Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 227: Người bình thường lực lượng.

Chương 227: Sức mạnh của người bình thường.
Thấy hai người lại định cãi nhau, Lữ Tử Châu kịp thời ngăn cản. Hắn là người tu đạo, vốn có khí chất không giận tự uy, thêm vào linh khí tỏa ra tạo thành cảm giác áp bức, khiến Hạo Tử hai người sợ đến không dám nói lời nào.
"Các ngươi muốn ầm ĩ đến khi nào, còn muốn tìm con không?" Hắn quát lớn.
Hai vợ chồng trẻ cũng không dám thở mạnh, cô con dâu liếc mắt, nhỏ giọng thì thầm vào tai Hạo Tử. Trương Điền Hoa vẻ mặt xấu hổ.
"Xin lỗi, Lữ đại sư."
Lữ Tử Châu khoát tay áo ra hiệu mình không bận tâm.
"Có camera giám sát không? Cho ta xem lần cuối cùng hài tử xuất hiện mấy ngày trước."
"Có! Là video nó chơi cùng các bạn trong khu."
Trương Điền Hoa vội vàng kéo Lữ Tử Châu vào phòng ngủ chính, trên màn hình hiện lên video lần cuối cùng Tiểu Tôn Tử xuất hiện. Trong hình, nó tranh cãi với một đứa trẻ khác, hình như là vì một món đồ chơi.
"Ta cũng hỏi qua nhà kia rồi, họ nói cháu ta cướp đồ chơi của con họ, sau đó liền đi, không biết nó đi đâu. Sau đó", Trương Điền Hoa lại mở một đoạn video khác.
"Nhà kia ngay sau đó rời công viên trong khu, đúng là không có thời gian gây án."
Lữ Tử Châu tạm dừng hình ảnh. Hắn cẩn thận quan sát mặt của nhà kia. Dù không có huyết quang, chứng tỏ trong tay không có mạng người, nhưng mạng mạch của Tiểu Tôn Tử lại liên hệ với họ. Vì thế, hắn quyết đoán: "Nhà này biết chuyện của cháu ngươi, họ chưa nói thật!"
"Hả?!" Trương Điền Hoa há hốc mồm, mặt phẫn nộ.
"Vậy giờ ta đi tìm họ!" Hạo Tử cũng từ ngoài cửa đi vào.
"Mẹ! Mẹ đừng làm loạn, người ta là Trần Tổng sao có thể giết con trai của con, mẹ đừng nghe cái tên lừa đảo này!"
Trương Điền Hoa nghe vậy, hai tay run rẩy. Nàng thật muốn tát chết đứa con bất hiếu này. Lữ Tử Châu bấm đốt ngón tay tính toán một hồi. Thì ra là thế. Người họ Trần kia là lãnh đạo trực tiếp của Hạo Tử. Chuyện không có chứng cứ xác thực, hắn không dám đắc tội. Vì vậy hắn mở miệng nói: "Có phải thật không, đi một chuyến sẽ biết."
Thấy hắn chắc chắn như vậy, mặt Hạo Tử lúc xanh lúc đỏ. Hắn không biết có nên tin lời Lữ Tử Châu hay không. Đúng là thằng bé mất tích lâu như vậy, cũng chỉ có Trần Tổng là người cuối cùng gặp nó một lần. Nhưng nếu thực sự không liên quan đến Trần Tổng...
Vậy thì đúng là mất cả chì lẫn chài. Con dâu lúc này lại la hét: "Ngươi cái đồ lừa đảo! Có phải định để lão công ta mất việc không, đừng tưởng lừa được lão bà ta là lừa được chúng ta!"
Mặt Lữ Tử Châu cũng lạnh xuống. Mình đường đường là người tu tiên, bị người ta gọi lừa đảo một tiếng lại một tiếng. Thật là mất hết mặt mũi của đại học tu tiên! Vì thế hắn không thèm phản ứng vợ chồng kia, lôi Trương Điền Hoa ra ngoài. Trương Điền Hoa tuy lo cho công việc của con trai, nhưng nàng càng tin vào năng lực của Lữ đại sư.
Lữ Tử Châu chỉ nhìn mặt Trần Tổng trong video một cái đã tìm ra được nhà của bọn họ. Đến trước cửa nhà bọn họ, liền cảm nhận được khí tức đứt quãng của Tiểu Tôn Tử truyền đến. Còn tốt, bọn họ không dám giết người, nên mọi việc vẫn còn kịp.
Lữ Tử Châu gõ cửa. Một người phụ nữ nhàn nhã xuất hiện. Trong nhà, giọng của người họ Trần kia cũng vọng ra: "Ai vậy!"
Người phụ nữ liếc nhìn Lữ Tử Châu: "Xin cơm!" Nàng quay lại nói với Trần Tổng, sau đó chuẩn bị đóng cửa. Lữ Tử Châu ngượng ngùng cất bát cơm vào, thói quen nghề nghiệp. Trương Điền Hoa một tay kéo cửa ra.
"Thiên sát Trần Thiết Trụ! Ta cho ngươi biết, đừng nghĩ quỵt nợ, hôm nay ta tới tìm cháu trai của ta!" Nàng trực tiếp đẩy người phụ nữ kia sang một bên, xông vào phòng trong. Con trai của nhà họ Trần lặng lẽ ngồi trước bàn, còn trong mắt Trần Thiết Trụ có chút bối rối.
Lữ Tử Châu nhắm mắt lại, ở thư phòng cảm nhận khí tức của Tiểu Tôn Tử.
"Ngươi tới làm gì? Muốn đến cậy nhờ nhà ta? Chẳng lẽ ngươi không cần việc làm của con trai mình sao?" Người phụ nữ kia từ dưới đất bò dậy, chỉ vào Trương Điền Hoa mà mắng.
Lữ Tử Châu không muốn dây dưa với họ, kéo Trương Điền Hoa chạy đến thư phòng. "Không được đi vào đó!" Trần Thiết Trụ quá sợ hãi.
Nhưng Lữ Tử Châu đã đẩy cửa phòng ra. Tiểu Tôn Tử sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, trên người cắm đầy máy móc, máy trợ thở.
"Các ngươi đã làm gì với cháu ta!" Trương Điền Hoa òa khóc, lao đến giường.
Mặt Trần Thiết Trụ khó coi, sự việc đến nước này, hắn căn bản không thể chối cãi.
"Lữ đại sư, ngài nhất định phải cứu cháu ta!" Trương Điền Hoa cầu khẩn nói.
Lữ Tử Châu tiến lên phía trước, vuốt ve thiên linh cái của Tiểu Tôn Tử. Thì ra là thế. Tiểu Tôn Tử chơi đùa cùng con trai của Trần Thiết Trụ, vì không vui mà ném đá vào đầu Tiểu Tôn Tử làm nó bất tỉnh tại chỗ, con trai Trần Thiết Trụ cũng chỉ mới vài tuổi, hoảng hốt chạy về nhà. Đến tối muộn mới kể chuyện này với Trần Thiết Trụ.
Trần Thiết Trụ cũng cuống cuồng, hắn gần đây đang tham gia đấu thầu, không thể có nửa điểm tai tiếng. Vì vậy mới ôm Tiểu Tôn Tử về. Bây giờ thì thằng bé đã thành người thực vật.
Lữ Tử Châu kể lại mọi chuyện cho Trương Điền Hoa, mặt Trần Thiết Trụ càng lúc càng khó coi. Xem ra lần này Hạo Tử đúng là tìm được cao nhân rồi. Việc cấp bách, là phải tìm lại hồn phách bị kinh sợ đánh mất của Tiểu Tôn Tử. Nếu không nó cả đời sẽ không tỉnh lại.
Lữ Tử Châu đóng cửa lại. Linh khí từ trong cơ thể hắn tuôn ra, hóa thành những sợi tơ, tiến vào thân thể Tiểu Tôn Tử. "Trương Năng, trở về!"
"Trương Năng! Trở về!!" Một tiếng lại lớn hơn một tiếng. Gọi ròng rã nửa tiếng, Lữ Tử Châu khô cả miệng lưỡi. Hắn ngừng nghi thức chiêu hồn. Đứa trẻ bị kinh sợ mất hồn, thường thì sẽ dừng lại tại chỗ, tình huống như vậy quả là hiếm thấy.
Ngạc Nhiên lúc này chui từ trong ống tay áo ra, nó chẳng hề để ý nói: "Chẳng qua chỉ là một đám kiến hôi, ngươi lo lắng danh dự của ngươi bị tổn hại sao? Ta nói này, nhỏ một chút linh khí vào, mấy ngày nữa tự nó không sao, thì không liên quan đến ngươi."
Lữ Tử Châu lại nhét nó trở vào. Hắn nói với Trương Điền Hoa rằng mình tạm thời chưa tìm được tung tích của Tiểu Tôn Tử. Chỉ có thể nhờ người thân gọi, mong nó quay về.
Vì vậy, Trương Điền Hoa cứ đứng trong thư phòng nhà Trần Thiết Trụ, kêu gọi không ngừng. Ban đầu, Trần Thiết Trụ còn có chút không vui, nhưng sau cũng bị tinh thần ấy làm cảm động. Bắt đầu mang nước vào, tiếng gọi mỏi mệt kia cũng tan biến theo. Trương Điền Hoa chờ ba ngày trong thư phòng. Tối chỉ ngủ vài tiếng. Đến khi Lữ Tử Châu định khuyên bà buông bỏ, thì kỳ tích xảy ra. Tiểu Tôn Tử tỉnh lại.
Mà lúc nó tỉnh, Trương Điền Hoa cũng hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Bà chỉ là dựa vào tín niệm kiên trì được lâu như vậy. Trần Thiết Trụ lập tức gọi điện thoại cho Hạo Tử, bảo hắn đưa đứa bé và Trương Điền Hoa về.
Lữ Tử Châu trong khi mọi người đang bận rộn, thì nhận được tin nhắn của Tần Mục, báo rằng kỳ thi cuối kỳ sắp bắt đầu! Hắn phải tức tốc chạy về. Sau lần rèn luyện này, Ngạc Nhiên cũng có chút hiểu rõ về nhân tính, không còn khinh thị loài người nữa. Tuy nó vẫn chưa hiểu được nhân tình thế thái, nhưng có ai sinh ra mà đã hiểu đâu?
Loài người tuy nhỏ bé, nhưng lại có tín niệm. Mọi người luôn vì tín niệm, mà hoàn thành những chuyện không thể. Tu đạo cũng vậy thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận