Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 26: Cẩu phú quý, chớ tương vong

Ngày thứ hai.
Trời vừa hửng sáng.
Năm học sinh của hệ Luyện Đan cùng nhau đẩy tảng đá, bước ra khỏi hang động.
“Chúng ta đã hoàn thành xuất sắc bài kiểm tra của hiệu trưởng!”
Năm người đều vô cùng phấn khích.
Họ coi việc sinh tồn ở dược sơn lần này là một thử thách.
Sau một đêm ở dược sơn.
Họ vui vẻ xuống núi...
Vừa về đến ký túc xá.
Họ đã bị một đám học sinh vây quanh.
Trong số đó còn có sáu học sinh của hệ Luyện Khí vừa đào khoáng trở về...
Họ đều rất tò mò.
Cả đêm bọn họ không về, rốt cuộc đã học được những gì.
“Có phải hiệu trưởng đã truyền thụ phương pháp luyện tiên đan cho các cậu không?”
Những học sinh hệ khác đều công khai bày tỏ sự ghen tị.
Nhưng mà...
Khi Bành Thuần Tổ và những người khác nói cho họ biết, họ chỉ lên dược sơn hái thuốc, tiện thể thực hiện một lớp học dã ngoại sinh tồn...
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, há hốc mồm.
Hệ Luyện Khí thì đi đào khoáng...
Còn hệ Luyện Đan thì đi sinh tồn nơi hoang dã...
Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, Bành Thuần Tổ đứng dậy, hừ lạnh nói: "Các người biết cái gì?"
“Đây chính là tâm ý sâu xa của hiệu trưởng đối với chúng ta đó!”
“Luyện Khí Sĩ tu tiên thời cổ đại đều phải ẩn mình trong núi sâu, ăn mặc không đủ ấm, bụng không đủ no, có thể chịu những điều phi thường, ăn những cái khổ phi thường, mới tu được thành tiên!”
“Nếu như chút khổ này cũng không chịu được, còn tu cái gì tiên?”
Bành Thuần Tổ và những người khác, những người trước giờ vẫn luôn hít thuốc lắc, giờ tự cảm thấy phải có trách nhiệm tuyên truyền về Tần Mục.
“Mặc dù hiệu trưởng không nói ra, nhưng mỗi hành động cử chỉ của ngài đều tràn đầy sự kỳ vọng với chúng ta!”
Bành Thuần Tổ hít sâu một hơi: “Cho nên chúng ta càng phải chăm chỉ tu hành, cố gắng học được kỹ năng chuyên môn của mình, không phụ sự kỳ vọng của hiệu trưởng!”
Sau khi năm người hệ Luyện Đan tuyên truyền…
Các học sinh hệ khác đều như có điều suy nghĩ.
Họ mơ hồ hiểu ra dụng ý sâu xa của hiệu trưởng.
“Chúng ta phải nỗ lực tu hành, nhất định không thể khiến hiệu trưởng thất vọng!”
“Tối nay ta muốn đi đả tọa Thâm Uyên, ai muốn đi theo đội nhóm không?”
“Hệ đào khoáng… phi, hệ luyện khí, tối nay có ai muốn cùng nhau đi đào khoáng không?”
"... "
Trong chốc lát.
Những học sinh khác đều bị lây.
Bắt đầu tích cực nỗ lực học tập...
Phòng hiệu trưởng.
Tần Mục cảm thấy không khí học tập của đám học sinh này rất tốt...
Cũng mừng rỡ không thôi.
Xem ra phương pháp dạy học của hắn có hiệu quả rồi.
Chỉ cần cứ tiếp tục lừa gạt như vậy... Khụ khụ, chỉ cần tiếp tục dạy học như vậy...
Với động lực học tập của đám học sinh này, nhất định có thể hoàn thành thuận lợi học nghiệp của học kỳ đầu tiên.
"Để ta nghĩ xem, môn học tiếp theo sẽ là bói toán."
Tần Mục bắt đầu soạn bài cho hệ bói toán...
Ngày hôm sau.
Tòa nhà dạy học.
Trong ánh mắt ngưỡng mộ của các học sinh khác...
Tần Mục chỉ vào năm người hệ bói toán, nói: “Hôm nay bắt đầu truyền thụ chương trình học của hệ bói toán, nhưng là sẽ học ở bên ngoài trường, các ngươi chuẩn bị một chút, theo ta ra khỏi trường một chuyến.”
Năm người hệ bói toán vô cùng phấn khích.
Bọn họ đã chờ đợi rất lâu.
Cuối cùng cũng đến lượt họ...
Vừa nghĩ tới việc bọn họ sắp được học những năng lực thần kỳ trong truyền thuyết, có thể đoán được điềm lành dữ, biết trước tương lai...
Bọn họ đã không thể chờ đợi mà rời khỏi chỗ ngồi.
“Lão Lữ, sau này phát đạt, đừng quên bọn ta ở phòng ngủ này nhé!”
Lúc Lữ Tử Châu bước ra khỏi cửa phòng học, Trương Thanh Nguyên vẻ mặt ước ao nói.
Hệ bói toán...
Với năng lực thần kỳ như vậy, một khi họ học được, nhất định sẽ trở thành người “hot” nhất toàn trường!
Ai mà chẳng muốn biết trước vận mệnh tốt xấu, nhân duyên, họa phúc của mình?
Không chỉ Lữ Tử Châu.
Những người khác trong hệ bói toán cũng bị bạn cùng phòng kéo lại, nhờ về sau giúp đỡ.
“Cẩu phú quý, chớ tương vong!”
Năm người đương nhiên là miệng đầy đáp ứng.
Sau đó...
Năm người một đường theo sát Tần Mục.
Đi tới cửa trường tu tiên đại học.
Tần Mục một mình dẫn đầu đi trước.
Vừa bước ra khỏi cửa trường.
Đã xuất hiện ở trên vách núi.
Ngay sau đó, Lữ Tử Châu và những người khác cũng đi theo sau, bước ra khỏi cửa trường, đi tới trên vách đá.
Sau bước chân này.
Họ một hồi quay đầu lại, liền không còn được thấy cánh cửa trường tu tiên đại học nữa...
Mà chỉ có vực sâu vạn trượng!
Năm người không khỏi rùng mình một cái.
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý.
Nhưng khi nghĩ tới việc họ vừa bước ra từ vách vực sâu vạn trượng...
Vẫn không nhịn được mà sợ hãi.
“Đi thôi.”
Tần Mục lấy điện thoại di động ra, định vị một chỗ.
Mở định vị hướng dẫn.
Dẫn năm người đi tới...
Sau một tiếng.
Năm người hệ bói toán mặc đồng phục học sinh đi trên đường cái tấp nập người qua lại.
Bộ trường bào cổ trang này, thu hút sự chú ý cực cao.
Thêm năm ông lão râu tóc bạc phơ.
Phong thái đạo cốt.
Không ít người cho rằng bọn họ đang đóng phim cổ trang.
Dọc đường bị người nhìn chằm chằm chỉ trỏ, Lữ Tử Châu không nhịn được hỏi: "Hiệu trưởng, chẳng phải chúng ta phải học bói toán sao? Sao lại đến thế giới phàm nhân này?"
Tần Mục: "... "
Xem ra thời gian qua thành quả học tập không tệ.
Đám học sinh này rõ ràng đã tự cho mình là Tu Tiên Giả rồi.
"Chính là Đại ẩn ẩn vu thị, Tiểu ẩn ẩn vu dã, tu tiên tu tiên, bói toán tu tiên khác với các hệ khác, các hệ khác có thể khổ tu trong thâm sơn, nhưng các ngươi..."
Tần Mục nhìn năm người bọn họ, bắt đầu giảng dạy: "Các ngươi tu là bói toán, tính thiên tâm tính lòng người, không thể rời khỏi chốn hồng trần vạn trượng!"
Sau khi nghe xong.
Năm người vô cùng cung kính.
Như có điều suy nghĩ mà gật đầu.
Hiệu trưởng đúng là hiệu trưởng, nói một câu ra đều có hàm ý.
Đều tràn đầy ý vị đại đạo.
Ps: Bây giờ mới về đến nhà, lập tức gõ chữ, sau đó còn có mấy chương mới nữa.
Cảm ơn mọi người đã bình chọn và tặng hoa tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận