Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 253: Bị khinh bỉ ? Công nhân làm vệ sinh ? .

Chương 253: Bị khinh bỉ? Công nhân vệ sinh? Trường này thật sự là quá lớn. Lữ Tử Châu đám người đi theo hướng đồng tiền chỉ, lại phát hiện bên này có ít nhất hai ba tòa nhà dạy học, mỗi tòa đều cao bảy tám tầng. “Bạn học, hội giao lưu học thuật đi chỗ nào vậy?” Tùy tiện chặn một học sinh lại, James hỏi. Thật vừa đúng lúc. Vị thanh niên đeo kính này chính là học sinh được hiệu trưởng nam cầu chọn ra tham gia hội giao lưu học thuật. Hắn đẩy gọng kính. “Các ông đến làm vệ sinh à? Không cần đâu, đặc biệt sạch sẽ rồi.” Ba người nhìn nhau. Chúng ta trông có vẻ rất quê mùa sao? Lý Khung trách móc nhìn Lữ Tử Châu. Ánh mắt rất rõ ràng. Ghét bỏ. Chắc chắn là vì hắn luôn ăn xin. Cho nên khí chất giống như nhặt ve chai. Khiến cho bọn họ bị người xem thường. James giải thích: "Không phải, chúng tôi đến tham gia hội giao lưu học thuật." Gã đeo kính cười ha ha. Chỉ vào mũi ba người. "Chỉ bằng các ông? Định dùng việc quét rác để giao lưu à? Đừng làm trò cười!" Vừa dứt lời. Lý Khung tính nóng nảy thì không nhịn nổi. “Ngươi!” Hắn bước lên một bước, túm cổ áo gã đeo kính chuẩn bị lý lẽ. James ngăn cản hắn. Hiệu trưởng đã đích thân phân phó. Phải kính già yêu trẻ! Mình tuổi cũng đã lớn, còn so đo với thanh niên làm gì. Gã đeo kính hiển nhiên cũng không ngờ tới. Mấy người ăn mặc rách nát này dám động đến cổ áo hắn. Phải biết, mình là cao tài sinh đại học nam cầu! Đồng thời, còn thuộc kiểu thành công trong học nghiệp. Được phái đi tham gia đại hội giao lưu học thuật! Đến trước mặt truyền thông ký giả, chính là những nhân vật thành công nhất. Mấy lão già không có kiến thức này. Thật không có chút nhãn lực nào! Hắn tìm bảo vệ trong trường. "Xem đi, chính là bọn họ, mấy công nhân vệ sinh này, dám động tay động chân với con em cán bộ cao cấp!" Hắn nói rất lớn tiếng. Mọi người xung quanh đều bị hấp dẫn đến. Chỉ trỏ vào James ba người. “Mấy ông công nhân vệ sinh bây giờ ỷ vào người ta tôn trọng, được một tấc lại muốn tiến một thước à!” “Đúng đấy, ghét nhất mấy người kiểu cậy già lên mặt này!” “Chính là, cái loại người xấu già đi!” Bảo vệ cũng nhăn mặt chán ghét. "Các người ở khu vực nào, tôi muốn tố cáo các người!" Ba người bị dồn ép nhanh chóng, không kịp trở tay. Đây là sinh viên đại học nam cầu sao? Cái này... Khả năng lật ngược phải trái đúng là nhất lưu! Vì vừa trở về cố quốc. James trong lòng vẫn ôm sự kính trọng. Hắn khách khí giải thích: Chúng tôi đến tham gia hội giao... Gã đeo kính cũng không ngờ tới. Ba ông lão này còn cãi chày cãi cối. Bọn họ không xấu hổ sao? Họ nghĩ người khác sẽ tin à? Mọi người không khỏi ôm bụng cười to. “Ôi chao, cười chết tôi, các ông xem ba ông già này, thật là ý nghĩ kỳ lạ.” "Đúng vậy, chưa từng thấy ai vô liêm sỉ như vậy!" Còn có kẻ quá đáng. Trực tiếp lấy điện thoại ra chụp ảnh. Gửi cho bạn bè mình. "Xem này, ở trong trường tao phát hiện ba ông già khùng, công nhân vệ sinh mà xưng mình đến tham gia đại hội học thuật!" "Bọn họ cũng không nghĩ xem, hội giao lưu học thuật là nơi nào, không phải là cái loại mèo chó nào cũng có thể vào được." Sắc mặt James càng ngày càng khó coi. Ông không ngờ rằng, nơi trường học mình từng hướng tới hồi trẻ, sinh viên lại thành ra thế này! Tiếp tục như vậy, tương lai phát triển của phương tây đáng lo ngại! Gã đeo kính ra vẻ cười đến đau cả bụng. “Nếu các ông thật sự muốn tham gia hội giao lưu học thuật, tôi có một cách!” Những học sinh khác vội vàng tiến lại. Chế giễu nói: "Còn cách nào nữa? Xem ai quét rác sạch hơn à?" Gã đeo kính thần bí nói: "Không không không! Nói vậy là sai rồi." Hắn chỉ lên chỗ cao nhất của tòa nhà dạy học. "Nhảy từ trên đó xuống là được! Kiếp sau nhất định phải cố gắng học hành đấy!" "Ha ha ha ha ha!!" Đám người lại một tràng cười to. Lữ Tử Châu, Lý Khung mặt đỏ bừng. Nếu không phải Tần Mục dặn, không muốn gây chuyện thị phi ở bên ngoài. Bọn họ nhất định phải cho lũ nhóc này một bài học! James lý trí nói: "Chúng ta cứ đến hội giao lưu học thuật trước đã, đến lúc đó sẽ cho bọn họ bẽ mặt, bây giờ bọn trẻ con thật là quá đáng!" Lý Khung hít sâu một hơi. Bình tĩnh lại. Nhanh chóng đồng ý đề nghị của James. Trong lòng bây giờ hắn thật sự rất khó chịu! Lữ Tử Châu cũng vậy. Hắn trừng mắt nhìn gã đeo kính một cái. Đi về phía một tòa nhà dạy học khác. Bất quá biểu hiện nhún nhường của ba người. Trong mắt nhóm sinh viên đại học nam cầu. Chính là sợ. Bị bọn họ vạch trần, không dám ngẩng đầu lên. “Các ông xem ba người kia kìa, đi quét sân rồi!” "Không quét rác thì cuộc sống tuổi già không đảm bảo đấy!" "Đúng vậy, các ông đừng có nằm mơ nữa!" Gã đeo kính cùng bạn học, ngươi một câu, ta một câu.... Cuối cùng, một nữ lưu học sinh vân quốc có chút không nhìn nổi. "Thôi đi, dù sao bọn họ cũng đi rồi, hơn nữa tuổi cũng lớn, thôi tranh cãi." Thực ra trong lòng nàng cũng rất không vui. Nhìn dáng vẻ ba công nhân vệ sinh. Chắc cũng là người hoa. Tại sao lại làm ra chuyện mất mặt này? Thật sự là làm mất mặt đến tận nước ngoài! Mình tuổi đã cao, vậy mà thật không biết tự lượng sức mình! "Được rồi, nếu Diệp Niên muội đã nói vậy, mọi người giải tán thôi!" Gã đeo kính cười nói. “Chỉ hy vọng không làm lỡ buổi phát biểu tại hội giao lưu học thuật của học trưởng nhé!” Một học sinh nói. "Không sao đâu, đi nhanh đi! Một nhân vật quan trọng như tao, đến muộn không hay lắm!" James dẫn theo Lữ Tử Châu, Lý Khung đến sân vận động. Bọn họ quyết định ở đây lấy lại mặt mũi! Phải biết rằng. Ba người không cần dùng phi, chỉ cần nhảy đấm. Đã có thể vượt qua không biết bao nhiêu lần quán quân thế giới. Nếu như trước đó. Ba người còn chưa định dùng phương thức đơn giản thô bạo như vậy để treo đánh đại học nam cầu. Nhưng sau khi bị gã đeo kính chế nhạo. Bọn họ muốn cho những kẻ nói như rồng leo, làm như mèo mửa biết. Cái gì gọi là người già phương Đông! Hardcore! Đây là sân vận động lớn nhất của đại học nam cầu. Có độ lớn bằng hai tòa nhà dạy học. Có đầy đủ các loại dụng cụ thể dục. Học sinh rèn luyện thể lực đang thể hiện năng lực của mình. Toàn bộ đều là hạt giống tốt tham gia Olympic. "Ê! Ba ông già kia mau tránh ra, không thấy chúng tôi đang huấn luyện sao?" Lúc này, một huấn luyện viên huýt sáo nói. James vội vàng xin lỗi. "Xin lỗi, chúng tôi không thấy." Nói xong, ông kéo hai người ra khỏi đường chạy. Không ngờ huấn luyện viên không tha. “Các ông từ đâu đến? Ai cho các ông vào đây?” Lý Khung vốn chuẩn bị nổi giận. Nhưng nghĩ lại. Thôi, không nên tranh chấp. Đến lúc đó bọn họ thấy thực lực của mình, không chừng trong lòng sẽ xấu hổ! Vì thế hắn bình tĩnh nói: "Chúng tôi đến xem thi đấu." Lữ Tử Châu còn đặc biệt kỳ lạ. Hôm nay tính tình của Lý Khung sao lại tốt thế? Thật là kỳ lạ. Huấn luyện viên thấy thái độ của ba người tốt như vậy. Cũng hạ hỏa. "Thôi được rồi, muốn xem thi đấu thì đi ra chỗ khác, đừng quấy rầy chúng tôi!" Nói xong. Ông ta sắp xếp lại đội ngũ sinh viên thể dục mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận