Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 02: Tu tiên đại học

Chương 02: Đại học Tu Tiên Cuối cùng...
Trương Thanh Nguyên cũng sắp khóc.
Tần Mục lúc này mới dừng tay.
Bất quá cũng nhờ vậy, Trương Thanh Nguyên và Tần Mục cũng đã quen biết nhau.
Nghĩ đến một đoạn này trong ký ức.
Khóe miệng Tần Mục không nhịn được mà nhếch lên.
Những lão nhân này...
Hầu như đều không phải là tự nguyện đến viện dưỡng lão.
Đều là do con cái ghét bỏ bọn họ mà đưa đến đây.
Bọn họ tuy ngoài miệng không nói.
Nhưng Tần Mục biết, trong lòng bọn họ, đều rất muốn trở về nhà.
Cùng con cái, cùng với cháu chắt cùng nhau, sum vầy bên nhau.
Nhưng bọn họ cũng biết tình huống của mình.
Theo tuổi tác ngày càng lớn, đi đứng của họ bắt đầu bất tiện, hơn nữa trí nhớ suy yếu, đã trở thành gánh nặng.
Dần dần, bọn họ cũng đành nhận mệnh.
An phận ở lại trong viện dưỡng lão.
Nghĩ đến đây, Tần Mục nhận lấy bàn cờ do Trương Thanh Nguyên đưa tới, đặt sang một bên.
"Trương lão, hôm nay cũng không xuống cờ nữa, ta hỏi ông một câu, ông có muốn về nhà không?"
Tiếng nói vừa dứt.
Trương Thanh Nguyên vốn đang có tâm tình không tệ đầu tiên là sững sờ.
Sau đó thần sắc không khỏi trở nên u buồn.
Một số lão nhân bên cạnh, nghe thấy lời này của Tần Mục, cũng không nhịn được mà vây lại.
Bọn họ đều muốn về nhà.
"Cháu của ta vừa mới sinh ra đấy, ta chỉ muốn được ôm một cái... "
"Ở đây chẳng tốt đẹp gì, vẫn là ở nhà tốt hơn."
"Ai mà chẳng muốn chứ, nhưng chúng ta cái dạng này..."
Một đám lão nhân không nhịn được mà xôn xao.
Người một câu ta một lời, nói ra những ý nghĩ thật sự trong lòng.
Mà Tần Mục nghe xong...
Ánh mắt chợt lóe sáng rực.
Đây chẳng phải là nhân tài mà hắn cần sao?
Tuy là những lão đầu này trẻ nhất cũng đã 72 tuổi.
Nhưng là đại học tu tiên, tiên đều có thể tu, tuổi tác hẳn là không thành vấn đề chứ?
Vì vậy hắn bắt đầu lừa gạt nói: "Ở viện dưỡng lão có thể có tiền đồ gì chứ? Ta có một chỗ tốt, chỉ cần các ngươi đến đó một thời gian, cam đoan con cái sẽ phải cầu xin các ngươi trở về!"
Trương Thanh Nguyên có vẻ kích động nhất.
Hắn nắm lấy tay Tần Mục, không nhịn được hỏi: "Chúng ta đều đã ngần này tuổi, con cái không chê chúng ta đã là tốt lắm rồi, làm sao có thể xin chúng ta trở về được?"
Những lão nhân khác cũng dồn dập gật đầu phụ họa.
"Đúng vậy, tự chúng ta còn biết thân thể của mình, trí nhớ lại kém, đi đứng bất tiện, còn dễ mắc bệnh, chỉ làm tăng gánh nặng cho bọn nó thôi."
"Làm sao có thể có nơi như thế chứ?"
"Nếu có nơi đó, ta nhất định phải đi!"...
Để cho mình không trở thành gánh nặng, những lão nhân này đều vô cùng tò mò rốt cuộc là nơi nào.
Hơn mười lão nhân đều nhìn chằm chằm Tần Mục.
Mà Tần Mục cũng không nói thẳng ra địa điểm.
Mà là làm ra vẻ thần bí nói: "Các ngươi nghĩ xem, tại sao con gái các ngươi lại muốn đưa các ngươi đến viện dưỡng lão?"
"Chẳng qua là vì ghét bỏ các ngươi đi đứng bất tiện, hoặc là trí nhớ kém, hoặc là dễ sinh bệnh."
Các lão nhân liên tục gật đầu.
Lời của Tần Mục, chạm đến nỗi lòng của họ.
Sinh, lão, bệnh, tử, lẽ tuần hoàn của trời đất.
Đây cũng là lẽ tự nhiên mà họ không cách nào kháng cự.
Nhưng mà...
Tần Mục tiếp lời: "Nếu vậy thì đừng sợ! Hãy ghi danh vào đại học dành cho người cao tuổi đi! Ở nơi này, có đội ngũ chữa bệnh và đội ngũ giáo dục tân tiến nhất thế giới!"
"Bố trí hai chương trình học lớn, chia thành lớp văn hóa và khóa thể dục, giáo sư lớp văn hóa sẽ dạy cầm, kỳ, thư, họa, còn có thể tăng cường trí nhớ của các ngươi, để các ngươi có thể đọc ngược từ cuối lên đầu số Pi!"
"Khóa thể dục có thể giúp các ngươi cường thân kiện thể, nếu học tốt, thì Phản Lão Hoàn Đồng cũng không phải là không thể!"
"Ngoài ra, còn có các loại hoạt động câu lạc bộ mà người lớn tuổi yêu thích, chỉ cần gia nhập nơi đây, tuyệt đối có thể để các ngươi tỏa sáng tuổi xuân thứ hai!"
"Học xong một học kỳ, con cái các ngươi chắc chắn sẽ xin các ngươi về nhà!"...
Để có thể tuyển được mười học sinh...
Tần Mục giờ hoàn toàn tùy hứng.
Lớp văn hóa chính là lớp lý thuyết nền tảng của tu tiên.
Còn như khóa thể dục...đương nhiên là lớp luyện thể.
Dù sao thì luyện thể cũng là môn bắt buộc của tu tiên.
Các hoạt động câu lạc bộ như là Ngự Kiếm Phi Hành, Kỳ Môn Độn Giáp vân vân.
Tần Mục không hề nói dối, những thứ hắn nói đều có ở đại học tu tiên.
Theo lời nói thao thao bất tuyệt như dòng sông tuôn chảy...
Một đám lão nhân bị dao động mà sững sờ một chút.
Nhưng Trương Thanh Nguyên trước tiên lên tiếng nghi ngờ: "Tuy là ta đã lớn tuổi, nhưng vẫn biết, số Pi là không thể đọc ngược từ cuối lên đầu được!"
"Các nhà khoa học cũng đã xác nhận, không tồn tại chuyện Phản Lão Hoàn Đồng!"
Tần Mục vừa định mở miệng giải thích, Trương Thanh Nguyên lại nói tiếp: "Bất quá chúng ta tuổi này rồi, ghi danh vào đại học dành cho người cao tuổi, dường như cũng là một lựa chọn tốt."
"Ít nhất còn có thể học hỏi chút gì đó, nghe nói việc học có thể giúp tăng cường trí nhớ, hơn nữa trường học thì rộng lớn hơn viện dưỡng lão, có các câu lạc bộ hoạt động, còn có thể rèn luyện thân thể."
Trương Thanh Nguyên tỉ mỉ phân tích một hồi.
Khiến rất nhiều lão nhân dồn dập gật đầu.
"Có lý, ta không muốn ở lại viện dưỡng lão! Ta muốn đi học đại học!"
"Nghe Tần tiểu huynh đệ vừa nói, ta cảm thấy vẫn là đi học đại học có ý nghĩa hơn, có lớp văn hóa và khóa thể dục, còn có câu lạc bộ hoạt động, có khi còn nhận biết thêm được bạn mới!"
"Hôm nay ta phải về nhà bàn chuyện này với con cái đã!"
"Bất quá Tần tiểu huynh đệ, rốt cuộc là trường đại học nào dành cho người cao tuổi vậy?"
"... "
Một đám lão nhân đột nhiên vây lấy Tần Mục.
Tần Mục lấy ra mười tờ giấy báo trúng tuyển trên tay, cười nói: "Coi như các ông bà vận may tốt, ta đã dùng quan hệ mới có được mười tờ giấy báo trúng tuyển, bất quá chỉ có mười suất, ai đến trước được trước!"
Ps: Sách mới của người mới mong mọi người cất giữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận