Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 235: Báo ứng xác đáng.

Chương 235: Báo ứng đích đáng. Sở Nam đứng bình tĩnh tại chỗ. Vừa rồi Trương Cường tức giận mắng, đã phá hủy trong lòng hắn đối với thiện niệm khái niệm. Thiện ác cuối cùng cũng có báo. Bản thân không cần để ý người khác làm bằng phương pháp nào. Thiên Đạo tự nhiên sẽ nghiêm phạt bọn họ. Sở Nam tâm, khôi phục lại bình tĩnh. Cảnh giới của hắn đạt được thăng hoa. Đối với bói toán, hắn từ nơi sâu xa cùng thiên địa trung sinh ra một loại liên hệ. Hắn không thẹn với thế nhân, không thẹn với thiên địa. Tự nhiên không cần vì người như thế mà khổ sở. Còn Trương Cường. Hắn cầm đi số tiền nhuốm nhân quả trái lực, sẽ có báo ứng. Trương Cường cầm mấy trăm đồng tiền này, sau đó, xoay người đi vào quán mạt chược. Hắn không có thi lên đại học, một phần là do chỉ số IQ không đủ dùng. Phần còn lại, là do lúc lên đại học dính vào cờ bạc. Vừa có tiền, hắn đều muốn đi quán mạt chược đánh liền mấy ván. Có bao nhiêu, đổ bấy nhiêu. Kỳ thực mấy năm nay Sở Nam gửi học phí cho hắn không ít, đều bị hắn đổ hết. Hắn cũng căn bản vô tâm học tập. Nhưng hắn đổ hết mọi bi kịch này lên người Sở Nam. “Trương ca, anh lại tới rồi!” Trên chiếu bài, một tên lưu manh nhỏ tuổi hơn Trương Cường, đang hút thuốc chào hỏi. “Ừm! Tới, còn có chỗ trống không, nhường cho ca chút.” Trương Cường rất thích loại cảm giác được người khác nịnh nọt. Hắn cũng không để ý lưu manh có trả lời hay không, trực tiếp đẩy người xuống dưới, mình ngồi lên vỗ bàn. Đánh mấy ván sau đó, Trương Cường vận may đen đủi đến không chịu nổi. Có mấy ván rõ ràng rất tốt, nhưng không hiểu sao lại sai bài, thành hòa công. Hắn thua sạch hết tích cóp, còn thiếu ngược lại mấy ngàn tệ. Không thể nhịn được nữa. “Tên nào đó ở chơi xỏ lão tử vậy, sao lão tử toàn bị sai bài!” Hắn một tay tát văng bàn đánh bài. “Ào ào ——” Không ngờ mạt chược rơi xuống trực tiếp đập trúng chân Trương Cường, đồng thời những quân mạt chược vừa dày vừa nặng kia toàn bộ rơi lên người Trương Cường. “Đau quá!” Hắn hô lớn một tiếng. Vẫn là tên lưu manh kia đưa tay ra, lôi máy mạt chược ra một phát. “Kẹt!” Bắp đùi Trương Cường lại bị kẹt ở trong khe hở máy mạt chược! “Giúp ta rút ra!” Trương Cường đỏ cả mắt, trong lòng thầm mắng. Tất cả là do Sở Nam cái tên bại hoại kia đã trở về! Ảnh hưởng đến phong thủy của mình, mới xui xẻo như vậy. Kỳ thực, nhìn từ góc độ khác. Hắn xác thực cũng đáng bị mắng. Bất quá, đều là vì do tự mình làm tự chịu. Mấy tên côn đồ đang chuẩn bị giúp hắn nhấc lên, thì ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Rất nhanh, tiếng bước chân hỗn loạn vang tới. “Là cảnh sát!” Một tên côn đồ hét lớn. Trương Cường sợ đến tái mặt. Bọn chúng đánh bạc thông thường cảnh sát sẽ không quản, nhưng hôm nay lại quá xui xẻo. Những phương tiện ở quán mạt chược, trong lúc bị cảnh sát bắt thì đổ nghiêng ngả. Còn có Trương Cường, do chân kẹt trong khe bàn của máy mạt chược, căn bản không nhúc nhích được. Bị người giẫm cho mấy cái, hắn hấp hối. Cảnh sát rất mau chóng đưa hắn vào tù. Nhưng chuyện xui xẻo, căn bản không hết. Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc. Tần Mục cũng muốn tranh thủ thời gian chiêu sinh. Vào một ngày nọ, hắn gọi tới giới truyền thông, một mình xuất hiện trên vách đá thành phố Tấn Thành. Bên dưới vách núi, còn rất nhiều lão nhân đang cầm sách, chờ đợi tin tức của Tần Mục. “Nhất định phải đọc thuộc Tứ Thư Ngũ Kinh, làm người chính trực, có thể ở trường học cùng bạn học chung sống hòa hợp...” Tần Mục lải nhải nói mấy điều kiện cơ bản. Truyền thông trực tiếp phát sóng. Chính là để tất cả các phụ huynh có tuổi đều nghe được. “Người muốn tham gia, điền một tấm sơ yếu lý lịch là được rồi, không có thời gian đến đây thì quét mã QR, điền vào.” Tần Mục vung tay lên. Trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái bàn. Các phóng viên đang chuẩn bị tiến lên lấy một tờ sơ yếu lý lịch. Thì thấy trên bầu trời, từng cơn xoáy đột nhiên cuộn trào quanh cái bàn. Tựa như Linh Khí vô hình đang thúc giục chúng di chuyển. Từng tờ sơ yếu lý lịch bị lật nhanh chóng, rồi từng tờ từng tờ truyền tới tận tay những lão nhân đang chờ ở dưới kia. Tần Mục lại nở một nụ cười. Nhìn về phía đám ký giả. “Mọi người có thể giúp ta một việc được không?” Các phóng viên ngơ ngác. Trong lòng họ, Tần Mục từ trước đến nay đều là người không gì không thể, hơn nữa cũng không giao lưu nhiều với bên ngoài. Nếu có thể cùng hắn dính dáng tới nhau thì quá tốt! Vì thế bọn họ tranh nhau chạy tới, cũng không sợ bị cục đá ven đường làm trượt chân rơi xuống vách núi. Bởi vì có Tần Mục tồn tại. Mọi người đều theo tiềm thức cho rằng mình sẽ không bị ngã. “Hiệu trưởng! Có chuyện gì, cứ để chúng tôi lo!” Các phóng viên điên cuồng chen lấn qua đây, vây quanh phía trước cái bàn. Thậm chí còn muốn đánh nhau. Tần Mục có chút bất đắc dĩ, đồng thời cũng vui mừng. Thời gian tuyên truyền vừa qua, cuối cùng đã nâng danh tiếng của đại học tu tiên lên một tầm cao mới. “Mã QR này, nhờ các vị phát sóng trực tiếp ra ngoài.” Tần Mục chỉ tay lên trời một cái. Vô số chim muông từ nơi xa bay tới. Phảng phất như Bách Điểu Triều Phượng. Bọn chúng lần lượt đáp xuống, hình thành một hình vuông. Rõ ràng đó là một cái mã QR. “Trời ạ…” Các phóng viên không kìm được thán phục. Một số ký giả cơ trí nhanh chóng gọi điện cho đài truyền hình. Yêu cầu đem tấm mã QR này phát sóng liên tục, không được chèn quảng cáo. Bọn họ làm việc vô cùng hiệu suất. Gần như cùng lúc, tất cả hình ảnh trên các kênh truyền hình đều chuyển thành mã QR. Trước màn hình ti vi. Một thanh niên muốn xem TV. Nhưng vô luận hắn chuyển sang đài nào, đều hiện ra hình ảnh mã QR do chim muông tạo thành. Hắn tức giận ném chuột đi. “Mẹ nó, cái trường đại học tu tiên đáng chết này! Muốn xem ti vi cũng không được!” Hắn trực tiếp gọi điện cho ba mẹ. “Tất cả tại hai người! Không chăm sóc tốt ông bà nội, khiến cho họ sớm qua đời như vậy! Làm hại trong nhà không có người lớn! Mấy người xem truyền hình kìa, đại học tu tiên hot như thế!” Bố mẹ hắn cũng vô cùng hối hận. Phải chờ đến khi mình bảy tám mươi tuổi, thì người ta không biết đã tu luyện thành hình dáng thế nào rồi. Tần Mục thần thức mở ra Tiên Võng, có chừng bốn mươi, năm mươi vạn lão nhân đã quét mã QR. Lại cúi đầu nhìn xuống. Dưới vách núi, các lão nhân đứng san sát nhau, chen chúc nhau đến nỗi không nhúc nhích mà viết được. Còn có những chiếc xe hơi xếp hàng, đậu kín bên ngoài thành phố Tấn Thành, toàn bộ thành phố như bị chìm ngập, đều vì đến tham gia tuyển sinh. Cuối cùng, Tần Mục nói ra số lượng người tuyển sinh, là ba ngàn! Các lão nhân đều ngơ ngác. Bọn họ nhìn xung quanh... ít nhất cũng có hai trăm ngàn người đang bao vây thành phố Tấn Thành! Còn chưa tính những người quét mã QR đăng ký. Đây quả thực là ngàn dặm mới tìm được một! Một số chuyên gia, giáo sư từ các trường trung học cũng đều tham gia. Mấy ông bà già bình thường sao so được với họ? Nhưng không ai có ý định bỏ cuộc. Bọn họ đã chuẩn bị rất lâu cho ngày hôm nay. Ngủ cũng muốn ôm sách bên người. Ăn cơm cũng phải cõng sách. Thậm chí đi vệ sinh cũng phải mang theo sách. Đài truyền hình thành phố Tấn Thành bị một màn này làm cho kinh ngạc. Họ làm chương trình đưa tin. Cơn sốt tu tiên nổi lên. Thậm chí một số kênh truyền thông nước ngoài không ngại đường xá xa xôi đã đến đây, tranh nhau đưa tin. Bởi vì phương Tây hiện tại vô cùng quan tâm đến tình hình tu tiên giả ở phương Đông. Rất nhanh, tin tức tuyển sinh học viên lan truyền đến nước ngoài. Nhưng bọn họ cũng không chụp lại mã QR. Một số lão nhân nước ngoài, chỉ có thể tìm con cái, người thân bạn bè, cầu xin họ giúp mình tìm được mã QR.
Bạn cần đăng nhập để bình luận