Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 67: Hắn đã nửa tháng không ngủ « đệ nhất càng cầu hoa tươi »

Chương 67: Hắn đã nửa tháng không ngủ « đệ nhất càng cầu hoa tươi » Tu hành không kể tháng ngày.
Thời gian trôi qua chậm rãi rồi lại cực nhanh.
Các ngành học ở trường tiến hành rất thuận lợi.
Nhóm tân sinh này tiến bộ học tập ngày càng nhanh.
Luyện khí hệ, luyện đan hệ, bói quẻ hệ, ngự kiếm hệ, luyện thể hệ, phù lục hệ các ngành nghề đều bắt đầu đi vào giảng dạy những kiến thức cốt lõi.
Tống Kiến Quốc và những người khác bắt đầu thử luyện khí trong lò luyện khí.
Ngự kiếm hệ còn thử đạp kiếm bay lượn trên không trung.
Người của bói quẻ hệ cũng từng bước học xong những tri thức về bói toán xem quẻ.
Cuối tháng mười.
Trong phòng học.
"Sau khi bước vào Huyền Cấp Cảnh, các ngươi ngưng luyện sợi linh lực đầu tiên, cần làm cho nó không ngừng lớn mạnh, nếu trong đó gặp phải bình cảnh..."
Tần Mục vừa định nói về vấn đề làm sao đột phá bình cảnh thì.
"Đinh linh linh... Đinh linh linh..."
Đột nhiên vang lên tiếng chuông tan học.
Ngay sau đó...
Đám học sinh đang khát khao kiến thức biến sắc mặt.
Đồng loạt cầu xin: "Lão sư, hay là kéo dài bài giảng đi ạ! Ngài đã rất lâu không kéo dài giờ học rồi!"
"Lão sư, giảng chỗ này đi tiếp đi ạ!!"
"Lão sư, van cầu ngài, giảng tiếp đi ạ!!"
"..."
Một đám người bảy, tám chục tuổi đều sắp khóc tới nơi.
Mỗi lần Tần Mục giảng bài...
Mặc kệ giảng tới đâu, chỉ cần nghe thấy tiếng chuông tan học, chắc chắn là đúng giờ tan học.
Tuyệt đối không dạy quá giờ!
Ví dụ như lần này.
Đang giảng tới cách vượt qua bình cảnh.
Khiến tất cả học sinh nghe hăng say, thế nhưng tiếng chuông tan học đáng ghét lại vang lên...
Tần Mục là người rất nguyên tắc.
Liếc nhìn đám học sinh này, thản nhiên nói: "Ta sẽ không chiếm thời gian tan học của các đồng học, nội dung này chúng ta sẽ nói tiếp vào tiết sau."
Nói xong.
Hắn không hề ngoảnh đầu lại mà bước đi.
"Lão sư, van cầu ngài, giảng tiếp đi ạ!!"
"Lão sư, cầu ngài chiếm dụng thời gian tan học của chúng ta đi, chúng ta không muốn tan học..."
"Lão sư..."
Trong phòng học, đám người lớn tuổi đang khổ sở cầu xin, nhưng vẫn không ngăn được bước chân Tần Mục.
Sau khi Tần Mục đi rồi...
Bọn họ đành nén sự ngứa ngáy trong lòng, lưu luyến đóng sách lại.
Chỉ có thể chờ đến tiết sau.
Chuyện như vậy.
Đã không còn là lần đầu.
Sau khi tan lớp.
Bọn họ cũng như sinh viên bình thường, mấy người trong phòng ngủ cùng nhau rời khỏi phòng học.
Trương Thanh Nguyên nhìn hai người bạn cùng phòng: "Ngày mai đã thi giữa kỳ rồi, bài vở chuyên ngành của các cậu học đến đâu rồi?"
Tống Kiến Quốc vẻ mặt ngạo nghễ: "Ta đã có thể chế tạo những đồ lặt vặt như bát xin cơm, luyện khí chi thuật của ta cách xuất thần nhập hóa không còn xa!"
Từ khi hắn bắt đầu luyện khí tới nay.
Bát xin cơm, gậy đ·á·n·h c·h·ó của bói quẻ hệ đều do một tay hắn tạo ra.
Tuy chưa chế tạo được pháp bảo, nhưng bát xin cơm qua tay hắn vô cùng c·ứ·n·g rắn!
Có đập thế nào cũng không vỡ!
Nhận được sự khen ngợi nhất trí của năm bạn học hệ bói quẻ!
Trương Thanh Nguyên lại nhìn về phía Lữ Tử Châu: "Còn cậu?"
Lữ Tử Châu ngẩng cao đầu ưỡn n·g·ự·c, cũng rất tự tin: "Mọi ngóc ngách trong thành Tấn Thành đều có dấu chân của ta! Bây giờ ta tiện tay tung đồng tiền cũng có thể biết được cát hung!"
Lời vừa dứt.
Trương Thanh Nguyên và Tống Kiến Quốc vội hỏi: "Vậy cậu có thể xem cho chúng ta một quẻ, lần thi này là cát hay hung không? Tốt nhất là dự đoán đề thi sát hạch luôn!"
Lữ Tử Châu vung tay lên: "Không thành vấn đề!"
Sau đó.
Hắn lấy ra ba đồng xu từ trong tay áo đồng phục học sinh.
Ném lên trên mặt đất.
Sau đó...
Nhìn quẻ tượng, hắn cứng đờ tại chỗ.
"Khụ khụ, lần thi này liên quan trọng đại, có cả hiệu trưởng nhúng tay, dựa vào năng lực hiện tại của ta, không cách nào bói ra được..."
Mặt già của Lữ Tử Châu đỏ bừng.
Trương Thanh Nguyên không khỏi liếc mắt...
...
Cùng lúc đó.
Phòng hiệu trưởng.
Tần Mục vừa tan học xong thì mí mắt giật liên hồi.
Vội lấy tay phải ra bắt đầu bấm đốt ngón tay.
Rất nhanh đã tính ra kết quả.
"Người của bói quẻ hệ lại muốn t·r·ộ·m đề?"
Khóe miệng Tần Mục giật một cái.
Đám học sinh này gan cũng lớn bằng trời.
Dùng phương pháp xem bói để gian lận, thật không ngờ bọn họ nghĩ ra được.
Bất quá hắn cũng hiểu.
Đối với những lão nhân đã mấy chục năm không thi cử mà nói...
Kỳ thi giữa kỳ này có ý nghĩa rất quan trọng.
Là một lần kiểm tra đo lường thành tích tu tiên của họ.
Bọn họ căng thẳng cũng là điều bình thường.
...
Dược sơn.
Có mấy bóng người ở trên dược liệu cách mặt đất một dặm thì phi diêm tẩu bích, nhảy lên nhảy xuống.
Mấy chục mét cây, bọn họ muốn lên liền lên.
Những dược liệu dưới vách núi, bọn họ muốn hái liền hái.
Đám lão nhân luyện đan hệ này...
Lúc này đang cố gắng học những kiến thức cần thiết cho bài thi.
Bởi vì ngày mai sẽ thi giữa kỳ.
Bọn họ rất căng thẳng.
Sợ mình thi rớt, khiến lão sư thất vọng.
Bành Thuần Tổ, 103 tuổi chính là một trong số đó.
Ông nhớ lần cuối mình s·á·t hạch...
Vẫn là hơn 80 năm trước.
Vì quá lo lắng, ông vẫn đang cố luyện tập kỹ năng hái t·h·u·ố·c trên dược sơn...
Cho đến khi cháu gái Bành San San gọi điện thoại cho ông.
Ông mới dừng việc luyện tập.
"Alo? Tằng tổ phụ, sao ngài thở dốc thế?"
Bên kia đầu dây, Bành San San hơi nghi hoặc: "Lại đang hái t·h·u·ố·c sao?"
Bành Thuần Tổ gật đầu nói: "Đúng vậy, ngày mai chúng ta thi giữa kỳ, ta đến dược sơn ôn tập chút."
"Sau thời gian thích ứng này, Bành San San đã bình tĩnh lại, hiếu kỳ hỏi: "Còn phải thi giữa kỳ ạ?"
Bành Thuần Tổ đương nhiên t·r·ả lời: "Đương nhiên phải kiểm tra rồi, chúng ta dù sao cũng là đại học đường đường chính chính!"
Bành San San: "..."
Như thế này mà là đại học đường đường chính chính?
Dạy toàn là những chương trình học thông thường.
Trong lòng Bành San San đang thầm nhủ thì Bành Thuần Tổ đột nhiên hỏi: "À đúng rồi San San, cháu từng học đại học. Có kinh nghiệm, muốn kiểm tra tốt thành tích trong thi giữa kỳ thì cần chú ý những hạng mục nào?"
Vừa hỏi như vậy.
Khiến Bành San San khó xử.
Cô đúng là học đại học.
Nhưng đâu có học cái kiểu tu tiên đại học này...
Bất quá Tằng tổ phụ hỏi thì cô chỉ có thể gượng nói ra: "Cháu không hiểu lắm về trường đại học của các người. Nhưng trường đại học đứng đắn của chúng cháu thì..."
Bành Thuần Tổ lập tức chỉnh: "Trường của chúng ta cũng là trường đứng đắn đấy nhé!"
Bành San San đành phải sửa lại: "Thường thì trước đêm thi giữa kỳ, bọn cháu sẽ nghỉ ngơi sớm, điều chỉnh tinh thần tốt để ứng phó với kỳ thi ngày mai."
Bành Thuần Tổ có vẻ suy tư, gật đầu nói: "Cũng có lý, nhưng mà chúng ta là người tu tiên, tinh lực dồi dào, mỗi ngày thậm chí không ngủ cũng được, thức đêm tới ba bốn giờ sáng là chuyện thường."
Bành San San lúc đầu còn nghe có vẻ hay.
Nhưng càng nghe càng thấy bất thường.
Cô cố nén kinh ngạc hỏi: "Các người đều đã bảy tám mươi tuổi, Tằng tổ phụ người còn hơn trăm tuổi. Mỗi ngày còn thức đêm tới ba bốn giờ sáng sao?"
Cô cứ tưởng Tằng tổ phụ ở trường đa phần là những môn học trải nghiệm bên ngoài.
Không ngờ.
Trong khoảng thời gian này, Tằng tổ phụ mỗi ngày đều thức đêm đến ba bốn giờ sáng sao?
Đây chẳng phải là không s·ợ c·h·ế·t sao?
Nhưng ngay sau đó, trong điện thoại truyền đến giọng nói bất cần của Bành Thuần Tổ.
"Thức đêm không phải là chuyện thường sao? Nhiệm vụ học tập của chúng ta nặng, khác với thanh niên các cháu, chúng ta không cố gắng, thì không còn cơ hội!"
"Ta thế này đã là còn tốt, mới thức đêm tới sáng thôi... trong trường còn một người tên Lý Khung mới lợi h·ạ·i đâu... Hắn đã liên tục nửa tháng không ngủ rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận