Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 293: Lữ Tử Châu manh đản.

"Chương 293: Lữ Tử Châu manh đản."Ngươi nhất định phải đổi manh đản sao? Manh đản có thể ấp ra trí tuệ Thánh Linh với hạn mức cao nhất cực cao, có khả năng đản sinh ra Thần Long Phượng Hoàng những giống loài Truyền Kỳ này, nhưng đồng thời cũng cực kỳ có khả năng xuất hiện gà vịt, chó bò các loại giống loài phẩm chất thấp." Tần Mục nhìn Lữ Tử Châu kích động không thôi, kiên nhẫn giải thích."Xác định, hiệu trưởng, ta muốn trao đổi manh đản." Lữ Tử Châu căn bản không tỉ mỉ nghe Tần Mục đang nói gì. Nghĩ đến việc suốt ngày tự xưng là lão phu, Lữ Tử Châu âm thầm thề, Thần Long của mình nhất định không thể để Tống Kiến Quốc bọn họ dạy hư. Thấy Lữ Tử Châu không để tâm nghe mình nói, vẻ mặt chỉ mong nhanh chóng có được manh đản, Tần Mục im lặng lấy từ trong hệ thống ra một viên manh đản. Một cái Cự Đản cao cỡ nửa người đột nhiên xuất hiện trên tay Tần Mục, khiến Lữ Tử Châu hết hồn. Hiệu trưởng quả nhiên thực lực bất phàm, dĩ nhiên có thể biến ra trứng Thần Long từ hư không."Đã như vậy, manh đản này ngươi mang về chăm sóc thật tốt, nó sẽ cần bảy ngày ủ dưỡng để phá xác mà ra. Việc ấp ra cái gì còn phải xem cơ duyên của ngươi." Tần Mục ngầm ám chỉ tính không xác định của manh đản. "Cảm ơn hiệu trưởng, ta sẽ chăm sóc thật tốt nó." Lữ Tử Châu một lòng chỉ nghĩ đến Thần Long, ôm lấy manh đản. Bước ra khỏi cửa phòng hiệu trưởng, Lữ Tử Châu cuối cùng cũng ôm lấy mộng tưởng về Thần Long. Từ phòng hiệu trưởng, run rẩy ôm theo một viên trứng to lớn bước ra ngoài. Ngoài cửa, Lý Khung, Bành Thuần Tổ, Tống Kiến Quốc và những người khác, thấy Lữ Tử Châu ôm Cự Đản cao cỡ nửa người, ước ao nhìn viên Cự Đản trước mắt. Đây chính là Long Đản sao? Quả nhiên không giống người thường. Lúc này mọi người đều nhất trí coi đó là một viên Long Đản. Đại khái là hiểu lầm đặc tính của manh đản nên mới trực tiếp coi nó là Long Đản mà thôi. Lữ Tử Châu căn bản không giải thích gì cả. Trong lòng hắn đây chính là một viên Long Đản. Tần Mục liếc mắt là hiểu rõ bọn họ đang nghĩ gì. Khóe miệng hơi nhếch lên, cũng không nhắc nhở bọn họ. Manh đản không phải nhất định chỉ ấp ra Thần Long. Đại khái là muốn xem vẻ mặt đặc sắc của bọn họ khi chứng kiến manh đản nở ra. Mấy người thân thiện vây Lữ Tử Châu vào giữa, từ từ hướng ký túc xá đi đến."Lão Lữ à, đây chính là Long Đản đó! Trứng của ngươi to như vậy, ấp ra chắc chắn còn lợi hại hơn." Lý Khung nhẹ nhàng xoa xoa lên bề mặt bóng loáng của manh đản, ánh mắt ước ao như muốn hóa thành vật chất."Thịt rồng có thể trường sinh, không biết ăn Long Đản có tác dụng tương tự không." Tống Kiến Quốc nuốt một ngụm nước bọt, yên lặng nhìn chằm chằm vào Cự Đản trong ngực Lữ Tử Châu. Lữ Tử Châu trong nháy mắt cảm thấy ớn lạnh, Cự Đản trong ngực như thể đang hoài nghi vận mệnh của mình. Nắm chặt tay, hắn lẳng lặng nghiêng người sang một bên, định ngăn cản ánh mắt của Tống Kiến Quốc. Tuy việc này chẳng có tác dụng gì với Cự Đản."Ngươi, ngươi, ngươi đừng có mà tính toán gì nhé, nếu không ta không để yên cho ngươi, hừ!" Lữ Tử Châu bất giác bước nhanh hơn."Này, Lão Lữ đừng nhỏ mọn vậy, ta đùa thôi mà. Ngươi chậm một chút a..." Tuy biết lão Tống chỉ đùa, nhưng hiện tại toàn trường 4000 người, không chừng có ai mang lòng tham muốn ăn thịt rồng. Từ đây Lữ Tử Châu bắt đầu cuộc sống trứng không rời người. Vì vậy mà còn chuyên môn nhờ Tống Kiến Quốc chế tạo một cái ba lô. Mỗi ngày trong trường đều có thể thấy một ông lão đeo Cự Đản, lảm nhảm trong miệng. Lúc thì ở bên vách đá quan sát luyện tập Ngự kiếm thuật. Lúc thì ở trong trận pháp rừng rậm tham quan, học tập trận pháp hệ cây cối. Có khi lại ở khu mỏ nhìn các học đệ học muội bận rộn đào quặng... Nói chung bảy ngày hình ảnh Lữ Tử Châu và trứng đản luôn đi cùng nhau. Với cái tên mỹ miều "lời nói và việc làm đều mẫu mực, dưỡng thai cần yên tĩnh", khiến cho đám học đệ học muội không ngừng ngưỡng mộ. Để cho họ xem việc sở hữu một viên Long Đản như mục tiêu nỗ lực của bản thân. Cuối cùng cũng đợi được đến ngày nó sắp phá xác. Rất sớm ký túc xá của Lữ Tử Châu đã bị vây ba lớp trong ba lớp ngoài. Người vây chặt đến không lọt một giọt nước. Có những học sinh năm nhất còn ăn cơm tối xong hôm qua liền đến bên ngoài túc xá chờ đợi."Tới, tới, tới nhường một tý, mọi người như vậy cũng đâu có thấy cảnh Thần Long ấp trứng." Trương Thanh Nguyên đứng trên phi kiếm muốn kiểm soát trật tự, rất sợ những người này chen sập ký túc xá. Tuy tin vào thực lực của hiệu trưởng, túc xá sẽ không có chuyện gì, nhưng không chịu nổi cảnh tượng hãi hùng này."Lão Lữ, hay là mang lên quảng trường đi. Ở đây nhiều người quá, phía sau chẳng thấy gì." Trương Thanh Nguyên ở dưới đất bắt đầu thương lượng với Lữ Tử Châu. "Đúng vậy, đúng vậy, học trưởng tuy rằng chúng ta không có, nhưng chúng ta làm chứng cho Thần Long sinh ra cũng xem như có vinh quang!""Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đều muốn chiêm ngưỡng một cái Thần Long đản sinh kỳ tích, cho chúng ta xem với!" Rất nhiều học đệ học muội vừa nghe bắt đầu phụ họa. Tuy có chút ngăn cản Lữ Tử Châu, nhưng bọn họ cũng sợ Lữ Tử Châu nổi giận bỏ đi. Năm ba bây giờ trong người không ai có phù văn ngẫu nhiên. Đến lúc đó muốn tìm cũng khó. Lữ Tử Châu nhìn khung cảnh náo nhiệt trước mắt. Trứng của mình vừa mới ấp mà đã gây nên động tĩnh lớn như vậy, cũng thật là tự hào."Được thôi, vậy chúng ta lên quảng trường, để cho mọi người nhìn thấy Thần Long sinh ra.""Tới nhường một chút, để ta ôm Long Đản ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận