Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 118: Ba quẻ trả nhân quả (phần 2)

Chương 118: Ba quẻ trả nhân quả (phần 2) Nghĩ đến đây.
Hắn lấy điện thoại di động ra.
Mở lại video tin tức mới nhất.
So sánh kỹ lưỡng. . .
phát hiện thân hình, vóc dáng của bốn người này, quả thực giống y như đúc với bốn người trong video.
"Chẳng lẽ đúng là bọn họ?"
Lâm Thành Vân cố nén sự rung động trong lòng, vừa cẩn thận so sánh lại.
Mà Ngô Hoành Phương sau khi đưa xong ba quái tượng cho hắn. . .
Liền nhìn về phía Lữ Tử Châu.
"Lão Lữ, tình hình của chúng ta ngươi cũng thấy rồi đó, ngươi bên kia có bao nhiêu nhân quả, có thể cho chúng ta mượn một chút không?"
Lữ Tử Châu: ". . ."
Hắn còn tưởng rằng đó là một người bạn học từ nơi xa xôi tìm đến hắn có việc gì.
Hóa ra là đến vay tiền.
Cũng may. . .
Hắn nhất thống Dương Thành ăn mày.
Thu được một lượng lớn nhân quả.
Số tiền mà những người ăn xin kia có được nhờ lòng tốt và nhân quả, có một phần sẽ thuộc về hắn.
Có thể nói. . .
Nhân quả hắn tích lũy được hiện tại, trong năm người bói quẻ hệ, là nhiều nhất!
Nhưng. . .
So với nhân quả phản phệ mà bọn họ đang phải đối mặt, thì số nhân quả này chỉ có thể giảm bớt phần nào.
Dù sao Lữ Tử Châu cũng không đành lòng nhìn mấy bạn học của mình thảm hại như vậy. . .
Hắn vung tay, chia đều toàn bộ số nhân quả mà mình tích lũy được trong khoảng thời gian này cho bốn người.
Từng đoàn nhân quả vô hình từ đỉnh đầu Lữ Tử Châu chia làm bốn phần.
Tiến vào đỉnh đầu Ngô Hoành Phương và những người khác.
Tạm thời chống lại nhân quả phản phệ từ thiên ý.
Lữ Tử Châu lại quan sát kỹ bốn người một lần nữa, phân tích nói: "Số nhân quả này có thể giúp các ngươi ngăn chặn một khoảng thời gian nhân quả phản phệ, trong thời gian này vận xui của các ngươi sẽ ít đi một chút. . ."
Bốn người Ngô Hoành Phương lại kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi lại có nhiều nhân quả như vậy?"
Phải biết rằng.
Thời còn đi học bọn họ căn bản là cùng nhau ăn xin.
Dù khoảng thời gian này bọn họ đi cứu trợ địa chấn, còn Lữ Tử Châu đi ăn xin ở Dương Thành. . .
Nhưng số nhân quả cũng không thể nhiều hơn bọn họ như vậy chứ.
Lữ Tử Châu ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt ngạo nghễ nói: "Ta đã phát hiện ra phương pháp xử lý mới để tích lũy nhân quả!"
Ánh mắt bốn người sáng lên.
"Trời cũng không còn sớm, hay là các ngươi về nhà ta rửa mặt trước đã, rồi ta sẽ nói cho các ngươi biết cách này."
Lữ Tử Châu liếc nhìn bốn người, đề nghị.
Bốn người này. . .
Thật sự là quá thảm.
Nếu không phải vì đồng phục học sinh có thể tránh được nước và lửa, đao kiếm không vào, mảnh vụn trần không dính. . .
Bọn họ chắc bây giờ quần áo đã không đủ che thân rồi.
Lữ Khâm đứng bên cạnh nghe xong thì sắc mặt biến đổi, vội vàng ngăn cản nói: "Ông nội, như vậy không hay đâu, bốn quả sao chổi này mới làm Huyền Dương Quan thành ra thế kia mà. . ."
Cậu ta sợ bốn người này đến nhà mình.
Rồi nhà cậu cũng nổ banh xác.
Nhưng Lữ Tử Châu lại không lo lắng chút nào: "Không sao, ta đã dùng nhân quả trấn áp phản phệ từ thiên ý, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ chỉ bị xui xẻo chút thôi."
Lữ Khâm nhìn ngọn lửa hừng hực trước mắt, da đầu tê rần.
Cậu ta cẩn thận hỏi: "Xui xẻo chút là như thế nào?"
Lữ Tử Châu chưa kịp trả lời, Ngô Hoành Phương đã vui vẻ nói: "Cũng chỉ là ra đường bị xe đụng, uống nước bị sặc, ăn cơm bị nghẹn, đi bộ bị đập thôi. . . không có gì lớn, chuyện nhỏ, chuyện nhỏ."
Giọng điệu của hắn ta hoàn toàn không xem đây là chuyện gì lớn.
Còn tỏ vẻ vô cùng cao hứng.
Lữ Khâm: ". . ."
Cuối cùng.
Lữ Tử Châu vẫn dẫn theo bốn người bạn học về nhà mình.
Nói thật.
Nếu như không phải bốn người này dường như là người tu tiên đại học. . .
Lữ Khâm tuyệt đối sẽ không để bọn họ vào nhà mình.
Không lâu sau khi về đến nhà.
Cả nhà cậu bị điện giật.
Suýt chút nữa làm cậu đang tắm bị giật chết.
Về sau để đảm bảo an toàn. . .
Lữ Khâm dứt khoát ngắt hết cầu dao điện.
Chọn cách dùng nến để chiếu sáng.
Trong lúc đó, cậu dọn dẹp hết những vật dễ cháy xung quanh nến, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Trong ánh nến mờ ảo.
Lữ Tử Châu đang kể cho bốn người khác trong bói quẻ hệ về phát hiện mới của mình: "Ta nói cho các ngươi biết, ta phát hiện ra một cách tích lũy nhân quả cấp tốc, đó chính là. . ."
Hắn kể lại một lượt những gì đã trải qua ở Dương Thành trong khoảng thời gian này.
Nghe nói hắn lừa gạt hơn hai ngàn người. . .
Bốn bạn học lập tức kinh hãi.
Ngô Hoành Phương dẫn đầu nói: "Nếu như vậy thì. . . Ta có một ý tưởng táo bạo!"
Thực ra không cần hắn nói. . .
Lữ Tử Châu và những người khác đã nghĩ ra cách nhanh chóng tích lũy nhân quả.
Dạy người ăn xin, giúp người có cần câu thay vì cho cá.
Truyền thụ kỹ năng chuyên nghiệp.
Chỉ cần đội ngũ của bọn họ ngày càng lớn mạnh, thì có thể nhận được nhân quả liên tục không ngừng.
Lữ Khâm đứng bên cạnh càng nghe càng thấy không ổn.
Xem ra ông nội vẫn muốn đi theo con đường nhất thống bang phái ăn mày cả nước không quay đầu lại rồi. . .
Cậu ta suy nghĩ hồi lâu.
Rồi ra khỏi nhà.
Gọi điện thoại cho bố.
Điện thoại vừa kết nối.
Lữ bố đã không đợi được hỏi: "Con trai, tình hình của ông nội con bây giờ thế nào? Có phải ông đã từ bỏ thói ăn xin rồi, ở trong đạo quan say mê tu tiên rồi không?"
Lữ Khâm: ". . ."
Cậu nhớ lại ông nội và mọi người đang bàn bạc mưu đồ lớn trong nhà. . .
Tâm trạng vô cùng phức tạp nói: "Bố, có một chuyện con không biết phải nói với bố như thế nào, hôm nay bạn học của ông nội đến thăm ông nội, sau đó. . ."
Dừng lại vài giây, cậu tiếp tục nói: "Sau đó cái đạo quan của bạn bố con liền sập, không chỉ có đạo quan. Mà cả ngọn núi đó cũng bốc cháy, mà dập thế nào cũng không tắt. . ."
"Bố, bố? Bố vẫn đang nghe đấy chứ?"
Đầu dây bên kia, im lặng chừng mười giây.
Lữ bố dường như vẫn đang tiêu hóa tin tức này.
"Ta đang nghe, con nói tiếp đi."
Lữ Khâm hít sâu một hơi, hướng về phía điện thoại di động nhỏ giọng nói: "Còn một chuyện con cũng không biết phải mở lời ra sao, con nghi ngờ. . . Ông nội đã là Tu Tiên Giả!"
Lữ bố: ". . ."
Núi lửa ở Huyền Dương Quan sau đó đã được nhân viên cứu hỏa dập tắt.
Không còn đạo quán, Lâm Thành Vân tạm dừng chân một đêm tại khách sạn dưới chân núi.
Nhưng cả một đêm này. . .
Hắn trằn trọc, không tài nào ngủ được.
Không phải là vì đạo quán bị thiêu hủy.
Mà là vì ba quái tượng của Ngô Hoành Phương.
Nhân duyên, tài vận, cùng phụ thân.
Hắn đã nhiều lần đối chiếu với video. . .
Và có thể xác định.
Bốn người già thích cosplay kia chính là bốn người trong bói quẻ hệ ở video!
Những quái tượng bọn họ nói. . . Cũng sẽ không sai được.
Vì vậy. . .
Ngày thứ hai vừa tảng sáng.
Hắn liền chạy tới trạm xăng dầu phía tây Dương Thành.
Đến khoảng mười giờ sáng.
Gặp được một nữ bạn học của mình thời đại học.
Tim hắn. . . Bỗng nhiên hẫng một nhịp.
Cô bạn học này là người mà hắn đã thầm mến bấy lâu nay.
Nhưng cho đến khi tốt nghiệp đại học, hắn cũng chưa từng tỏ tình.
Bí mật này vẫn được hắn cất giấu trong lòng.
Chưa từng kể với ai.
Vậy mà bị Ngô Hoành Phương xem bói một quẻ ra hết.
Hắn mặt dày tiến lên, hỏi thăm tình hình của đối phương trong những năm này.
Kết quả ngạc nhiên phát hiện. . .
Đối phương nhiều năm như vậy, vậy mà vẫn chưa kết hôn!
"Chẳng lẽ đây thật sự là nhân duyên của ta?"
Trái tim của hắn ở tuổi hơn 40 lại một lần nữa rạo rực.
Trong trạm xăng dầu.
Hắn cùng nữ bạn học trao đổi thông tin liên lạc.
Lại bắt đầu suy nghĩ đến quái tượng thứ hai.
"Tiên sư nói quái tượng thứ hai của ta, gần phất nhanh, chẳng lẽ là bởi vì. . ."
Hắn rất nhanh đã hiểu ra.
Hôm qua hình ảnh đám tiên sư kia tay mang theo người già vẫn còn rõ mồn một trước mắt. . .
Hắn lập tức nghĩ ra cách để làm giàu nhanh chóng.
Bắt đầu dùng chuyện Tiên Sư Huyền Dương Quan giáng thế, tự mình chỉ điểm tu tiên làm chiêu bài. . .
Để mở rộng tuyển sinh.
Một vạn một vị.
Khuyến khích con cái ở Dương Thành đưa người già đến chỗ hắn để huấn luyện.
Cùng với thông tin Tu Tiên Giả được lan truyền khắp nơi, ngày càng nhiều người tin vào chuyện tu tiên.
Thị trường ẩn chứa bên trong đó. . . Tuyệt đối có thể giúp hắn phất nhanh.
Đây cũng là do Ngô Hoành Phương và những người khác xuất phát từ sự xấu hổ, ngầm đồng ý để hắn sử dụng danh tiếng của bọn họ để quảng cáo.
Hắn cũng sẽ là người huấn luyện một cách đứng đắn.
Sau khi giải quyết xong chuyện huấn luyện. . .
Hắn quyết định rời khỏi Khai Dương một thời gian.
Hắn muốn đi thành phố bên cạnh, tìm kiếm người cha đã đi lạc ba năm, có chút lẩn thẩn tuổi già. . .
Lữ gia.
Lữ Tử Châu thu dọn xong rương hành lý của mình.
Bỏ chén xin cơm và gậy đánh chó vào trong đó.
Đang định nói lời từ biệt với Lữ Khâm.
"Ông nội, ông. . . Thật sự muốn đi sao?"
Lữ Khâm ôm lấy đùi của Lữ Tử Châu, vẻ mặt cầu xin, làm thế nào cũng không ngăn được.
Hiện tại người ông này đã dần biến thái.
Một tay có thể nhấc bổng cậu.
Đồ vật nặng trên trăm cân thì tùy ý xách.
Cậu căn bản không ngăn được.
Lữ Tử Châu xoa đầu cậu, vẻ mặt đã quyết ý: "Ta và mấy người bạn học đã bàn bạc, bọn ta muốn đi ra ngoài Vân Du Tứ Hải, bài tập nghỉ đông mà hiệu trưởng giao vẫn chưa hoàn thành được bao nhiêu, lần này đi chơi, còn có thể kiếm thêm chút nhân quả."
Lữ Khâm liếc mắt, trực tiếp vạch trần nói: "Đừng có giả bộ, cháu biết mục đích của mọi người mà, mọi người chính là muốn đi các huyện khác giảng bài cho những người ăn xin kia, sau đó nhất thống Cái Bang cả nước!"
Mặt già Lữ Tử Châu đỏ lên.
Bọn họ thật sự đang nghĩ như vậy.
Chỉ cần có thể giáo dục bang phái ăn mày cả nước học được bản lĩnh ăn xin thực thụ. . .
Chẳng phải họ sẽ liên tục thu được nhân quả sao.
Rồi có thể tùy ý tiết lộ thiên cơ sao?
Hơn nữa cách kiếm nhân quả này lại còn nhanh nữa chứ.
Vừa vặn có thể giúp bốn bạn học còn lại. . .
Đền lại những phản phệ do tiết lộ thiên cơ mang đến.
Cuối cùng, Lữ Khâm không lay chuyển được Lữ Tử Châu, chỉ có thể khuyên nhủ: "Mọi người đi du ngoạn, ít nhất thì cũng mua vé tàu lửa chứ!"
Năm người bọn họ. . . Vậy mà dự định đi bộ du ngoạn.
Vừa dứt lời, Ngô Hoành Phương và những người khác lập tức che lấy rương hành lý của mình.
Bọn họ nhớ lại chuyện đã gặp ở sân bay.
Lo lắng lại có người mưu đồ cái rương hành lý của bọn họ.
tác giả giờ dồn chữ viết thành 2 chương lớn. buổi trưa và tối sẽ đăng. đôi khi tôi sẽ để tối đăng 1 lượt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận