Đặc biệt là Cana.
Hắn không ngờ rằng... ở cái vùng vô luật pháp này, lại có người như vậy.
Hắn cũng không biết người đàn ông trung niên này đã sống như thế nào đến bây giờ.
Ở cái vùng chiến loạn này, có lòng dạ đàn bà... chỉ có con đường chết.
Ở đây không có cái gì gọi là đạo đức, không có nhân từ nương tay.
Muốn sống sót, phải từ bỏ toàn bộ ràng buộc đạo đức.
Toa vận cũng tương tự có chút há hốc mồm.
Nàng vốn cho rằng Lý Khung là cao thủ thâm tàng bất lộ, sau đó sẽ lấy ra vũ khí bí mật dẫn nàng thoát khỏi vòng vây.
Không ngờ...
Thủ lĩnh đối phương lại nói những lời như vậy, vẫn nhân từ như vậy.
Lý Khung cũng có chút cảm động.
Ở trong cái khu vực này... đã rất lâu rồi hắn không nhìn thấy được sự tin tưởng giữa người với người.
Người đàn ông trung niên trước mắt làm cho hắn lần nữa cảm nhận được cái đẹp của sự thật thà và thiện lương.
Thật ấm áp.
Còn kính già yêu trẻ, còn đáp ứng cho bọn họ mượn đường.
Vì để bọn họ qua đường, lại còn định tạm thời đình chiến.
"Quả nhiên, hiệu trưởng nói không sai, trên thế giới này vẫn có nhiều người tốt mà."
Lý Khung từ đáy lòng cảm khái một câu.
Cana: "..."
Toa vận: "..."
Không hiểu tại sao.
Bọn họ luôn cảm thấy những lời này rất kỳ lạ.
"Cái này... lão tiên sinh, ngài muốn qua đường sao? Vùng này khá loạn, chúng tôi đang giao chiến với một đối thủ, hay là để tôi hộ tống ngài một đoạn?"
Người đàn ông trung niên bước lên một bước.
Đến trước mặt Lý Khung.
Cúi chào thật sâu.
Bày tỏ sự tôn kính của mình.
Lý Khung thấy vậy, lại càng thêm cảm khái.
Xoay người.
Nhìn về phía Cana và Toa Vận, lộ ra nụ cười: "Các ngươi xem, ta đã bảo là có thể nói lý lẽ với họ mà?"
Khóe miệng Cana giật giật vài cái.
Không một tiếng động kéo Toa Vận ra sau lưng.
Người đàn ông trung niên này tuy là nói lý lẽ.
Nhưng hắn lo lắng... đối phương một khi phát hiện thân phận thật sự của Toa Vận, sẽ lật mặt ngay.
Phải biết rằng.
Toa Vận chính là tiểu nữ nhi của thủ lĩnh tướng quân điện.
Hiện tại vô số thế lực muốn bắt được nàng, sau đó dùng để uy h·i·ế·p tướng quân điện.
Mà người đàn ông trung niên lại hình như từ đầu đến cuối không có hứng thú với hai người bọn họ.
Đứng bên cạnh Lý Khung.
Vô cùng cung kính.
Ngỏ ý muốn hộ tống bọn họ một đoạn đường.
Lý Khung lại khoát tay, nghiêm túc đáp: "Chúng ta đường đột mượn đường đã có chút áy náy rồi. Lần này không cần phiền các ngươi nữa, chuyện chiến tranh của các ngươi quan trọng hơn, đừng vì chúng ta mà lỡ chính sự, chúng ta tự đi được rồi..."
Người đàn ông trung niên: "..."
Hắn còn muốn cùng Lục Địa Thần Tiên kết giao quan hệ tốt.
Không ngờ Lục Địa Thần Tiên vậy mà "suy nghĩ cho hắn."
Hắn lập tức lại không nói lại được.
Chỉ có thể cười khan nói: "Vậy cung tiễn lão tiên sinh thuận buồm xuôi gió..."
Nói xong.
Hắn trực tiếp hạ lệnh, cho mấy trăm người giải tán hết.
Nhường ra một con đường.
Lý Khung mỉm cười gật đầu.
Đang định dẫn Cana và Toa Vận rời đi.
Nhưng mà...
Từ xa xa lại đột nhiên truyền đến tiếng xe thiết giáp ầm ầm.
Khiến sắc mặt người đàn ông trung niên biến sắc: "Không xong rồi! Người Huyết Luân Đường đến!"
Huyết Luân Đường, cũng chính là đối thủ mà bọn họ đang giao chiến lần này.
Đối phương rõ ràng cũng lái xe thiết giáp đến.
Nghe âm thanh, số lượng người còn không ít.
Điều này khiến Cana và Toa Vận lại lần nữa kinh hãi.
Người đàn ông trung niên không rõ tên này thì giảng đạo lý.
Nhưng người Huyết Luân Đường... chẳng lẽ cũng giảng đạo lý chắc?
Đặc biệt là Cana.
Trong ấn tượng của hắn, những người giảng đạo lý ở vùng đất vô pháp luật này, sớm đã c·h·ế·t hết cả rồi.
Ở chỗ này, vũ lực mới là đạo lý.
Ai nắm đấm lớn hơn, người đó quyết định.
Trong lúc mọi người đang lo lắng không thôi thì, Lý Khung lại phất tay.
"Người Huyết Luân Đường à? Đừng hoảng, để ta đi nói lý lẽ với họ, các ngươi không phải sợ, phải tin tưởng họ, chúng ta chỉ là qua đường, không có oán thù gì với họ, bọn họ sẽ không làm gì chúng ta đâu..."
Cana: "..."
Người đàn ông trung niên: "..."
Cũng may hắn thường gặp cảnh tượng này.
Lúc này ra lệnh cho thủ hạ: "Đề phòng tại chỗ, không được nổ súng trước, trước hết cứ để lão tiên sinh đi đã."
"Đường đi quan trọng hơn."
Cana liếc người đàn ông trung niên.
Giống như đang nhìn một kẻ thiểu năng.
Thật không biết loại người này làm thế nào mà lên được làm thủ lĩnh.
Nghe Lý Khung nói như vậy...
Lại càng cảm động không thôi, nhìn người đàn ông trung niên, hỏi: "Tiểu tử, ngươi tên là gì?"
Người đàn ông trung niên được sủng ái mà kinh hãi.
Vội vàng đáp: "Ta tên là Bahrain, là thủ lĩnh của Huyền Nhai Hội."
Trong lòng hắn vui mừng khôn xiết.
Cuối cùng cũng có thể được Lục Địa Thần Tiên nhớ đến.
Trước đây Lục Địa Thần Tiên không hỏi hắn.
Hắn cũng không dám tự giới thiệu.
Rất sợ gây ra sự bất mãn của Lục Địa Thần Tiên.
Bây giờ xem ra... Lục Địa Thần Tiên có vẻ có hảo cảm không nhỏ với hắn.
Hắn nhất định phải cố gắng giữ lấy cơ hội này.
Có khả năng đây là cơ hội của hắn giống như hội Safet của Philip, không ngừng lớn mạnh thế lực của mình.
Hiện tại ở trong vùng đất vô pháp luật này, chỉ có rất ít người biết thân phận của Lý Khung.
Hắn là một trong số đó.
Hắn còn biết... Lý Khung là lính đánh thuê.
Nhưng không phải loại nào cũng nhận.
Chỉ cần hắn có thể nghĩ cách quen biết với Lục Địa Thần Tiên, sau này tung ra một hai đơn đặt hàng... Huyền Nhai Hội của hắn sẽ từ một thế lực nhị lưu, nhảy thẳng lên trở thành thế lực đỉnh cấp của vùng đất vô pháp luật!
Nghĩ đến đây.
Bahrain hít sâu một hơi, cất giọng hô: "Đi nói với người Huyết Luân Đường, nói hôm nay chúng ta có khách nhân quan trọng, không đánh với họ nữa..."
Lời còn chưa dứt.
Đã bị một tiếng cười lạnh cắt ngang từ xa.
"Ngươi nói không đánh là không đánh được sao? Huyết Luân Đường ta cứ nhất định phải đánh!"
Từng hàng xe thiết giáp vây quanh bọn họ dừng lại.
Số người cũng khoảng mấy trăm người.
Thủ lĩnh Tử Nha của Huyết Luân Đường từ trong đám người vũ trang hạng nặng đi ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, tức Bahrain. Hai bên mấy trăm người hầu như đều súng đối súng nhau.
Giương cung bạt kiếm. Có vẻ như chỉ cần không vừa ý một lời là có thể m·á·u chảy thành sông ngay.
Cana thấy một màn như vậy...
Sắc mặt hết sức khó coi, lẩm bẩm nói: "Xong rồi xong rồi, lần này chúng ta c·h·ế·t chắc rồi, một khi bọn họ đánh nhau, đạn không có mắt, chúng ta nhất định sẽ c·h·ế·t dưới làn đạn..."
Lý Khung liếc nhìn hắn một cái.
Không ngờ tiểu lão đệ hơn 70 tuổi này lại có gan nhỏ như vậy.
Một chút trận chiến nhỏ như vậy, đã dọa cho hắn sợ hãi như vậy.
Hắn quay đầu an ủi Toa Vận đang vô cùng căng thẳng: "Đừng sợ, trên thế giới người tốt còn nhiều hơn người xấu."
Hắn thấy, Toa Vận mới mười bảy tuổi.
Chính là thời điểm hình thành thế giới quan và nhân sinh quan.
Hắn muốn cho Toa Vận một định hướng thế giới quan chính xác.
Để nàng biết, trên thế giới người tốt vẫn nhiều hơn người xấu.
Để cho nàng tin vào cái đẹp của sự thật, lòng tốt và vẻ đẹp.
Tuyệt đối không thể biến thành loại lính đánh thuê không có đạo đức nghề nghiệp như vậy.
Một chút là la hét đánh g·i·ế·t.
Lý Khung bước lên phía trước một bước, nói với thủ lĩnh Tử Nha của Huyết Luân Đường: "Khụ khụ, thật ra mọi người nghe ta khuyên một câu, chuyện này là do chúng ta gây ra, hay là hôm nay đừng đánh nữa, hôm nào chọn ngày Hoàng Đạo Cát Nhật, các ngươi lại đánh một trận được không..."
Nhưng mà...
Tử Nha thậm chí còn không liếc mắt nhìn hắn.
Trực tiếp cười lạnh nói: "Phỉ nhổ! Ngươi là cái thá gì? Có tư cách khuyên ta sao?"
Bahrain kinh hãi nhìn Tử Nha.
Không ngờ... Tử Nha lại mạnh miệng như vậy.
Đồng thời trong lòng không gì sánh bằng vui mừng.
Như vậy tốt rồi.
Huyết Luân Đường từ hôm nay trở đi, chắc là không còn tồn tại.
Lại dám nói như vậy với Lục Địa Thần Tiên.
Đơn giản là tự tìm đường c·h·ế·t.
Chỉ bất quá... Tử Nha vô tình thoáng nhìn.
Liếc qua ba người Lý Khung.
Nhất thời lộ vẻ mặt không dám tin.
Cảm thấy tê cả da đầu.
Sau khi liên tục xác nhận...
Hắn lại trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lý Khung.
Vẻ mặt vô cùng khẩn trương và sợ hãi.
Hắn vừa mới vậy mà... mắng cái người này.
"Ta... ta ta... ta sai rồi, lão tiên sinh nói rất đúng, hôm nay chúng ta không đánh nữa, đường đi của lão tiên sinh quan trọng hơn. Đường đi của lão tiên sinh quan trọng hơn..."
Trong giọng nói của hắn mang theo chút nghẹn ngào.
Rất sợ Lý Khung một khi nổi giận.
Sau đó sẽ tiêu diệt hết Huyết Luân Đường của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận