Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 151: Gia gia chỉ có thể giúp ngươi tới đây (Phần 1)

Chương 151: Gia gia chỉ có thể giúp ngươi tới đây (Phần 1)
Nghe được đời sau của mình đều học giỏi như vậy... Tống Kiến Quốc trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng. Thuận tay cúp điện thoại. Mà ở bên cạnh hắn, Trương Thanh Nguyên lại nhìn mà khiếp sợ không thôi. Quả nhiên... Một núi vẫn còn so với một núi cao. Hắn chỉ là khiến nhi tử phụ lục mà thôi. Vậy mà Tống Kiến Quốc khen ngược, liền cháu chắt vừa mới sinh ra đều đã an bài hết. 70 năm đèn sách khổ cực, chỉ vì có thể vào đại học tu tiên tu luyện. Hơn nữa Tống Kiến Quốc có chín người con trai. Dòng chính nhân khẩu Tống gia rất hưng thịnh. Mấy chục năm sau, Tống gia nói không chừng thật có thể xuất hiện mười người tu tiên giả. "Ghê tởm, sớm biết năm đó đã sinh nhiều thêm mấy đứa!" Nhìn Tống Kiến Quốc dương dương đắc ý, Trương Thanh Nguyên có chút hối hận. Bọn họ ở thời đại đó, khuyến khích sinh nhiều. Bất quá... năm đó hắn quá nghèo, chỉ có thể nuôi được bảy đứa, trong đó còn có ba cô con gái.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ xem có nên để mấy đứa con trai cháu trai mình phụ lục hay không thì... Lữ Tử Châu đã hành động. Hắn không có gọi điện thoại mà là trực tiếp lấy ra ba đồng tiền. Tung chúng xuống đất, tỉ mỉ phân tích. Vừa nhìn... ánh mắt bừng sáng. Vội vàng cầm điện thoại lên gọi cho cháu trai Lữ Khâm: "Alo? Cháu trai, ông mới tính cho cháu một quẻ, chẳng phải cháu vẫn độc thân sao?" "Bây giờ cháu chạy ra khỏi cổng trường, đi vào cái hẻm nhỏ phía đông, ở đó có một cô gái đang bị mấy tên lưu manh trêu ghẹo, cháu nhanh đi Anh Hùng cứu mỹ nhân..." Đang trong lớp tự học, Lữ Khâm hơi ngẩn ra. Không biết ông nội đột nhiên làm trò gì nữa. Ở dưới lầu ký túc xá, thấy Lữ Khâm đầu dây bên kia im lặng, Lữ Tử Châu lại tiếp tục thúc giục: "Cháu có nghe hay không đấy? Có thoát được kiếp FA hay không thì trông vào hôm nay đấy! Cháu đừng lo lắng về ngoại hình, ông đã tính qua cho cháu rồi, nàng tất nhiên là dung mạo nguyệt thẹn hoa nhường, Trầm Ngư Lạc Nhạn!""Hơn nữa còn là siêu cấp học bá của trường các cháu! Nếu hai người các cháu kết hợp mà nói không chừng có thể cho Lữ gia ta sinh ra một vị có phong thái tiên nhân đó!"
Không sai. Mục đích của hắn rất rõ ràng. Lúc trước quên không bói quẻ nhân duyên cho cháu trai. Lần này... bị Bành Thuần Tổ kích thích, thẳng thắn tìm cho cháu trai một mối nhân duyên tốt. Chỉ cần cháu trai chịu khó nỗ lực, tương lai nói không chừng thật sự sinh ra một vị có phong thái tiên nhân. Ở đầu dây bên kia, Lữ Khâm trong phòng tự học càng nghe càng mơ hồ, cắt ngang lời Lữ Tử Châu, cười khổ nói: "Ông nội, con đang trong lớp tự học, không thể tùy tiện ra ngoài..." Hắn đại khái đã nghe hiểu, ông nội đang giới thiệu đối tượng cho hắn. Nhưng sao hắn có cảm giác... ông nội coi hắn là công cụ sinh sản vậy? Lữ Tử Châu vừa nghe thấy thế, liền cau mày, quát lên: "Học cái gì? Lão Tống vừa ra đời cháu đích tôn cũng bắt đầu học tập tu tiên truyện tranh rồi. Cháu mau chóng bỏ cái việc học đó đi, sau đó về nhà mua sách vở tu tiên đi..." Lữ Khâm trợn tròn mắt: "..." Hắn mới học năm thứ ba đại học mà thôi. Cách 70 tuổi còn gần năm mươi năm nữa. Trong một phần vạn lỡ xảy ra ngoài ý muốn... nói không chừng còn không sống đến được 70 tuổi. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, kiên trì giải thích: "Ông nội, con còn nhỏ, chuyện giới thiệu đối tượng với cả phụ lục tu tiên gì đó còn quá sớm..." Nhưng Lữ Tử Châu hoàn toàn không nghe lời giải thích của hắn. Nhìn cháu trai lại muốn bỏ lỡ mối nhân duyên do chính mình lựa chọn, mơ hồ có chút tức giận: "Cháu có phải là cháu của ông không hả? Mau chóng ra khỏi cổng trường. Sau đó đi hướng đông, mau lên! Đi muộn cô gái kia nói không chừng lại xảy ra chuyện!" Lữ Khâm cười khổ một tiếng. Nếu là lúc trước, ông nội nói như vậy, chắc chắn hắn sẽ không để ý. Nhưng... ông nội đã là tu tiên giả, nghe nói còn là học bá bói toán hạng nhất. Hắn không thể không tin. Coi như không vì cái mối nhân duyên này, cũng phải cứu người."Cháu đừng cúp điện thoại, ông nội sẽ chỉ cho cháu cách cứu người..." Sau khi hắn rời khỏi phòng học, thanh âm Lữ Tử Châu truyền đến từ điện thoại. Hắn đeo tai nghe bluetooth, vừa chạy chậm, vừa đi đến cái hẻm nhỏ mà ông nội đã nói. Mười phút sau, hắn chạy đến cái hẻm nhỏ này. Thực sự nhìn thấy ba tên lưu manh đang chặn một cô gái trong ngõ hẻm. Dường như đang nói lời tục tĩu. Cách thật xa đã ngửi thấy mùi rượu."Đừng vội động thủ, cũng đừng vội báo cảnh" giọng của Lữ Tử Châu vang lên trong tai nghe hắn, Lữ Khâm hơi lo lắng. Ba tên lưu manh này... mỗi người đều béo phì, lưng hùm vai gấu, thân thể yếu đuối như hắn có khả năng sẽ không chịu được một đấm của bọn chúng. Bất quá ông nội đã là tu tiên giả... Nghĩ thế sẽ không sai được. Lữ Khâm vì vậy cũng không có báo cảnh sát. Chỉ là trốn ở ngoài ngõ nhỏ, lén lút quan sát. Mà ba tên lưu manh kia đã say khướt, toàn bộ tâm trí đều đặt trên người cô gái kia. Hoàn toàn không chú ý ở ngoài ngõ còn có người đang rình.
"Ông nội, bọn họ bắt đầu sờ mặt nàng, còn muốn cởi quần áo của nàng..." Lữ Khâm nghiến răng, nhìn hành động cầm thú của bọn này, nhỏ giọng nói vào ống nghe. Trong điện thoại, Lữ Tử Châu rất bình tĩnh nói: "Không nên gấp, có ông nội ở đây, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu, bây giờ việc cháu cần làm là kiên nhẫn chờ đợi." Lữ Khâm vẻ mặt hắc tuyến. Cô gái trước mắt rõ ràng là bị bắt nạt mà hắn còn phải chờ? Trong lúc hắn đang tìm gạch trên mặt đất, thì... ở trong ngõ, cô gái kia đang liều mạng phản kháng. Sau đó... bị ba tên lưu manh dùng sức đẩy. Cái trán bóng loáng đụng vào tường. Ngã xuống bất tỉnh. Ba tên lưu manh nhìn thấy cảnh đó, cơn say lập tức tan đi hơn phân nửa. Có người tiến lên thăm dò hơi thở của cô gái, vẻ mặt kinh hãi."Chết rồi... Người chết rồi sao?""Chạy mau!""Là tự cô ta đụng trúng, không liên quan đến chúng ta!""..." Ba người trong hoảng loạn bỏ chạy bán sống bán chết. Trong lúc vội vàng, ba người thậm chí ngay cả Lữ Khâm đang trốn ngoài ngõ nhỏ cũng không nhìn thấy. Sau khi ba người kia đào tẩu... Sắc mặt Lữ Khâm đại biến, vội vàng đi vào trong ngõ. Nhìn vết máu nhè nhẹ đang chảy trên trán, cô gái ngã trên đất... Vươn tay thăm dò hơi thở của cô. Nuốt một ngụm nước bọt. Hoảng sợ nói với điện thoại: "Ông nội, nàng... nàng dường như chết rồi..." Hắn không nghĩ tới... chính mình cư nhiên vô tình gặp phải vụ án mạng như vậy. Nói thì nói nhân duyên mà. Sao cảm giác như ông nội cố tình sắp đặt cho hắn vào đây vậy? "Ông nội, con là cháu trai duy nhất của ông, tuy là trước đây con không được hiếu thuận, nhưng ông thật sự quyết tâm đẩy con vào sao?" Nhìn cô gái "hết thở" trước mặt, Lữ Khâm sắp khóc rồi. Hắn chỉ là sinh viên năm ba đại học thôi. Chưa từng gặp qua chuyện gì lớn. Lại càng không nói đến cảnh tượng này. Nhất thời không biết phải làm thế nào. May mà tiếng của Lữ Tử Châu lại truyền đến: "Cháu vội cái gì? Ông nội còn có thể hại cháu sao?" Lữ Khâm nuốt nước bọt: "..." Nhìn hiện trường trước mắt. Nếu đội chấp pháp mà đến lúc này... Vậy thì hắn thật sự có miệng cũng không nói được. Nơi này hết lần này tới lần khác lại còn không có camera giám sát."Ông nội, con... con chắc là ruột thịt của ông chứ?" Lúc này hắn chỉ có thể cố gắng đánh vào tình cảm. Trong điện thoại, Lữ Tử Châu tức giận nói: "Bảo cháu đừng hoảng hốt mà, cô gái trước mắt còn chưa chết đâu. Nàng chỉ là tạm thời hôn mê, trạng thái chết giả mà thôi.""Hơn nữa không phải thầy giáo các cháu đã từng nói là lấy tay đo hơi thở không chính xác sao? Cháu thử bắt mạch hoặc sờ thử cổ xem sao..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận