Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 274: Lương tâm phát hiện phó hội trưởng.

Chương 274: Phó hội trưởng lương tâm trỗi dậy.
Đám người im lặng rời khỏi hiệp hội bảo vệ trẻ em.
Lữ Tử Châu cầm tập tài liệu lên.
"Chúng ta chia nhau hành động đi, cùng nhau đi thì lộ liễu quá, hơn nữa hiệu quả làm việc không cao."
Bởi vì mỗi người đều có khả năng hành động độc lập.
Kể từ khi biết chuyện những đứa trẻ này gặp phải.
Lữ Tử Châu không thể chờ đợi được mà muốn đưa bọn chúng về nhà.
"Được!"
Đám người đều đồng ý.
Bọn họ lập tức đặt vé máy bay. Bay đến các nơi trên thế giới.
Tuy bị lừa bán, nhưng cũng may bị bọn buôn người bán cho nhà giàu có.
Gia đình kia không sinh được con, thụ tinh trong ống nghiệm cũng hầu như thất bại.
Liền đem Hồ Bân Bân mua về.
Trở thành con ruột đang nuôi dưỡng.
Hồ Bân Bân hiện tại đã năm tuổi.
Cũng dần hiểu chuyện.
Đối với ký ức ba năm trước, đã sớm phai nhạt.
Nhưng Lữ Tử Châu phải tìm cậu bé về.
Cha mẹ cậu vẫn còn đang tìm cậu.
Gia đình đáng thương đó.
Vì tìm kiếm Hồ Bân Bân, gần như bán hết toàn bộ gia sản của mình.
Khắp nơi phái người hỏi thăm.
Lữ Tử Châu hỏi đường tìm được khu Thiên Trúc Lam.
Đi đến căn 301, gõ cửa một cái.
Bây giờ đã là buổi tối, cả nhà đang ôm Hồ Bân Bân cùng xem phim hoạt hình.
Một khung cảnh vui vẻ hòa thuận.
Lữ Tử Châu hít sâu một hơi.
Sau khi cửa mở, anh đi thẳng vào.
"Ôi trời, anh làm gì thế!"
Dương Mỹ Lệ, mẹ nuôi của Hồ Bân Bân, hét lên một tiếng.
Triệu Nam, bố nuôi của đứa bé, thấy người lạ xông vào nhà,
lập tức chạy đến nhà bếp lấy dao phay.
"Anh muốn làm gì, chúng tôi báo cảnh sát ngay bây giờ!"
Lữ Tử Châu lấy tập tài liệu ra, đưa cho Dương Mỹ Lệ.
"Tự cô xem đi."
Dương Mỹ Lệ do dự một hồi lâu.
Cuối cùng vẫn nhận lấy tập tài liệu.
Đồng tử của cô ta chợt co rút lại.
Không thốt lên được lời nào.
Triệu Nam sắc mặt hung ác lên tiếng:
"Ngươi cho nàng xem cái gì vậy!"
Dương Mỹ Lệ lúng túng không nói gì.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng.
Cuối cùng cũng đưa tập tài liệu cho Triệu Nam.
Hai người đều có vẻ mặt như bị sét đánh.
Lữ Tử Châu lên tiếng. Trong giọng nói vừa phức tạp, bi thương, cuối cùng biến thành sự hung hăng:
"Hai người cũng nên trả đứa trẻ lại cho người ta."
Triệu Nam vẻ mặt biến đổi liên tục.
Hắn nắm chặt dao phay.
Hướng về phía Lữ Tử Châu nói: "Ra khỏi nhà ta, ở đây không có Hồ Bân Bân."
Dương Mỹ Lệ cũng không nghĩ tới chồng mình lại làm như vậy.
Nhưng cô ta cũng không đành lòng buông bỏ Hồ Bân Bân.
Chỉ im lặng giữ nước mắt.
Hồ Bân Bân cảm nhận được bầu không khí căng thẳng.
Chân ngắn chạy đến bên cạnh bố mẹ nuôi. Cậu bé bất thiện nhìn chằm chằm Lữ Tử Châu.
Thấy con trai hiểu chuyện như vậy, Dương Mỹ Lệ càng thêm bi thương.
Triệu Nam tiến lên xô đẩy Lữ Tử Châu.
Kề dao vào cổ Lữ Tử Châu.
"Nếu không đi ra! Ta sẽ không khách khí!"
Lữ Tử Châu chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.
"Hai người đã sai một lần rồi, không thể sai thêm lần thứ hai."
Triệu Nam cũng không ngờ Lữ Tử Châu lại bình tĩnh như vậy.
Hắn vốn chỉ định hù dọa Lữ Tử Châu một chút. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện đứa con bị ôm đi.
Hắn như phát điên. Lại vung dao phay lên cao. Hóa ra là chuẩn bị giết người diệt khẩu!
Dương Mỹ Lệ trừng lớn hai mắt.
"Không!"
Đáng tiếc, phản ứng của cô ta quá chậm. Trong lúc hoảng loạn.
Triệu Nam đã vung dao.
Trong con ngươi của hắn tràn đầy máu đỏ, thở hổn hển từng ngụm một. Nhưng mà.
Chút công kích này.
Đối với Lữ Tử Châu mà nói. Chẳng khác gì cù lét.
Thái độ ngoan cố, không nghe lẽ phải của hai vợ chồng đã chọc giận hắn.
"Làm đủ chưa? Làm đủ rồi thì cùng ta đi đồn công an đi!"
Dao phay vang tiếng rơi xuống đất.
Vỡ thành hai mảnh.
Tảng đá lớn trong lòng Dương Mỹ Lệ rơi xuống. May quá, may quá.
Chồng mình không có giết người.
Sao hắn không hề hấn gì thế kia?
Hai tay Triệu Nam run rẩy.
Hắn cảm thấy Lữ Tử Châu chắc chắn là thần tiên đến chế tài hắn!
Hồ Bân Bân bị tiếng động này làm cho sợ đến khóc lớn.
Lữ Tử Châu một tay ôm cậu bé vào lòng.
Hồ Bân Bân vừa nắm, vừa cào.
Lữ Tử Châu để không cho cậu bé khóc quấy liền dùng linh khí xoa dịu.
Hai vợ chồng nhìn nhau.
Ủ rũ cúi đầu theo Lữ Tử Châu đến đồn công an.
Hắn kinh ngạc nhìn vợ chồng Dương Mỹ Lệ.
Hai người im lặng gật đầu.
Đẩy Hồ Bân Bân đến trước mặt cảnh sát.
"Đưa bọn chúng đi làm biên bản."
Đội trưởng cảnh sát nghiêm túc nói.
Lữ Tử Châu tiến vào phòng thẩm vấn.
Thái độ của cảnh sát đặc biệt khiêm tốn.
"Xin hỏi ngài làm sao tìm được Hồ Bân Bân thế này?"
Lữ Tử Châu ngạo nghễ nói: "Xem bói!"
Sau đó lần lượt kể lại toàn bộ quá trình.
Một bên khác.
Dương Mỹ Lệ cũng không hề giở trò gì.
Bởi vì nàng tuyệt đối không thể để Triệu Nam lặp lại sự bồng bột vừa rồi.
Cảnh sát trầm ngâm một lát.
Đưa hai người đi tạm giam.
Nhanh chóng thông báo cho hiệp hội bảo vệ trẻ em.
Để bọn họ liên lạc với cha mẹ ruột của Hồ Bân Bân.
Từ phòng thẩm vấn Lữ Tử Châu đi ra.
Một người cảnh sát trẻ tuổi không khỏi thì thầm với đồng nghiệp của mình:
"Ông già này sao cứ thần thần đạo đạo thế, còn bói toán nữa chứ."
Đồng sự cũng cười khẽ hai tiếng.
"Bây giờ chẳng phải đang thịnh hành bói toán sao, có thể làm chuyện tốt nên muốn nổi tiếng thôi."
Hiệp hội bảo vệ trẻ em.
Phó hội trưởng thảnh thơi nằm trên ghế sofa ngủ nướng.
Điện thoại riêng cứ reo mãi.
Hắn bỏ mặc.
Chắc lại là phụ huynh nào đó bị mất con, đang cuống cuồng thôi.
Hắn mới không thèm quan tâm đâu.
Cứ lạnh nhạt, thờ ơ mới dễ sống.
Phó hội trưởng suy nghĩ một chút, lại ngủ tiếp.
Nhưng tiếng chuông điện thoại vẫn không ngớt.
Quấy rầy giấc mộng của hắn.
"Mẹ nó, ai không có mắt vậy hả!"
Phó hội trưởng hùng hùng hổ hổ đứng dậy.
Con bà nó, lại là cảnh sát gọi tới.
Phó hội trưởng suy nghĩ một hồi.
Mình bình thường đâu có làm chuyện gì xấu chứ?
Hắn bắt điện thoại.
Nịnh nọt nói: "Alo, ngài khỏe, có chuyện gì vậy?"
"Là phó hội trưởng hiệp hội bảo vệ trẻ em phải không? Bé Hồ Bân Bân đã được tìm thấy rồi, phiền ngài liên lạc với cha mẹ ruột của bé, đến đồn công an đường Đông 067 ở Hải Thành. Gì?"
Tìm được rồi?
Trong đầu phó hội trưởng hiện lên hình ảnh mấy ông lão thần thao thao buổi sáng.
Xem ra bọn họ đúng là có chút tài cán.
Vậy mà lại tìm được đứa bé.
Phó hội trưởng cúp điện thoại.
Từ trong hồ sơ tìm được số điện thoại của cha mẹ ruột Hồ Bân Bân.
"Alo, có nhà không?"
Cha ruột Hồ Bân Bân, mỗi ngày đều ở công trường chẳng làm được gì.
Kiếm được chút tiền, lại sẽ đi khắp nơi tìm con.
Một người hơn ba mươi tuổi, giọng nói đã hiện lên vẻ già nua.
"Anh là ai?"
"Con trai anh đã tìm được rồi, bây giờ đến đồn công an đường Đông Nhai ở Hải Thành đi!"
Tìm được rồi...
Đồ Vui ngơ ngác ngoáy tai. Cứ tưởng mình nghe lầm.
Hai năm rồi, tròn hai năm.
Trong mơ, đều mơ thấy con trai kêu khóc đòi về nhà.
"Anh nói là sự thật?"
Anh ta lại hỏi.
Phó hội trưởng hơi mất kiên nhẫn.
"Chuyện đó còn giả được chắc? Tôi là phó hội trưởng hiệp hội bảo vệ trẻ em, không phải anh từng gặp tôi rồi sao!"
Đồ Vui mừng đến rơi nước mắt.
Bị bọn buôn người bắt cóc con quá nhiều, mình may mắn như vậy. Vậy mà lại có thể tìm lại được con trai.
"Cảm ơn ngài! Cảm ơn hiệp hội bảo vệ trẻ em, người tốt cả đời bình an!"
Đồ Vui vẫn liên tục nói cảm ơn.
Phó hội trưởng bỗng nhiên cảm giác được trong lòng có thứ gì đó đang nảy mầm.
Thì ra... Cảm giác làm việc tốt tốt đến như vậy.
Được người khác khen ngợi có cái hương vị như thế này.
Tuy rằng chuyện này hoàn toàn không liên quan đến hắn.
Nhưng lại gợi lên hồi ức trong lòng phó hội trưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận