Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 202: Trăm tuổi họp gia trưởng bên trên đánh tơi bời 90 tuổi nhi tử

Chương 202: Buổi họp phụ huynh trăm tuổi, đánh nhừ tử đứa con 90 tuổi.
Trương lão gia lại cho Trương Thanh Nguyên một cái tát vào ót.
"Đồ chó con, còn dám mở miệng nói!"
"Cha ngươi đây ván quan tài cũng sắp không đè nổi rồi!"
Tần Mục mỉm cười, theo sau hắn, tàn hồn di chuyển về phía trước, đám học sinh năm hai cũng bắt đầu khóc rống lên.
Đương nhiên, cũng không thiếu người tuổi đã cao vẫn bị cha đánh cho khô.
"Ba, đừng đánh! Đừng đánh! Con đều hơn chín mươi tuổi rồi! Tôn tử của ba còn ở đây đấy!"
"Hả? Tôn tử? Tôn tử cũng bị ngươi lôi tới hả?"
Cha của Tống Kiến Quốc là Tống Thiên Ca nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút.
"Mẹ nó! Hai đứa tụi bây vậy mà còn có người bị rớt tín chỉ, thật là làm ta tức chết đi được!"
Tống Thiên Ca lúc trẻ cũng là người nóng tính, cho nên bây giờ đánh người đặc biệt tàn nhẫn. Thời trẻ từng phục vụ trong quân ngũ, đến tuổi già mới ngộ ra thiên mệnh, xem qua một chút cổ tịch biết đến thuật tu tiên cổ xưa.
Bất quá khi đó ông xem như chuyện vô nghĩa.
Tu tiên á? Chuyện này không phải đùa sao, ngoại trừ đi máy bay ra, có ai có thể bay trên trời được chứ?
Cái gì đạo khả đạo... phi thường đạo.
Không ngờ lại là thật!
Hơn nữa con mình tuổi đã cao rồi còn đi tu tiên.
Cũng không biết trân quý, còn làm cho lão già này bị rớt tín chỉ.
Mấy ông già đánh xong con trai thì lại đánh cháu trai, đúng là vui vẻ không gì bằng, thở cũng không gấp.
Chuyện này thật sự mất mặt!
Lão già đã chôn dưới đất nhiều năm như vậy rồi, lại còn vì thằng con trai 90 tuổi mà thi trượt phải đi họp phụ huynh? !
"Con là tu theo ban nào?"
Tống Thiên Ca hỏi.
Ông cảm thấy con mình nhất định là luyện thể, một quyền đánh bay cả lũ nhóc, rất tuyệt!
Tống Kiến Quốc nuốt nước bọt, nói: "Con là luyện khí, ba à, lần này con bị rớt tín chỉ thật sự không phải tại con, do hiệu trưởng ra đề thi khó quá mà."
Tống Thiên Ca xông lên cho luôn một xẻng vào mặt Tống Kiến Quốc, đánh đến mắt Tống Kiến Quốc nổ đom đóm.
"Luyện khí á? Luyện khí mà cũng luyện không nên hồn, ta thật là tức chết vì đứa con này mà! Tại sao mày không đi học Luyện Thể hả? Nhìn xem người mày không có miếng cơ bắp nào, làm mất mặt tao quá!"
Khoan...
Cơ bắp?
Tống Kiến Quốc muốn khóc.
Ba ơi... Con có cơ bắp mà.
Bất quá, con trai ba cũng đã bảy tám chục tuổi rồi, sao có thể giống mấy đứa nhỏ mới lớn mà cơ bắp cuồn cuộn được chứ?
Để chứng minh cho cha thấy, mình không phải là đồ yếu đuối, Tống Kiến Quốc lấy ra một cây thiết chùy không lớn bằng người mấy.
Sau đó lên xuống vung vẩy.
Tống Thiên Ca hài lòng.
"Cũng được đấy."
Giữa lúc Tống Kiến Quốc vừa thở phào nhẹ nhõm thì gậy của Tống lão gia lại rớt xuống như mưa.
"Nhìn con tráng kiện như này, đánh con lúc nào tao cũng không sợ đánh chết con!"
« Á ea » bố, nghe con biện giải! Tống Kiến Quốc ngơ ngác... Bành Thuần Tổ quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi lã chã. Y phục của hắn đã bị Bành lão gia quất rách thành từng mảnh. Nhà bọn họ, chưa từng có đứa con nào bất tài như vậy!
Bành Thuần Tổ rên lên một tiếng: "Cha, chỉ cần người cho con được hiếu thảo với cha, thì dù ngày nào con cũng rớt tín chỉ cũng được!"
Nụ cười của Tần Mục chợt khựng lại.
Hả?
Ngày nào cũng rớt tín chỉ?
Cái kịch bản này có hơi sai sai thì phải...
Bất quá Bành lão gia còn tỉnh táo, ông hận sắt không thành thép, giáng cho Bành Thuần Tổ một cái tát.
"Thằng chó con, mày nói cái gì thế?"
Bành Thuần Tổ sờ sờ đầu.
Hắn cảm thấy mình nói đâu có gì sai.
Là con cái muốn báo đáp công ơn cha mẹ, còn chuyện tu tiên lúc nào tu cũng được. Nếu không có phụ thân, chẳng khác nào cây không có rễ.
"Mày tưởng lão già này không đi đầu thai à? Ngày nào cũng phải trông chừng mày, xem mày có bằng cách nào để tiến bộ hơn không?"
Bành Tinh khiết ngữ trọng tâm trường nói: "Cha ở lại lâu như vậy, cũng chỉ là lo cho mày, con không thể cố gắng hơn một chút, theo hiệu trưởng tu tiên cho tốt, để lão Bành gia nhà mình còn có chút mặt mũi à?"
Bành Thuần Tổ nghe lời khuyên của cha ruột, xấu hổ không chịu nổi.
Khoan đã... Mở mày mở mặt.
Thật ra có một việc có thể khiến cha nở mày nở mặt đấy!
Con trai của con là Tư Nguyên, nó rất có phong thái tiên nhân đấy!
"Cha! Cha! Tuy con tư chất bình thường, nhưng con cho người sinh một đứa cháu ngoan mà!"
Bành Thuần Tổ kích động nói: "Tôn tử của người hiện tại đã là Địa cấp cao thủ! Nó mới bước vào tu tiên đạo không lâu đã lộ ra thiên phú kinh người. Sau này nói không chừng có thể theo chân hiệu trưởng, bước vào cảnh giới Nguyên Anh!"
Bành Sơn ngẩn người.
Địa cấp?
Trong thời gian ông sống lại này, ông cũng đã biết về hệ thống tu tiên.
Trên con đường tu tiên, mỗi một bước đều phải tích lũy công lực thâm hậu, có kinh nghiệm mới có thể thăng cấp.
Vậy mà thằng cháu đích tôn này mới vào học không lâu đã...?
"Ừm! Cháu ta Tư Nguyên, rất có phong thái tiên nhân!"
Bành Sơn kích động nói: "Mau gọi nó ra đây cho ta xem mặt."
Trong ánh mắt mong chờ của Bành Thuần Tổ, Bành Tư Nguyên trông có vẻ nhu nhược từ bên ngoài Man Hoang ảnh thu nhỏ bước vào với vẻ mặt lo lắng.
Cũng chỉ vì hắn không hề đến Man Hoang thế giới thu nhỏ, đám bạn học cũng chưa từng gặp hắn, còn tưởng rằng hắn đã sớm vượt xa bọn họ.
Bất quá, thân là Địa cấp mà Bành Tư Nguyên cũng bị rớt tín chỉ, chuyện này không trách ai được...
Vì vậy, rất nhiều người mượn chuyện này làm cái cớ để giải thích cho sự giận dữ của phụ huynh.
"Tư Nguyên cũng không đi sát hạch sao?"
Bành Thuần Tổ nghe vậy có chút xấu hổ, hắn nổi giận đánh vào đầu Bành Tư Nguyên một cái.
"Rốt cuộc là chuyện gì, là Địa cấp mà vẫn bị rớt tín chỉ!"
Bành Tư Nguyên có chút chột dạ, ở trước mặt nhiều người như vậy mà phải nói dối, da mặt hắn nóng hừng hực.
Nhìn ông nội hiền lành, hắn liều mình nhắm mắt.
Tất cả cũng là để ông nội đang rất vui khi gặp lại được vui vẻ hơn một chút.
Vì vậy, hắn giả vẻ tự trách, nhưng lại tràn đầy vẻ tự tin.
"Ông ơi, ba ơi! Tuy là lần này cháu rớt tín chỉ, bất quá là do cháu vừa mới xuất quan, còn chưa thể ổn định việc khống chế Hồng Hoang chi lực trong cơ thể. Đợi thêm một thời gian, khi cháu ổn định cảnh giới, nhất định có thể đấu với học trưởng Lý Khung một trận cao thấp!"
Để tăng thêm sức thuyết phục, hắn còn kéo luôn cái lá cờ "Có thể tranh cao thấp với Lý Khung" ra!
Nói xong câu đó, Bành Tư Nguyên nhìn xung quanh, sợ Lý Khung ngay lập tức lao đến xé xác hắn!
Bất quá, Lý Khung đang đau khổ quỳ lạy xin cha mình đã qua đời từ lâu tha thứ, làm gì có thời gian mà quản tới hắn.
Tuy rằng hắn là một cao thủ luyện thể thực thụ, nhưng khi đối mặt với bảy tình thương của cha, hắn vẫn cảm thấy đau lòng.
Bành Thuần Tổ vốn định truy cứu chuyện hắn ở lại lớp, nghe xong những lời này cũng không khỏi nhiệt huyết sôi trào.
"Con trai của ta Tư Nguyên, đúng là có phong thái của tiên nhân!"
Tần Mục nghe cũng chẳng vạch trần.
Lần này Bành Tư Nguyên đã đâm lao phải theo lao rồi, hi vọng hắn thật sự có thể kích phát được tiềm năng, tiến vào Địa Cấp Cảnh giới.
Nếu không thì có lẽ ngày mà hắn bị vạch trần, không đúng, chính là ngày mà hắn bị người vạch trần ra, chắc chắn sẽ xấu hổ đến cắn lưỡi tự tử, rồi sau đó bế quan để chứng minh bản thân mình cho mà xem...
Lần họp phụ huynh này, phần lớn là kích phát sự hiếu thắng của học sinh năm hai.
Phảng phất như đã quay lại hồi còn đi học tiểu học, trung học vậy.
Hễ thành tích tốt hay không tốt, đều bị phụ huynh mang ra so đo.
Ví dụ như:
Ba của Tống Kiến Quốc là Tống Thiên Ca và ba của Trương Thanh Nguyên là Trương Liền là bạn thân nhiều năm.
"Con trai của ta luyện khí, cũng chỉ là hơn con trai nhà ngươi một chút chút thôi!"
Tống Thiên Ca ngạo nghễ nói.
"Xì! Chỉ là thừa hưởng cái tính to mồm của ông thôi! Nếu con trai tao đánh nhau với con trai mày, mày có mà đuổi theo nó cũng không kịp!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận