Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 302: Helen bệnh nặng.

Chương 302: Helen b·ệ·n·h nặng.
Học viên năm nhất còn chưa kịp thấy rõ ai là ai. Quảng trường đã không còn một bóng người. Không khỏi cảm thán tu vi của các đàn anh cao thâm. Bản thân cũng phải nỗ lực mới có thể đuổi kịp bước chân của các đàn anh. Bầu không khí học tập của học viện hơn bao giờ hết tăng vọt. Tần Mục cảm thấy vô cùng vui mừng. Sau lần hoạt động này, toàn bộ học viên đều chú trọng vào việc đề cao tu vi bản thân. Rất nhiều học viên sùng bái sức mạnh bên ngoài giờ đã coi trọng việc tu luyện của bản thân. Đều là người đã có tuổi, ai mà không khôn ngoan. Lúc trước thì như Nhất Diệp Chướng Mục, giờ qua điểm hóa, con đường tu luyện đều trở nên rõ ràng. Mỗi người đều tìm được điểm yếu của mình, không ngừng rèn luyện bản thân, vì con đường cầu đạo tu tiên sau này đặt nền móng vững chắc.
"Lão Sở à, một tuần qua rồi. Ngày mai trứng của Lữ học trưởng lại sắp nở." James vừa dùng tay làm bút vẽ phù lục trên không, vừa nói với Sở Du vừa bước vào cửa.
"Hình như là vậy, sao, ngươi muốn đi xem à?" Sở Du thản nhiên nói. Từ khi James bắt đầu học vẽ bùa, thì việc ăn ngủ của hắn đều gắn liền với việc vẽ. Khiến cho cả phòng ngủ chẳng ai còn tâm trí nghỉ ngơi, ai nấy đều vùi đầu khổ tu. Bành Tư Nguyên đã là tư chất Tiên Nhân. Tuy rằng cả phòng đều biết hắn bị cha ép phải đạt Địa cấp, nhưng dù sao cũng là Địa cấp thật sự... Ít nhất ... cũng là người đứng đầu năm hai. Nếu như bọn họ mấy người thua một người ngoại quốc, vậy thì đúng là mất hết mặt mũi của tổ tông.
"Đúng vậy, chúng ta cùng đi xem đi."
"Được thôi."
"Chúng ta đều là người Đông Bắc cả. Vậy thì chúng ta là huynh đệ người Đông Bắc rồi."
Một tràng chuông điện thoại ồn ào cắt ngang cuộc trò chuyện.
"Ta nói James, ngươi có thể đổi tiếng chuông khác được không?" Sở Du nhíu mày. Cái tiếng chuông này khiến đầu hắn đau nhức.
James ngại ngùng cười. Nhấc điện thoại lên.
"Alo, Vela, dạo này khỏe không?"
"Chào gia gia, con khỏe ạ. Nhưng mà nãi nãi không khỏe! Gia gia có thể về một chuyến không ạ?" Vela có vẻ rất buồn, giọng cũng không cao.
"Helen, bà ấy làm sao vậy?" James có chút lo lắng.
"Nãi nãi bị bệnh. Nhưng bác sĩ khám không ra bệnh. Nãi nãi chắc là nhớ ngài lắm. Ngài có thể về thăm nãi nãi được không?" Giọng Vela như đang khóc. "Con thấy nãi nãi khi thì lại lén lút ngắm ảnh chụp chung của mọi người. Gia gia, ngài về thăm nãi nãi đi mà!"
"Vela, Vela bé con đừng lo lắng. Nãi nãi sẽ không sao, gia gia lập tức về ngay." Nghe tiếng khóc của cháu gái bảo bối, James lo lắng không thôi.
"Dạ, yêu gia gia."
"Bé con, yêu con."
Cúp điện thoại, James bắt đầu thu dọn hành lý.
"Ta phải về một chuyến, vợ ta bị bệnh."
"Có cần ta giúp gì không?" Sở Du hỏi.
"Ta về xem sao, tình hình cụ thể tạm thời không rõ." James tay cầm hành lý đi đến phòng hiệu trưởng xin nghỉ.
"Hiệu trưởng, tôi muốn xin nghỉ mấy ngày." Vốn xin nghỉ phải có thầy giáo đồng ý, hiệu trưởng ký tên mới được. Lòng chỉ muốn về của James đã không để ý đến nhiều vậy.
Tần Mục đưa cho hắn một cái bình sứ.
"Vợ ta bị bệnh, ta muốn về thăm bà ấy một chút." James hai tay cung kính nhận lấy bình sứ, giải thích.
"Ngươi đi đi, bên trong có Tục Mệnh Đan, có thể kéo dài tính mạng cho người bị bệnh nặng." Đây là đan dược do chính tay hắn luyện chế. Lúc James đến phòng hiệu trưởng hắn đã biết lý do. Biết được nỗi lo trong lòng hắn. Nên đã đưa sẵn đan dược đã chuẩn bị để hắn đi cho nhanh.
"Cảm ơn hiệu trưởng!"
Trang trọng làm lễ của đệ tử. Xoay người cấp tốc rời đi. James vô cùng cảm kích hiệu trưởng. Giờ phút này hắn vô cùng tự hào khi gia nhập trường học tu tiên này... Có trường học nào mà hiệu trưởng lại sốt sắng lo lắng cho học sinh như vậy chứ. Chỉ có hiệu trưởng trường đại học tu tiên của bọn họ thôi. Nhưng hắn không thể ở lại lâu. Vợ của hắn đang chờ hắn. Hắn phải nhanh chóng trở về. Vội vã rời trường học. Mua vé máy bay nhanh nhất, bay về phía tây.
Cộc cộc cộc.
"Mở cửa, mở cửa, Vela mở cửa." James có vẻ rất bất an. Một dùng sức, cửa mở ra. Không hề khóa. James đẩy cửa phòng. Bên trong rất yên tĩnh, giống như trí nhớ của hắn. Chỉ là không còn bóng dáng Helen bận rộn trong nhà bếp....
"Helen, ta về rồi đây. Em yêu!" James vừa đi về phòng ngủ, vừa thân thiết gọi.
Helen như mơ màng nghe thấy James gọi mình. "James, James. Có phải anh về rồi không?" Giọng Helen yếu ớt từ phòng ngủ vọng ra.
James bước nhanh hơn, vội vã đẩy cửa phòng.
"Ôi, Helen, em sao vậy." Trong một thời gian ngắn không gặp, Helen trở nên ốm yếu, khác một trời một vực so với trước đây. Tựa như một người già bị bệnh nặng nhiều năm. Gầy đến da bọc xương. Tóc tai khô xác như cỏ khô. Khiến cho Helen trông già hơn mười tuổi. Mới có một thời gian ngắn, sao có thể bệnh thành ra thế này.
"James, James..." Helen bắt lấy bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt má mình của James. Nghẹn ngào gọi tên James.
"Gia gia, ngài đã về." James quay đầu nhìn Vela. Vela trong lòng ôm một túi giấy đựng đầy bánh mì. Nháy mắt ý bảo James đi ra ngoài.
"Helen, anh đã về rồi. Đừng sợ. Anh sẽ chữa khỏi bệnh cho em." James nhẹ nhàng an ủi. Một hồi lâu sau, Helen dường như đang ngủ. Tay vẫn nắm chặt lấy tay của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận