Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 119: Tống Kiến Quốc ngày nghỉ bài tập về nhà (phần 2)

Sau khi ăn cơm xong. Tống Kiến Quốc ngồi ngay ngắn trên ghế sa lông ở phòng khách. Chín đứa con trai của hắn... Mỗi người ôm một đứa cháu trai. Mười phần ngoan ngoãn đứng thành một hàng trước mặt hắn. Còn mấy đứa cháu trai của bọn họ... Vì bị ôm lâu quá, rất khó chịu. Có mấy đứa mới sinh được một hai tháng đã khóc lên. Nhưng chúng chẳng có bao nhiêu sức, giãy giụa không được. Đứa cháu trai trong lòng con trai cả... Lớn tuổi nhất, đã gần mười tuổi. Đang khóc oa oa. Nó không hiểu... Rốt cuộc mình đã làm sai điều gì. Vì sao ông nội lại đối xử với mình như vậy. "Ông nội, cháu sẽ không chơi game nữa, ông thả cháu xuống được không..." Nó ngẩng đầu lên, đáng thương cầu xin. Con trai cả của Tống Kiến Quốc cười khổ một tiếng. Bộ dạng của cháu trai như thế... Hắn cũng không đành lòng. Nhưng hắn sợ cái chùy của ông già hơn. Vì an nguy của bản thân, chỉ có thể quyết đoán hy sinh tự do của cháu trai. Vì vậy... Hắn không nhìn cháu trai đang khóc nức nở, nhìn về phía ông già: "Ba, ba nói có chuyện muốn nói với chúng con, không biết là chuyện gì?" Tống Kiến Quốc lạnh lùng nhìn hắn một cái. Đến bây giờ... Hắn đại khái hiểu được đám con trai này rốt cuộc muốn làm gì. Bọn họ sợ bị mình đánh, lại còn bắt cháu trai làm bia đỡ đạn. "Trẻ con vô tội, các ngươi mau bỏ trẻ con xuống." Hắn cau mày nói. Nhưng... Chín cái đầu của con trai nhất thời lắc như trống bỏi. "Ba, ba muốn gì chúng con đều có thể đồng ý, nhưng cái này thì không được!" Chín người liếc nhau một cái, quyết không thỏa hiệp ở chuyện này. Đùa à. Đây chính là bùa hộ mệnh của bọn họ. Có thể ở nhà lâu như vậy không bị ông già đánh, đã chứng minh cách này có tác dụng. Bọn họ có nói gì cũng không chịu bỏ cháu trai trong tay xuống. Tống Kiến Quốc hừ lạnh một tiếng: "Vậy chúng ta bây giờ tính sổ, vụ ngày nhà giáo vừa rồi. Ai là người gửi khoáng thạch giả cho ta?" Tiếng nói của hắn vừa dứt. Chín người trong phòng khách nín thở. Mặt đối mặt nhìn nhau. Quả nhiên... Tính tình của ông già, xưa nay có oán báo oán, có thù báo thù. Cái gì đến rồi sẽ đến. "Sao? Các ngươi nghĩ không nói, ta cũng không biết sao?" Tống Kiến Quốc nhíu mày. Sau đó... Lấy điện thoại ra, hỏi lại lần nữa: "Ta có người bạn cùng phòng bói quẻ, ai làm, nói thật ra. Muốn hắn bói một quẻ, liền biết ngay, đây là cho các ngươi cơ hội chủ động nhận sai!" Chín người nuốt nước miếng. Trong chốc lát cảm thấy... Da đầu tê rần. Bọn họ còn cố ý thương lượng trước một lần. Thống nhất ý kiến, không khai ra. Nhưng còn sót lại một chiêu này. Bạn cùng phòng bói quẻ của ông già... Lần cứu viện địa chấn ở Giang Dương này nổi tiếng lẫy lừng. So với dò xét sự sống còn muốn chuẩn xác hơn. Cách thật xa liền có thể biết ở đâu có người bị mắc kẹt. Điều tra chuyện nhỏ này... Chẳng phải dễ như ăn sáng sao. Chín người đang bất an tột độ, nghĩ xem có nên nhận sai hay không. . .Đứa cháu trai học lớp ba trong lòng con trai cả bỗng nhiên ngừng khóc. Giơ bàn tay nhỏ nhắn nức nở nói: "Cháu biết, ông nội, chuyện này là ông Đại Gia nói ra, mấy ông Gia còn lại đều có tham gia..." Im lặng. Không khí lập tức trở nên vô cùng im lặng. Chín anh em đột ngột quay đầu, không dám tin nhìn về phía đứa cháu này. Tống Kiến Quốc lại chậm rãi đứng lên. Trở về phòng lấy ra cái chùy luyện khí của mình. Lần nữa đi đến trước mặt chín người con trai. Biểu tình của chín đứa con trai lúc này đều sắp khóc tới nơi. "Ba, chúng con là máu mủ của ba mà...""Ba, chúng con cũng là bụng dạ tốt làm chuyện xấu, cho nên mới làm giả để ba nổi tiếng.""Đúng đó ba, ba, ngài nhìn xem chúng con không có công lao cũng có khổ lao mà...""..."Chín người liên tục cầu xin tha thứ. Nhưng trước sau cháu trai chưa từng rời khỏi tay. Tống Kiến Quốc lại không mảy may động lòng, nắm chặt chùy luyện khí trong tay, trừng mắt nhìn bọn họ: "Cho nên các ngươi liền giả mạo Cửu Thiên Huyền Thiết, Tinh Thần Cương, Xích Huyết Ngân mấy khoáng thạch này?""Ực!" Con trai cả nuốt một ngụm nước bọt. Lúc trước ai mà nghĩ đến... Ông già nói những khoáng thạch này là thật. Lúc đó bọn họ đều cho rằng ông già bị lừa. Mới lấy những thứ khoáng thạch chưa từng nghe thấy kia. Còn Cửu Thiên Chi Thượng rơi xuống huyền thiết, thiên ngoại hình thành hóa thành thép ròng, Thượng Cổ Đại Năng vẫn lạc sau khi hình thành Xích Huyết Ngân... Bọn họ nghĩ hết biện pháp cũng không tìm được. Không làm giả thì còn làm sao? Nếu không... Với cái tính thích sĩ diện của ông già, sau khi trở về cũng bị ăn đòn. "Các ngươi có biết, các ngươi làm cho ta mất mặt trước mặt hiệu trưởng không?" Nhắc tới cái này... Tống Kiến Quốc lại càng giận không có chỗ phát tiết. Chín đứa con trai này hoàn toàn là đang hố cha. Còn có sau đó vụ thi giữa kỳ với thi cuối kỳ... Không mấy lần cuồng nhiệt hỏi han. Hắn thi toàn hệ nhất... Bọn họ cư nhiên ngược lại thì không hỏi. Làm cho tâm tình của hắn chút nữa thì sụp đổ. Chín anh em thấy ông già mang theo cây búa đáng sợ từng bước đi về phía bọn họ... Ôm chặt cháu trai trong tay hơn nữa, suýt nữa là quỳ xuống cầu xin tha thứ."Ba, ngài nghe chúng con giải thích...""Ngài không phải còn có phiếu điểm muốn con ký tên sao? Chúng con vẫn còn chút giá trị mà...""Ba, ngài chẳng lẽ muốn mấy đứa cháu này không có ông nội sao...""..." Thấy bọn họ càng nói càng quá đáng, Tống Kiến Quốc đặt nhẹ cây búa xuống sàn nhà. Chùy luyện khí khá nặng. Hắn nhất định phải cầm nhẹ để nhẹ. Nếu không... Có thể sẽ làm thủng sàn nhà. "Được rồi, các ngươi đều là con trai của ta, ta còn ăn thịt các ngươi được sao?" Tống Kiến Quốc trừng mắt nhìn bọn họ, hừ nói: "Hơn nữa các ngươi đều bốn năm mươi tuổi cả rồi, sau này làm việc phải biết nặng nhẹ, chuyện giả như vậy cũng có thể làm được!" "Lần này có một chuyện khác muốn nói với các ngươi, ta có hai tháng nghỉ phép, nhưng mà có một bài tập về nhà. . ." Đồng học hệ luyện khí đều có chung bài tập về nhà. Chính là chế tạo ra một món ngụy pháp bảo. Vì thế... Bọn họ mang về một loạt tài liệu luyện khí từ trong trường học. Đều là những thứ hắn lấy được ở mỏ số 1 của trường học với trong bí cảnh. "Chín đứa các ngươi nghĩ giúp ta xem, ta nên chế tạo ngụy pháp bảo gì, mới có thể lúc tựu trường học kỳ sau tỏa sáng. Giữ vững vị trí hạng nhất!" Tống Kiến Quốc chăm chú nhìn chín đứa con trai. Dừng một chút, tiếp tục nói: "Nếu ai có thể nghĩ ra một ý hay, có thể đem công chuộc tội, nếu không... " Hắn không nói hết vế sau. Chỉ một tay cầm chùy luyện khí, huy vũ hai cái. Tiếng gió xé gào thét nổi lên. Nghe được chín đứa con ôm cháu trai da đầu tê rần. Liên tục cam đoan: "Ba, ngài yên tâm, chúng con lập tức đi tìm tư liệu, nhất định sẽ tìm ra ý hay cho ngài!" "Đúng vậy! Cứ để hết cho bọn con!" "Ba, đây chính là lúc thể hiện ưu thế con trai của ngài, mấy đứa con của bạn học khẳng định sẽ phải ghen tị với chúng ta nhiều!" "..." Chín người như được đại xá. Lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng... Như trước không chịu thả cháu trai xuống. Nhất là con trai cả. Hắn cúi đầu nhìn cháu trai lớp ba trong lòng... Sau đó nhìn về phía tám đứa em trai. "Chúng ta đi vào phòng ngủ thôi." Tám người hết sức ăn ý gật gật đầu. Chín người sau khi đi vào phòng ngủ... Liền đóng cửa. Để đứa cháu trai lớp ba này hảo hảo cảm nhận thế nào là quan tâm của ông chú... Hôm sau. Chín anh em thừa lúc ông già ra ngoài tu luyện... Bắt đầu bàn bạc về chuyện ngụy pháp bảo. "Anh cả, em lên mạng tra rồi, trên internet đều khuyên chúng ta chế tạo những vật phẩm công nghệ cao này." Lão Nhị nhìn về phía lão đại. Lúc này con cả mới thả đứa cháu trai lớp ba xuống Cho nó một chút tự do ngắn ngủi. "Vật phẩm công nghệ cao gì?" Hắn không nhịn được hỏi. Lão Nhị tiếp lời: "Ví dụ như tên lửa xuyên lục địa, hỏa tiễn, phi thuyền, tàu sân bay..." Lão đại: "..." Hắn nghe xong thì đầu đầy hắc tuyến. Mấy cái này nghe thôi cũng đã cần trình độ văn hóa cực cao. Ông già mà chế tạo được chắc? Lúc này, Lão Tam nghiêm túc phân tích: "Ba yêu cầu là tỏa sáng, chỉ cần hơn mấy đứa bạn học kia của ông là được, chúng ta không cần chế tạo đồ vật cao cấp như vậy..." "Chế tạo cái cơ giáp độ khó hơi thấp một chút là được!" Lão đại trừng mắt liếc hắn một cái: "Cơ giáp độ khó thấp? Ngươi bảo ông già sinh viên tuổi cao chế tạo cơ giáp sao?" Lão Tứ cũng đưa ra ý kiến: "Em cảm thấy dựa vào trình độ của ba, cái nồi nhà mình vừa lúc thủng đáy, hay là cho ba thử chế tạo cái chảo trước?" Lão đại nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu. Sau đó xích mông ra xa hắn một chút. Lão Ngũ lại sáng mắt: "Dao thái nhà mình cũng ngày càng cùn, hay là để cho ông già chế tạo giúp một hai con?" Lão Lục hùa theo: "Hộp đồ chơi của cháu em cũng hỏng, không biết có thể để cho ba làm luyện tập thử được không?" Lão đại nghe mà da đầu tê dại, không nhịn được nhắc nhở: "Có phải các người chưa từng bị ông già đánh đúng không?" Sau đó lấy ra video tường bị chùy nát rung chuyển mà ông già gây ra. . .Mấy người còn lại lúc này mới chấn kinh. Lão đại hít sâu một hơi: "Vũ khí cổ đại nước mình cái nào nổi tiếng nhất? Hay là chúng ta đi tìm bản vẽ, để cho ba thử chế tạo một cái?" "Thanh Long Yển Nguyệt đao?" "Phương Thiên Họa Kích?" "Trượng Bát Xà Mâu?" "Thư Hùng Song Cổ kiếm?" "Can Tương Mạc Tà?" "Ỷ Thiên Kiếm?" "Đồ Long đao?" "Khổng Tước Linh?" "Long Phụng Song Hoàn?" Cuối cùng. Chín người nhất trí quyết định. Giúp tìm được bản vẽ của những vũ khí này, để cho ông già chọn một loại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận