Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 52: Để cho ngươi ba cũng tới tu tiên « 3/ 15 »

Chương 52: Để cho ngươi ba cũng tới tu tiên « 3/ 15 »
Nhìn kết quả hiện ra trên Logo tìm kiếm của máy tính… Bành San San cười khổ một tiếng. Hiện tại chỉ có thể hy vọng người không sao. Tìm được kết quả, một giọng nói rành rọt vang lên… "Xúi giục người khác tự sát là phạm pháp. Không chỉ trái pháp luật, mà còn là hành vi phạm tội.”
“Chưa nói đến chuyện khác, cái lão Lý này gan quá nhỏ rồi, ta đi giúp hắn một chút.” Trong điện thoại bỗng nhiên truyền đến giọng của Tằng Tổ Phụ. Bành San San sợ đến biến sắc, vội vàng muốn khuyên can… nhưng Bành Thuần Tổ căn bản không cho nàng cơ hội, trực tiếp cúp máy.
Đô Đô đô… Nghe thấy tiếng tút tút, nàng do dự một lát, cảm thấy cần phải nói cho người nhà biết. Tằng Tổ Phụ của nàng, lại đi tìm đường chết… Lần này nàng không dám gọi cho ông nội, trực tiếp gọi cho Bành phụ, người có khả năng chịu đựng khá mạnh.
“Ba, Tằng Tổ Phụ lại đi leo vách núi…”
“Cái gì?!” Bành phụ cảm thấy tim đập thình thịch, liền vội vàng hỏi: “Người có sao không?”
“Còn chưa biết, nhưng mà con đã khuyên Tằng Tổ Phụ rồi, ông không có tự mình leo, mà bắt một người bạn 87 tuổi leo…” Bành San San cười khổ một tiếng, tiếp đó lại nói thêm: “À đúng rồi, Tằng Tổ Phụ nói viên thuốc trên vách núi kia là dược liệu chính để luyện Phục Tâm Đan, sau khi trở về có thể giúp ông nội chữa bệnh tim.”
Bành phụ: “…”
“Ba, con cảm thấy có khi nên bắt Tằng Tổ Phụ trở về thôi? Ông ấy hiện giờ mê tu tiên rồi, cứ động một chút là lại đi đến những nơi nguy hiểm kia, một hai lần thì không sao, nhưng nhiều lần như vậy…” Bành San San đề nghị.
Bành phụ thở dài: “Con tưởng ba không muốn sao, cái lão già này, cố chấp kinh khủng, không thể kéo về được, hơn nữa… Cả Bành gia, ông ấy là người có bối phận cao nhất, ai dám quản ông?”
Bành gia là thế gia y dược hai trăm năm. Trong đó Bành Thuần Tổ một mình thừa kế một trăm năm. Tuy là đã rất nhiều năm không còn quản chuyện trong nhà nữa, nhưng bối phận của ông cao nhất… thuộc về bậc Thái Đẩu. Những học sinh ông đã từng dạy trải khắp cả nước. Ở trong nước cũng đạt được những thành tựu không hề thấp. Cũng không biết… khi học trò của ông biết ông đi tu tiên, thì sẽ có cảm tưởng như thế nào?
“Thôi vậy, đợi đến tối ba lại gọi điện thoại cho ông nội, chuyện này con trước hết đừng để ý tới.” Bành phụ thở dài, thật sự đau đầu vì có một trưởng bối điên cuồng tìm đường chết như vậy…

Dược sơn. Trên vách đá. Tốn hết hai canh giờ, đám người Bành Thuần Tổ cuối cùng cũng hái được Thạch Nham Hoa. Năm người trong hệ luyện đan hưng phấn không thôi, đứng trước vách núi, năm lão đầu tóc bạc trắng, trong lồng ngực sinh ra hào tình vạn trượng.
Bành Thuần Tổ nhìn về phía xa, cảm khái nói: “Bây giờ ta cuối cùng cũng hiểu nỗi khổ tâm của hiệu trưởng, dược sơn nhìn có vẻ nguy hiểm, nhưng thực chất là một lần tôi luyện.”
“Hiệu trưởng muốn chúng ta cảm nhận được quá trình chinh phục tự nhiên, chinh phục đất trời!”
“Người tu tiên, phải coi trời đất như súc sinh, chinh phục tất cả, nghịch thiên!”
Những người còn lại cũng đồng loạt gật đầu: “Nói không sai! Hiệu trưởng kỳ vọng vào chúng ta cao như vậy, chúng ta tuyệt đối không thể để ông ấy thất vọng!”
“Năm người trong hệ chúng ta, nhất định phải tất cả đều trở thành Luyện Đan Sư, thuận lợi hoàn thành học nghiệp học kỳ một!”
“Luyện Đan Sư chân chính có thể lên trời xuống đất, ra vào Thanh Minh, đâu đâu cũng đi được!”
“…”.
Năm người bắt đầu chia sẻ những tâm đắc trong học tập, càng nói lại càng khiến cho bản thân hăng hái. Sau đó bọn họ bắt đầu đi tìm kiếm ở mọi nơi trong Dược sơn, thu thập được ngày càng nhiều loại dược liệu. Đến xế chiều tối… Năm người đã đi dạo khắp mọi ngõ ngách của Dược sơn. Trên cây, vách đá, trong khe hở… những dược liệu cần hái về cơ bản đều đã thu thập đủ. Sau đó bọn họ tập trung lại ở một cái hồ lớn bên trong Dược sơn.
Bành Thuần Tổ hít sâu một hơi: “Những nơi khác chúng ta đều hái hết rồi, chỉ còn lại cái hồ lớn này!”
Ở dưới đáy hồ có đến mấy loại dược liệu. Đó là những dược liệu thủy sinh được ghi chép trong «Sổ tay luyện đan sơ cấp». Lúc này, năm người của hệ luyện khí đang ở tư thế sẵn sàng, nhìn chằm chằm vào cái hồ nước này. Bọn họ đã chinh phục tất cả mọi nơi trong Dược sơn. Chỉ còn lại nơi này. Nhưng… bọn họ phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng, bọn họ không có ai biết bơi.
Năm người liếc mắt nhìn nhau. Cuối cùng bốn người nhìn về phía Bành Thuần Tổ. Bành Thuần Tổ lập tức hiểu ý: “Vậy để ta gọi điện thoại cho San San.” Ông vừa lấy điện thoại ra, vừa vặn nhận được điện thoại của tôn tử.
“Alo? Ông nội, người… người không sao chứ?” Trong điện thoại, Bành phụ trước tiên là quan tâm hỏi.
Bành Thuần Tổ lại cực kỳ ngạo kiều nói: “Là San San nói cho con sao? Không phải chỉ là leo một cái vách núi thôi sao? Ta đã bắt đầu tu tiên rồi, thì làm sao có chuyện gì được?”
Bành phụ cười khổ một tiếng: “Không có việc gì là tốt rồi, bây giờ ba đang ở bệnh viện, lần này con gọi điện thoại tới, chủ yếu là… ông đã tỉnh rồi, ông muốn gặp ông.” Vì muốn Bành Thuần Tổ về nhà, Bành phụ suy đi tính lại, quyết định dùng đến chiêu tình cảm.
Bành Thuần Tổ nghe vậy, hơi chút dao động, gật đầu nói: “Con bảo ông ấy đợi thêm mấy tháng, ta hết học kỳ rồi sẽ trở về.”
“Lần này trở về, ta sẽ mang theo Phục Tâm Đan, triệt để chữa khỏi bệnh tim của ông ấy.”
“Từ nhỏ ông ấy đã yếu nhiều bệnh, ta còn luyện chế Bồi Nguyên Đan, giúp ông ấy tăng cường thể chất.”
“Nếu có thể, ta sẽ xin chỉ thị hiệu trưởng, xem học kỳ sau có thể cho ông ấy đến trường tu tiên không.”
Nhắc tới nhi tử, Bành Thuần Tổ lập tức thao thao bất tuyệt không ngừng.
Bành phụ: “…” Nghe những lời lảm nhảm trong điện thoại, anh cảm thấy có gì đó không đúng. Anh chỉ là muốn dụ cái lão tổ tông 103 tuổi này trở về thôi mà… Sao lại thành ra, ngay cả ba cũng sắp bị lôi đi luôn rồi…

Ps: Canh ba, ta tiếp tục gõ chữ đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận