Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 315: An bài Trương Tiểu Hoa.

"Lão Sở, sao ngươi không nghĩ đến việc bói một quẻ nhỉ." Phong Thiên Dịch nhìn Sở Du nói.
"Ta bị làm cho hoa cả mắt chóng cả mặt, căn bản không nhớ ra được ấy. Lần sau có việc thì trước cứ đoán một quẻ đã." Sở Du cũng rất bất đắc dĩ.
"Lão Sở, sao ngươi không hỏi xem hiệu trưởng phải làm sao? Giờ biết Trương Tiểu Hoa không còn nhiều thời gian. Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này sẽ đi theo nàng sao?" Bành Thanh Nguyên không hiểu hỏi.
"Chuyện này các ngươi đừng bận tâm, ta tự có cách." Trong lòng Sở Du đã nghĩ xem phải làm thế nào rồi.
Sáng sớm hôm sau, Sở Du không thay quần áo đã rời khỏi trường. Đi thẳng tới chỗ ở của Trương Tiểu Hoa.
Trương Tiểu Hoa hôm nay vừa làm xong bữa sáng, chuẩn bị ra ngoài thì ngẩng đầu đã thấy Sở Du tới. Không thể tin được mà trừng mắt nhìn.
"Sở tiên nhân, đến rồi à. Vào ngồi đi, ngươi ăn sáng trước." Trương Tiểu Hoa nhiệt tình mời Sở Du vào nhà.
Sở Du đi theo nàng, ngồi xuống ghế.
"Đừng vội, cùng ăn chút đi." Trương Tiểu Hoa cảm giác hôm nay có gì đó kỳ lạ. Sở Du lại chủ động mời cô cùng ăn sáng.
"Sở tiên nhân, người ăn đi, tôi ăn sau." Trương Tiểu Hoa rót một ly sữa bò đưa cho anh.
Sở Du gọi Trương Tiểu Hoa lại. "Hôm nay ta đến là có chuyện muốn nhờ cô giúp."
Trương Tiểu Hoa cảm giác như mình nghe nhầm.
Thực tế thì trong khoảng thời gian này cô cũng rất mệt mỏi. Nhưng vì muốn cho con cái về sau an tâm sống, cô làm gì cũng nguyện ý.
"Chuyện là thế này, trước đây ta từng được người khác giúp đỡ. Nhưng ta đã vào trường tu tiên, thời gian không có nhiều. Hiện tại hắn cần giúp đỡ. Ta muốn mời cô giúp ta một tay."
Ngẩng đầu nhìn ra xa. "Ba mươi năm trước, ta bị bệnh ngất trên đường, được một người tốt bụng cứu giúp. Sau đó chúng ta thành bạn. Hôm qua con của người đó gọi điện cho ta, nói là hắn nhớ ta."
"Hỏi ra mới biết được thân thể hắn không được, con cái trong nhà lại hiếu thảo nhưng không thể thường xuyên chăm sóc lão nhân. Trước kia cũng mời người giúp việc nhưng toàn gặp phải người không tốt. Ta muốn nhờ cô chăm sóc hắn một thời gian. Ta thấy cô là người kiên nhẫn, làm việc cũng cẩn thận tỉ mỉ. Cô thấy được không?"
"Nhưng mà tôi còn chưa báo đáp ân tình của người đâu." Trương Tiểu Hoa có chút do dự.
"Cô giúp ta chăm sóc hắn là báo đáp tốt nhất rồi. Bọn ta người tu tiên không thể thiếu nhân quả. Nếu bây giờ ta không hoàn trả nhân quả đúng lúc thì đối với tu luyện của ta đều sẽ có trở ngại." Sở Du kiên nhẫn giải thích.
"Ừm, là vậy à. Để tôi gọi điện cho Đại Sơn." Trương Tiểu Hoa lấy điện thoại ra.
"Alo, Đại Sơn, mẹ đây."
"Mẹ, có phải hôm nay không tìm được tiên nhân không? Mẹ nghe con, đừng ở đó nữa. Mẹ về nhà đi, sau này con sẽ báo đáp Sở tiên nhân. Mẹ đừng quá vất vả." Trương Đại Sơn cho rằng mẹ hôm nay không tìm được Sở Du.
Hắn không muốn mẹ vất vả như vậy, nhưng nói thế nào bà cũng không chịu nghe.
"Không phải, hôm nay Sở tiên nhân đến tìm mẹ. Sở tiên nhân muốn nhờ mẹ giúp một việc. Giúp anh ấy đi chăm sóc bạn tốt. Mẹ chỉ muốn thương lượng với con một chút." Trương Tiểu Hoa lập tức đem ý đồ của Sở Du nói cho Trương Đại Sơn nghe.
"Mẹ à, mẹ tuổi cũng không còn nhỏ nữa. Chuyện chăm sóc người khác thôi bỏ đi. Sau này con nhất định sẽ báo đáp ân nhân. Mẹ đừng lo." Trương Đại Sơn khuyên bảo Trương Tiểu Hoa.
"Mẹ biết rồi, mẹ chỉ là không muốn rảnh rỗi thôi. Con đừng quản những thứ này. Con chỉ nói xem mẹ đi chăm sóc lão nhân kia có tính là giúp đỡ ân nhân không?"
"Mẹ, con về nhà có được không?"
"Con cứ nói có được hay không?" Trương Tiểu Hoa thập phần kiên định hỏi.
"Được, coi như vậy đi. Nhưng mẹ ơi con thực sự không muốn mẹ vất vả như thế." Trương Đại Sơn vô cùng đau lòng cho mẹ.
"Tốt lắm, mẹ biết rồi." Trương Tiểu Hoa trực tiếp cúp điện thoại. Rồi nói với Sở Du.
"Được, Sở tiên nhân, tôi đi chăm sóc ông ấy. Người cứ yên tâm, những chuyện này tôi đều rất rành. Nhất định sẽ chăm sóc chu đáo."
"Vậy được, chúng ta ăn sáng xong rồi đi." Sở Du thấy nàng đồng ý, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống. Hôm qua hiệu trưởng nói với anh, Trương Tiểu Hoa không còn nhiều thời gian. Anh nhớ đến một người bạn quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Cũng tương tự như vậy, thời gian không còn nhiều, mà thân thể lại không tốt. Anh đặc biệt gọi điện thoại qua.
Không ngờ lại vừa đúng lúc bên kia cần người chăm sóc.
Nên anh nghĩ đến Trương Tiểu Hoa, một người có kiên trì, làm việc tích cực nhanh chóng. Hơn nữa hai người ở cùng nhau cũng có thể nói chuyện.
Coi như hoàn thành tâm nguyện của anh vậy.
Rất nhanh Sở Du dẫn Trương Tiểu Hoa đi mua vé xe đến Tân Thành, rồi lên đường sắt cao tốc đi Tân Thành.
Trương Tiểu Hoa cất xong hành lý. Yên tĩnh ngồi vào chỗ, trông giống như mọi ngày. Nàng biết trong khoảng thời gian này nàng làm cho Trương tiên nhân rất phiền não. Thế nhưng nàng bị ung thư thời kỳ cuối.
Chỉ nghĩ trước khi chết hoàn thành cái tâm nguyện cuối cùng này. Lúc đó ba của con trai nàng đột ngột qua đời.
Nàng vì để con cái được đi học, không biết đã phải nuốt bao nhiêu cay đắng. Nếu không có sự giúp đỡ của Sở Du,
có lẽ con nàng đã phải bỏ học. Bây giờ có thể giúp đỡ Sở Du, nàng thực sự rất vui vẻ. Con trai nàng đã lớn, có thể tự lập sống. Hoàn thành tâm nguyện này rồi.
Nàng cũng có thể yên tâm ra đi. Trương Tiểu Hoa mỉm cười nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ đang dần trôi đi. Trong lòng làm lại có được sự bình yên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận