Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 158: Bảy ngàn, ngươi tại sao không đi đoạt ? (Phần 1)

"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
...
Trước mắt Lý Khung, từng quả từng quả đạn pháo kinh khủng nổ tung.
Tạo ra từng đóa từng đóa đám mây hình nấm nhỏ.
Tóm lại.
Xung quanh hắn, chỗ nào cũng là hố sâu.
Hắn bị sức mạnh khủng bố của đạn pháo đánh bay.
Ở trên không trung xoay người.
Rồi đáp xuống đất an toàn.
Hướng điện thoại nói: "Bây giờ có chút chuyện nhỏ, ta đang thực hiện nhiệm vụ lính đánh thuê, nhưng vẫn ổn. Không có vấn đề lớn."
Bên ngoài thành phố Tấn Thành.
Trên vách đá.
Sở Du có chút cạn lời.
Đây mà là việc nhỏ ư?
Hắn cảm giác như sắp vượt qua cả cảnh giao chiến giữa hai quân đội.
Trong điện thoại, giọng Lý Khung tiếp tục vang lên: "Ngươi có chuyện gì mau nói, ta đoán lát nữa sẽ có một đợt tấn công khá dày đặc, có thể đến lúc đó tín hiệu không được tốt lắm..."
Sở Du: "..."
Hắn đơn giản tóm tắt lại một chút.
Nói lại chuyện vừa gặp người nước ngoài kia.
"Người nước ngoài đó không nói tên là gì, chỉ nói là tìm học trưởng ngươi, tuy tính khí hơi tệ một chút, nhưng ta thấy người vẫn không quá xấu, dù sao cũng đã giúp ta bắt ruồi."
Sở Du nói ngắn gọn theo cái nhìn của mình.
Nhưng mà...
Trong tiếng pháo nổ, Lý Khung có chút nghi hoặc, cau mày nói: "Ta không có bạn bè nước ngoài nào cả, con cháu của ta cũng không ai ra nước ngoài. Có khi nào hắn tìm nhầm người không?"
Hắn tìm kiếm trong ký ức bạn bè của mình.
Trong trí nhớ không có người bạn nào là người nước ngoài cả.
Hình như vẫn còn tương đối trẻ.
Sở Du cũng không hiểu ra sao: "Không có à? Vậy có lẽ là hắn tìm nhầm người..."
Cuối cùng, hai người trong mông lung cúp điện thoại.
Trên vách đá.
Sở Du bước vào bầu trời vực sâu vạn trượng.
Một ngôi trường đại học rộng lớn hiện ra.
Đáng tiếc.
Ám Dạ Chi Lang không thấy được.
Hắn lúc này...
Đang phải chịu đựng khớp gối đau nhức, một đường loạng choạng, đi xuống núi.
Sau khi xuống núi.
Hắn tìm một tảng đá để ngồi.
Sau đó tự mình bó xương.
Không sai.
Là một lính đánh thuê ưu tú.
Không gì mà hắn không biết.
Việc bó xương loại này, hắn thường tự làm cho mình.
Chỉ là từ khi hắn trở thành lính đánh thuê số một thế giới sau đó...
Đã lâu không bị thương như vậy.
Lần trật khớp này, có thể nói là thương thế khá nghiêm trọng.
"Khốn kiếp, nếu không phải cái nước này không lấy được vũ khí, sao ta lại rơi vào cái hoàn cảnh này?!"
Hai mắt hắn âm trầm, nghiến răng nghiến lợi.
Trong mắt hận ý sắc bén.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới cái lão già rách nát kia...
Hắn liền không nhịn được mà run cả người.
"Cái quốc gia này quá đáng sợ!"
"Sao mà tùy tiện một ông già đều khủng bố như vậy?"
"Không đúng! Tuyệt đối không nên như thế, đây chắc chắn là trường hợp đặc biệt, biết đâu khi còn trẻ hắn là một binh vương lừng lẫy!"
Ám Dạ Chi Lang bắt đầu tìm cớ cho mình.
Nếu không.
Hắn đường đường là lính đánh thuê số một thế giới, đến nước này lại bị một ông lão ăn xin treo lên đánh...
Nói thế nào cũng không ổn.
"Chờ ta khôi phục thương thế một chút, ta sẽ rời khỏi đất nước này, cho Lý Khung biết tay!"
Nhưng mà, sau chuyện này.
Hắn hiện tại tạm thời đã không còn tâm tư đi tìm trường học nữa.
Có một binh vương đáng sợ như vậy bảo vệ.
Hắn đang trong tình trạng không có vũ khí, căn bản không phải là đối thủ.
Vẫn là nên ngoan ngoãn trở lại khu vực vô chủ...
Ở đó, mới là địa bàn của hắn.
Hắn là Vương Giả sinh ra ở khu vực vô chủ!
Nhưng mà...
Khi hắn ngồi trên tảng đá dưỡng thương.
Lại thấy một lão già ăn mặc rách rưới từ đằng xa đi tới.
Trông bộ dạng là muốn lên núi.
Trên tay lão già này, còn cầm một chai nước suối.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt.
Bị lão già trên đỉnh núi kia làm cho ra nông nổi này.
Hắn đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc.
"Lão già kia, đưa chai nước khoáng trong tay ngươi cho ta uống một ngụm!"
Hắn giả bộ hung ác, nhìn chằm chằm vào người ăn mày trước mắt.
Khi người ăn mày này đi ngang qua hắn...
Hắn trực tiếp vươn tay, đoạt lấy chai nước suối trên tay người đó.
Người ăn mày kia ngơ ngác, sau đó mờ mịt nhìn hắn.
Hắn cười gằn, trừng mắt nhìn người ăn mày này: "Nhìn cái gì? Không muốn chết thì cút nhanh!"
Tâm tình hắn bây giờ vô cùng không tốt.
Là một lính đánh thuê tàn bạo.
Hắn hiện tại rất dễ xảy ra tình trạng, một lời không hợp...
Liền muốn đại khai sát giới.
Nhưng mà ở cái đất nước này mà đại khai sát giới, vẫn là quá nguy hiểm.
Hắn vẫn nên kiềm chế mình lại.
Không có động thủ với người ăn mày này.
Hắn vốn tưởng rằng...
Người ăn mày này bị vẻ mặt hung ác của hắn làm cho sợ hãi.
Lập tức tè ra quần chạy đi.
Không ngờ người ăn mày này lại nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Cướp đồ của người khác là hành vi bất lịch sự."
Nói xong.
Vươn tay.
Còn muốn cướp lại chai nước khoáng từ trong tay hắn.
Ám Dạ Chi Lang cười lạnh một tiếng.
Giơ tay lên.
Hung hăng vung lên.
Hướng mặt lão già này mà tát tới.
Lần này hắn dùng hết toàn lực.
Chỉ cần lão già này là một ông già bình thường.
Chắc chắn sẽ bị một cái tát này của hắn đánh đến sống dở chết dở.
Nhưng mà...
Lão già này cũng không phải là người bình thường.
Lão già trực tiếp nắm lấy tay hắn.
Như sắt thép, nắm chặt lấy tay hắn.
Cảm giác sinh tử không thể tự chủ lại hiện lên trong đầu hắn.
Cùng với cảm giác đụng độ lão già trên đỉnh núi y như đúc.
Tim hắn đập mạnh.
Cũng không dám làm càn nữa.
Vội vàng cúi đầu nhận sai: "Đại gia, ta sai rồi, chủ yếu là ta khát quá, nước trả lại cho ngài..."
Lúc này mới được lão già tha thứ.
"Biết lỗi là tốt rồi, xem ra ngươi khát nước quá, ta sẽ cho ngươi chai nước này, dù sao cũng là do ta ăn xin mà có được."
Lão già hừ lạnh một tiếng.
Buông lỏng tay ra.
Sau đó bước lên con đường lên núi.
Nhìn bóng lưng rời đi của lão già...
Lại nhìn chai nước khoáng trong tay.
Khóe mắt Ám Dạ Chi Lang có chút ươn ướt.
Từ khi nào bắt đầu.
Hắn ở phương Tây hô mưa gọi gió, những nhân vật lớn kia nghe thấy tên của hắn đều sợ đến biến sắc.
Tên của hắn, giống như là một lá bùa đòi mạng.
Nhưng ai có thể ngờ...
Ở đây, hắn cư nhiên bị hai lão già liên tiếp dạy dỗ.
"Mau rời khỏi đất nước này, ta muốn mau rời khỏi đất nước này!"
Ám Dạ Chi Lang nắm chặt chai nước khoáng trong tay.
Trong lòng lặng lẽ suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận