Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 333: Dược sơn ở trên thổ phỉ.

Chương 333: Trên Dược Sơn có thổ phỉ. Phù Thanh trong lòng ngổn ngang hàng vạn câu hỏi. "Ta muốn biết toàn bộ tin tức về hiệu trưởng của các ngươi." Không đợi Phù Thanh trả lời, giọng nói khàn khàn lại vang lên lần nữa. "Ta không rõ, ta vào trường thì hiệu trưởng trường đã là như vậy rồi." Phù Thanh lúc này mới yên lòng. Ngược lại hắn không biết gì về hiệu trưởng. "Bình thường cũng không có tiếp xúc đến." Không hề có việc mật báo. Lòng Phù Thanh nhất thời thoải mái. Nhưng người kia không buông tha hắn. Toàn thân chẳng hiểu sao như bị dao cắt kim châm, đau đớn khó nhịn. "Hiệu trưởng của các ngươi là ai?" "Hiệu trưởng của các ngươi là ai?" Từng câu từng câu vang bên tai. Dù hắn giải thích thế nào vẫn không ai chịu bỏ qua. Cảm giác đau đớn ngày càng rõ ràng. Toàn thân hắn ướt đẫm không biết là mồ hôi hay máu. Run rẩy không nói nên lời. Đến khi thấy Lữ Tử Châu từ sân so tài trở về ký túc xá, mới hoàn hồn chút. Mới vừa nằm xuống muốn ngủ một chút, hôm nay quá kích thích. Vốn theo thực lực toàn trường đệ nhất của hắn, lẽ ra không ai dám trêu chọc. Không ngờ ở trận đoàn chiến, suýt nữa bị đám người ngự kiếm hệ làm cho sứt đầu mẻ trán. Đụng cả vào đài tỷ võ, cũng may hắn đúng lúc bắt được tóc của Lý Loan. Tóc Lý Khung suýt bị hắn giật trụi. Quá nguy hiểm, hắn muốn ngủ một giấc thật ngon rồi mới đi chuẩn bị đồ dùng cho trận chiến ngày mai. "Lữ học trưởng, Lữ học trưởng, Ngũ Thải Ngưu của ngươi đâu!" Tiếng hô lớn làm Lữ Tử Châu đang mơ màng tỉnh lại. Lữ Tử Châu mở mạnh mắt. Hung quang trong mắt dọa cho niên đệ kia hết hồn. "Lữ... Lữ học trưởng, ngươi khỏe! Ngươi... Ngũ Thải Thần Ngưu của ngươi đâu? " Niên đệ đối mặt Lữ Tử Châu mắt lộ hung quang. Không khỏi bị khí thế rời giường của Lữ Tử Châu làm cho kinh hãi không ngừng. Lữ Tử Châu hòa hoãn hồi lâu. Mới nhịn xuống được cơn muốn đánh chết người trước mặt này. "Sư đệ có chuyện gì sao?" Lữ Tử Châu đứng dậy chỉnh lại quần áo một chút. "Hắc hắc, Lữ học trưởng, miệng động khu mỏ của bọn đệ không biết vì sao bị một tảng đá lớn chặn mất. Muốn nhờ Lữ học trưởng mang Ngũ Thải Thần Ngưu đến giúp một chuyện nhỏ." Thấy Lữ Tử Châu khôi phục bình thường, niên đệ hàm hậu cười nói rõ ý đồ đến. Lữ Tử Châu một đầu dấu chấm hỏi. Tình huống gì? Bị đá lớn chặn? Hắn mới ngủ một giấc thôi mà. Sao lại xảy ra chuyện kỳ quái như vậy? "Tảng đá kia làm sao chặn cửa động của các ngươi?" Lữ Tử Châu hiếu kỳ hỏi. "Cái này, chúng đệ cũng không rõ ràng. Hôm nay trận đấu kết thúc mấy người bọn đệ đến khu mỏ đào quặng thì phát hiện hầm mỏ đã bị chặn." "Sau đó bọn đệ tìm Tống học trưởng và Lý học trưởng đi qua. Mọi người cùng nhau nghĩ rất nhiều cách cũng không di chuyển nổi tảng đá lớn." "Vẫn là Tống học trưởng nhắc tới Ngũ Thải Thần Ngưu của Lữ học trưởng, cái này mới gọi đệ đến mời Lữ học trưởng mang Ngũ Thải Thần Ngưu đi qua." Niên đệ không dám dài dòng một hơi nói rõ đầu đuôi sự việc. "Đi thôi. Đi xem trước đã, Tiểu Ngưu Ngưu hiện tại ta cũng không biết nó ở đâu, đi xem tình hình ra sao đã." Châu lúc này mới nhớ tới đã hai ngày hắn không thấy nó lộ mặt. Dù tốt xấu Tiểu Ngưu Ngưu cũng là sủng vật của ta mà. Thật là quá đáng rồi. Nếu bị ta bắt được... Ai~ thôi, bắt được ta cũng không làm gì được bọn nó. Lữ Tử Châu trong lòng bất đắc dĩ, dẫn đầu đi về hướng khu mỏ. Nếu không tận mắt thấy, Lữ Tử Châu cũng không tin nổi. Một tảng đá, đây là tảng đá sao? Đây chính là một ngọn núi nhỏ mà. Lữ Tử Châu cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng. "Lão Lữ, cậu đến rồi." Thấy Lữ Tử Châu tới, Tống Kiến Quốc vội chào hỏi. "Lão Lý, lão Tống, chúng ta cùng nhau vận khí thử di chuyển xem." Lữ Tử Châu kiên trì đề nghị. Tuy trong lòng mơ hồ biết là không lay chuyển được. Mấy người vận linh khí cố gắng di chuyển tảng đá. Mặt đỏ bừng cả lên mà tảng đá vẫn không hề nhúc nhích. "Không được rồi, Lão Lữ, cậu vẫn nên tìm Tiểu Ngưu Ngưu của cậu đi?" "Không giải quyết được đâu." Tống Kiến Quốc bỏ cuộc, ngồi xổm một bên ngẩng đầu nhìn Lữ Tử Châu. Lý Khung cũng bất đắc dĩ theo ngồi một bên nghỉ ngơi. Lữ Tử Châu bất đắc dĩ lấy đồng tiền ra, một bên bắt đầu bói toán. "Các ngươi ở đây chờ ta, ta đi tìm Tiểu Ngưu Ngưu." Lữ Tử Châu phi thân về phía dược sơn. Tiểu Ngưu Ngưu của ta ơi, ngươi là muốn mạng ta à. Vừa rồi tính toán mới biết hóa ra Ngưu Ngưu cứ khắp nơi đi lung tung. Chỗ nào cũng không tha đi gây họa. Đến bao giờ mới kết thúc được công việc của nó đây. Bây giờ đang ở dược sơn chắn ngang miệng đường lên núi. Học người khác làm thổ phỉ, đòi thu phí qua đường... Thôi hắn vội đi qua thu thập cục diện rối rắm đây. Gấp rút lắm mới đến nơi. "Cho bọn ta đi lên đi, 0 giờ 4 ngày mai bọn ta còn có tiết đấy." "Trên người bọn ta thật sự không có bảo bối gì." "Hay để ta đi tìm cho ngươi, ngươi cho ta đi lên." Lữ Tử Châu thực sự dở khóc dở cười. Ngạc nhiên thân hình to lớn chắn ngang lối đi. Ngũ Thải Thần Ngưu đang nhảy tưng tưng trên người nó. "Bảo bối, bảo bối, bảo bối... Muốn thu bảo vật bối." "Lão phu tiểu đệ, muốn thu bảo vật bối. Các ngươi nhanh nhanh giao bảo vật lên." "Không thì đừng ai hòng qua được." Ngạc nhiên một ngụm một cái lão phu uy hiếp học sinh năm nhất. Học sinh năm nhất đáng thương, trên người ngoài dược thảo, luyện thành bán thành phẩm dược thủy, Ngạc Nhiên căn bản không thèm ngó tới. Chỉ có thể ở lối đi cầu xin khổ sở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận