Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 145: Lão Bành, cái này cái mũ nhìn có được hay không ? (Phần 1)

Chương 145: Lão Bành, cái mũ này trông được đấy chứ ? (Phần 1)
James và Bành Tư Nguyên cũng thực sự không dễ chịu.
Nhất là Bành Tư Nguyên. Hắn hiện tại vô cùng hổ thẹn:
"Lão Sở à, ta có lỗi với ngươi, nếu không phải tại ta, ngươi đã không đi tìm chó, nếu không tìm chó, ngươi đã không bị chó cắn. Nếu không bị chó cắn, ngươi cũng sẽ không..."
Bành Tư Nguyên mặt mày bi thống, nắm chặt điện thoại di động không buông. Phòng ngủ có chút biến thành hiện trường ai điếu.
James bỗng nhiên đề nghị: "Hay là chúng ta bây giờ xin nghỉ, ra khỏi trường một chuyến, lo hậu sự cho Lão Sở! Dù sao cũng học chung một trường..."
Bành Tư Nguyên cùng Phong Thiên Dịch từ trong bi thống bừng tỉnh. Liếc mắt nhìn nhau. Lúc này trời đã sáng. Bên ngoài không còn một mảnh tối đen. Ngay lúc bọn họ đứng lên, chuẩn bị ra trường nhặt xác cho Lão Sở thì...
Cuộc trò chuyện vẫn chưa kết thúc, lần nữa truyền đến giọng nói của Sở Du:
"Thu cái gì xác? Ta đã bắt được Thúy Hoa rồi!"
Thanh âm của hắn yếu ớt, bất quá xem bộ dạng là không có nguy hiểm đến tính mạng gì.
Trong phòng ngủ, ba người đang bi thương nhất thời lộ ra vẻ mặt vui mừng. Người không sao là tốt rồi. Bành Tư Nguyên dẫn đầu hỏi:
"Ngươi nói ngươi bắt được Thúy Hoa kia rồi hả... Ngươi bắt con chó kia rồi hả?"
James và Phong Thiên Dịch cũng xúm lại. Hiển nhiên vô cùng hiếu kỳ. Bọn họ không nghĩ tới... Lão Sở lại có thể làm được với Thúy Hoa kia.
Trong điện thoại tiếp tục truyền đến giọng nói của Sở Du, tràn đầy vẻ ngạo nghễ:
"Ta đường đường là người tu tiên, sao có thể không làm gì được một con Thúy Hoa? Lúc nãy bị nó cắn, hoàn toàn là do bất cẩn nhất thời, không có phòng bị... Tê... Nó cắn thật sự tàn nhẫn..."
Hắn vốn dĩ bị chó hoang đó đụng ngã. Trên người bị cắn mười mấy vết thương. Đến thời khắc mấu chốt. Hắn nhớ tới cây gậy đánh chó mà mình mang theo. Vào thời điểm sắp mất mạng trong miệng chó...
Ra sức vung gậy đánh chó. Đuổi nó đi. Nhưng hắn vẫn muốn giúp Bành Tư Nguyên bắt Thúy Hoa. Vì vậy một mực truy đuổi con chó hoang này. Cũng may mấy ngày nay hắn không ngừng ngâm linh tuyền, thân thể so với trước đây đã khỏe hơn nhiều. Tốn nhiều sức lực, mới ép nó vào trong một con hẻm nhỏ.
Nghe Sở Du kể lại trận chiến sinh tử... Ba người đều có chút xấu hổ. Bởi vì câu chuyện do bọn họ bịa ra, suýt chút nữa đã hại bạn cùng phòng mất mạng. Ba người đang muốn nói gì đó thì...
Bên đầu điện thoại kia, Sở Du hơi kinh ngạc nói:
"Các ngươi chờ một chút, có người lạ gọi điện cho ta. Ta nghe máy cái đã."
Nói xong liền cúp điện thoại của bọn họ. Tút...tút...tút...
Nghe thấy tiếng máy bận trong điện thoại, Bành Tư Nguyên hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Nếu như vì hắn, mà đưa đến chuyện bạn cùng phòng mất mạng... Vậy hắn sẽ phải áy náy suốt đời. Lúc này. James theo thói quen đi đến trước chảo sắt của mình, tiếp tục luyện Thiết Sa Chưởng. Đồng thời thuận miệng nói:
"Các ngươi nói có khi nào là ba Lão Bành đi ra ngoài tìm Lão Sở rồi không?"
Phong Thiên Dịch nghĩ một lát, nghiêm túc nói: "Rất có thể!"
Bành Tư Nguyên tim lập tức lại thắt lại. Bất quá... Chó đã tìm được. Vậy có lẽ vấn đề không lớn nhỉ!...
Lâm Càn thành phố. Một khu nhà bên ngoài tiểu khu. Sở Du cầm sợi dây nhặt được trong đống rác trói "Thúy Hoa" thật chặt. Để phòng ngừa "Thúy Hoa" cắn người... Hắn thậm chí bịt cả miệng "Thúy Hoa" lại. Đồng thời ngồi ở bên lề đường, nghe điện thoại người lạ:
"Uy? Anh là ai?"
Hắn vừa sắp xếp lại vết thương do chó cắn, vừa nói:
"Là học trưởng Bành à... À, tôi bây giờ đang ở trước cổng khu XX đây, hôm nay nghỉ ngơi nửa ngày, không đi xin ăn... Đúng vậy, tôi đang thả chó ở ngoài khu dân cư..."
Nhận được lời nhắc nhở của ba người bạn cùng phòng. Sở Du vô cùng xông xáo, tiếp tục bịa đặt lời nói dối. Mà người gọi điện tới, chính là Bành Thuần Tổ. Hắn càng nghĩ càng thấy không yên tâm về sự nghiệp tu tiên của con trai. Sáng sớm đã chạy ra khỏi trường học, đến Lâm Càn thành phố tìm Sở Du.
Ở biên giới Lâm Càn thành phố, Bành Thuần Tổ cúp điện thoại. Thúc đẩy linh lực. Thân thể hóa thành một đạo tàn ảnh, chạy đến khu dân cư mà Sở Du đã nói.
Khi hắn chạy tới khu dân cư này, hắn nhìn thấy... Sở Du ăn mặc rách nát, toàn thân toàn là dấu răng chó, máu me đầy người. Trông vô cùng thê thảm. Khiến hắn lại càng hoảng sợ. Vội vàng lấy ra nước thuốc chữa trị cơ thể, đưa cho Sở Du. Bị cắn nhiều như vậy... Hắn sợ Sở Du bỗng nhiên lên cơn dại chó, cắn cả hắn.
Khóe miệng Bành Thuần Tổ giật giật, chỉ vào "Thúy Hoa" đang bị trói bên cạnh Sở Du, nhíu mày hỏi:
"Đây là... Ngươi đang thả chó?"
Mặt Sở Du già đỏ lên. Vì không giỏi nói dối, hắn có chút khẩn trương, nhưng vì bạn cùng phòng, hắn vẫn kiên trì nói: "...Vừa mới nhận nuôi Thúy Hoa, nó tính khí hơi lớn..."
Mặt Bành Thuần Tổ lộ rõ vẻ hắc tuyến. Quan sát kỹ dáng vẻ thê thảm của Sở Du. Thế này gọi là tính khí hơi lớn à. Suýt chút nữa đã cắn chết người rồi. Nếu như Sở Du không phải khoảng thời gian này uống linh tuyền, tố chất cơ thể tăng lên rất nhiều... Có khi đã mất mạng trong miệng chó rồi.
"Ngươi nói ngươi thả chó, sao lại trói nó lại? Còn bịt cả miệng?" Ngay sau đó. Bành Thuần Tổ lại hỏi.
Người đàng hoàng thả chó, cũng không ai trói chó, lôi trên mặt đất thả như vậy!...
Sở Du nuốt một ngụm nước bọt, kiên trì giải thích: "Là như vậy, con chó này hung dữ quá. Tôi lo nó cắn phải người đi đường vô tội. Nên mới phải trói nó lại."
Bành Thuần Tổ: "..." Hắn luôn cảm thấy có gì đó sai sai. Nếu không phải Lão Lữ dạo này đi lịch lãm bên ngoài, tích công đức, hắn đã tìm Lão Lữ tính quẻ rồi. Bất quá hiện tại... Hắn chỉ có thể dựa vào khả năng phán đoán nhạy bén của mình, bắt lấy Thúy Hoa này.
Sau khi hỏi thăm qua loa vài câu. Hắn lại dời ánh mắt về phía con "Thúy Hoa" bị trói gô, không thể nhúc nhích, thậm chí không kêu nổi tiếng nào. "Nó chính là Thúy Hoa?" Sở Du liên tục gật đầu.
Đồng thời để tỏ vẻ vô cùng thân thiện, còn vươn tay muốn sờ đầu chó. Nhưng mà con chó này quá hung dữ, tuyệt đối không phối hợp. Còn "ô ô" kêu lớn, mắt lộ vẻ hung quang, muốn cắn hắn. Cũng may hắn cơ trí. Từ trong đống rác tìm được một chiếc tất thối, nhét vào miệng chó. Nếu không... Lần này lại phải có thêm một dấu răng chó.
"Nó là đực hay cái? Sao lại đặt tên nó là Thúy Hoa?"
Tận mắt nhìn thấy con chó này. Bành Thuần Tổ vẫn có chút không tin. Sau đó... Trực tiếp không quan tâm sự phản kháng của chó, mạnh mẽ đẩy bụng nó ra. Bắt đầu kiểm tra giới tính của nó.
"Đực?" Bành Thuần Tổ cau mày, lần nữa nhìn về phía Sở Du. Sở Du kiên trì nói: "Đây là do mấy người trong phòng ngủ chúng tôi cùng nhau bình chọn, tiện cái tên thôi mà. Dễ nuôi..." Sau đó Bành Thuần Tổ lại hỏi rất nhiều vấn đề. Hắn đều giải thích một lượt. Nghi ngờ trong lòng Bành Thuần Tổ mới chỉ vơi đi một nửa. Không ngờ Thúy Hoa lại thực sự là chó.
"Tuy rằng các ngươi tốt bụng, chứa chấp chó hoang, nhưng chó hoang hung dữ quá, bây giờ các ngươi vừa mới nhập học, phải cẩn thận, đừng để ngày nào đó bị chó cắn chết..."
Bành Thuần Tổ ân cần nói. Đồng thời lấy ra một ít thuốc tăng cường thể chất, đưa cho Sở Du. Đưa xong thì. Hóa thành một đạo tàn ảnh, rời khỏi khu dân cư này.
Sau khi Bành Thuần Tổ rời đi. Sở Du nắm lấy những thuốc này, mồ hôi lạnh chảy ra. Nguy hiểm thật. Cuối cùng cũng lừa được ba của Lão Bành.
"Đinh linh linh...Đinh linh linh..."
Không lâu sau. Điện thoại di động của hắn vang lên. Gọi điện tới là Bành Tư Nguyên đang lo lắng. Sở Du nhìn về phía con chó hoang bên cạnh, đồng thời trả lời:
"Lão Bành, ngươi yên tâm đi, ta đều lấp liếm qua được rồi, ba ngươi sẽ không nghi ngờ đâu!"
Nỗi lòng lo lắng của ba người Bành Tư Nguyên hoàn toàn nhẹ nhõm. Cũng không uổng công bọn họ... Thức trắng một đêm, theo tìm chó.
Còn Sở Du nhìn con chó hoang bị trói gô... Quyết định sẽ thả chó trở lại đống rác. trả lại cho nó tự do.
Lại nghe thấy giọng của Bành Tư Nguyên trong điện thoại: "Lão Sở, ngươi ngàn vạn lần đừng có thả chó ra, ba ta cái người này đặc biệt thông minh. Rất có thể còn chưa đi đâu, đang âm thầm quan sát ngươi... "
"Hồi tiểu học ta có một lần yêu sớm, vốn dĩ đã rất cẩn thận rồi, nhưng vẫn bị ba phát hiện..."
Nói đến chuyện này. Bởi vì lần đó, hắn bị lão ba lôi vào phòng ngủ, đánh cho ba ngày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận