Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 295: Lại vào Cổ Tiên thế giới.

Chương 295: Lại vào Cổ Tiên thế giới. Tần Mục quyết tâm muốn cho bọn học sinh học hỏi kinh nghiệm, vì vậy làm cho hệ thống toàn trường phát thanh. Khiến cho sinh viên năm thứ hai và năm thứ ba ngày mai nghỉ một ngày, ra ngoài thám hiểm du ngoạn. Sinh viên năm thứ ba nhớ lại hoạt động thám hiểm du ngoạn năm ngoái, lặng lẽ tiến vào bí cảnh tay không cùng hung thú đối sức. Chỉ mong hiện tại tu vi có chút đề cao, không còn chật vật như năm ngoái. Sinh viên năm thứ hai vẻ mặt hưng phấn. Năm ngoái bọn họ không tham gia hoạt động thám hiểm. Nghe nói hoàn cảnh ưu mỹ, hoạt động phong phú, thật sự chỉ muốn xuất phát ngay bây giờ. Ngày hôm sau, sinh viên năm thứ ba vẻ mặt nghiêm túc, còn sinh viên năm thứ hai tràn đầy sức sống. Dưới sự thúc giục của Tần Mục, mọi người đem trang bị trên người thu hồi vào ký túc xá. Một tia sáng chói mắt lóe lên, mọi người đã đến khu rừng rậm Amazon, trước một cánh đại môn cổ xưa. "Các bạn học năm thứ ba!" "Có mặt!" "Nhiệm vụ của các ngươi hôm nay là dẫn dắt tốt các em khóa dưới!" "Rõ!" "Các bạn học năm thứ hai." "Có mặt!" "Hôm nay là lần đầu tiên các ngươi tham gia hoạt động ngoại khóa!" Tần Mục mặt mang theo nụ cười hiền hòa nói. "Trước mặt các ngươi, cánh cửa lớn kia chính là Cổ Tiên thế giới! Đây chính là mục đích của hôm nay." "Lần này các bạn tự chia đội, ta có đặt một phần Cổ Tiên Huyết ở bên trong. Đội nào đạt được huyết dịch Cổ Tiên, mỗi người thưởng 100 tích phân." "Trong quá trình hoạt động ở Cổ Tiên giới, các vị đồng học không được làm tổn thương đồng môn, hãy cạnh tranh một cách hữu hảo. Chúc các bạn chơi vui vẻ!" "Không nói nhiều nữa, tiếp theo giáo viên năm hai sẽ chia đội." Dứt lời, sinh viên năm thứ hai dưới sự chỉ đạo của giáo viên chia thành bảy nhóm. "Sinh viên năm ba dựa theo phân tổ của năm hai mà tự lựa chọn đội, yêu cầu số người mỗi đội tương đối đồng đều." Chỉ chốc lát, việc phân đội hoàn tất, mọi thứ đã sẵn sàng. "Xuất phát!" Tần Mục vung tay lên, các học sinh lần lượt xuất hiện ở những góc khác nhau của Cổ Tiên thế giới. Đồng thời, trong đầu sinh viên năm ba vang lên thanh âm của Tần Mục: "Nhiệm vụ của năm ba chính là, khi các em khóa dưới không gặp nguy hiểm đến tính mạng thì không được ra tay!" Quả đúng như thế, Lý Khung, Trương Thanh Nguyên, Tống Kiến Quốc, Bành Thuần Tổ... cùng các sinh viên năm ba khác đều giữ im lặng. Trong lòng bọn họ có chút hả hê. Đại khái cũng giống như tâm trạng năm ngoái khi hiệu trưởng dẫn bọn họ tiến vào cổ cảnh. Lữ Tử Châu cùng Lý Khung chọn một đội có khá nhiều học viên hệ bói quẻ. Học viên hệ bói quẻ sức chiến đấu không cao, gặp nguy hiểm dễ gặp chuyện không may. Lần này, bọn họ không rơi vào phạm vi bảo hộ của bạch hổ. Điều này làm cho Lữ Tử Châu thở phào nhẹ nhõm. "Oa, đó là cái gì!" Một học sinh hệ luyện đan kinh hô trước một cây thực vật lá màu tím. "Cái này có chút giống nhân sâm, lại có màu tím. Chẳng lẽ đây là tử đan sâm!" Mọi người tản ra xung quanh. Thỉnh thoảng lại có tiếng kinh ngạc vang lên. "Học trưởng, chúng ta đi tìm Cổ Tiên Chi Huyết luôn sao?" Sở Du khiêm tốn thỉnh giáo các học trưởng năm ba là Lữ Tử Châu, Lý Khung. Sinh viên năm thứ ba nhận được "mật thư" của Tần Mục, ai nấy đều vẻ mặt táo bón, không biết trả lời như thế nào. Lần này chủ yếu phải ứng biến linh hoạt. À không, là vậy mới phải. Năng lực tùy cơ ứng biến của hệ bói quẻ khá mạnh. "Cho nên chúng ta chỉ làm người hướng dẫn thôi, chủ yếu vẫn phải xem vào năng lực của các em!" Sở Du ngẩn người. Tưởng rằng có các học trưởng năm ba dẫn dắt, có thể ở phía sau nằm thắng, không ngờ vẫn phải tự lực cánh sinh. "Vâng, thưa học trưởng!" Thôi thì cứ bói quẻ một cái đã. "A! Chạy mau. . ! !" Không đợi Sở Du bói quẻ, một tiếng hét thảm vang lên. "Ong ong ong. . . ." Vô số âm thanh dày đặc vang lên, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn. Chỉ thấy một mảng ánh sáng màu lam dày đặc không thấy bờ. Đến gần mới phát hiện là một đám vỹ châm lóe lên ánh sáng giống như loài ong mật, đang đuổi theo một tân sinh đầu tóc đỏ hoe. Đám ong nhanh chóng tiến đến phía bọn họ. "Huyền Cấp Lam Tinh ong! A! Chạy mau, chạy mau!" Lữ Tử Châu nhớ lại những giới thiệu về Lam Tinh ong trong dị giới lục mà mình thấy ở Tàng Kinh Các. Bị Lam Tinh ong chích, bình thường không chết người, nhưng rất đau. Dưới Kim Đan căn bản không thể bức độc châm ra được, chỉ có thể sống dở chết dở nửa tháng. Vốn tưởng rằng Trúc Cơ, có thể đi nghênh ngang trong Cổ Tiên giới. Không ngờ lại gặp phải thứ đáng sợ này. Dù chỉ là một đàn cũng đáng sợ rồi, đây lại còn nhiều vô biên vô hạn thế này thì dù là tu sĩ Kim Đan đến đây cũng chỉ có đường chạy. Lữ Tử Châu không còn để ý đến lời dặn không được ra tay khi không nguy hiểm đến tính mạng của Tần Mục. Y bấm đốt ngón tay suy tính: "Nhanh, nhanh chóng chạy về hướng đông nam." Lý Khung đã cứu được vài học sinh khóa dưới bị bầy ong bao vây. "Nhanh lên, chạy về hướng đông nam!" Không ít học sinh trước tiên vội vàng lục lọi khắp người. Kinh hãi phát hiện trên người không có bất kỳ vũ khí hộ thân nào! Ngoài chạy trốn, không có cách nào khác. Tất cả đều dùng hết sức bình sinh chạy về hướng đông nam. Sinh viên năm ba vội vàng đến phần cuối đội hình để chặn hậu. Không biết đã chạy bao lâu. "Các ngươi đang làm gì vậy?" Không biết vì sao mọi người phía trước lại dừng lại. Học sinh phía sau bị Lam Tinh ong đốt đau đớn la hét. "Học trưởng, phía trước có cái hồ lớn chắn đường!" "Nhảy xuống đi, nhảy xuống!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận