Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 335: Lý Khung, Lữ Tử Châu dẫn đầu thắng được.

"Chương 335: Lý Khung, Lữ Tử Châu dẫn đầu giành chiến thắng. Đài truyền hình thành phố Tấn."
"Xem trên đài tỷ võ, mỗi đài đều có một Ngọc Bài, mọi người có muốn biết hay không? Các trận đấu đối thủ được chọn như thế nào? Sau đây mời thầy giáo Vệ Trận hôm nay sẽ giải thích cho chúng ta." Cao Tường luôn tìm ra được vấn đề mấu chốt, khơi dậy cảm xúc của khán giả.
"Mọi người khỏe, ta là Vệ Trận, giáo viên trận pháp của đại học tu tiên."
"Việc tuyển chọn đối thủ trong các trận đấu quyết định bằng cách bốc thăm, có lẽ mọi người không chú ý, khi mới vào sân, các học viên thăng cấp ở cửa đều đã bốc một số và đăng ký. Theo kết quả đăng ký đó, đối thủ của các trận đấu sẽ được xác định."
"Đương nhiên, việc bốc thăm này được phân chia theo từng năm học." Vệ Trận giải thích rất cặn kẽ.
"Ra vậy, thì ra là như vậy, nếu thầy Vệ không nói thì tôi thật sự không để ý. Vậy thưa thầy Vệ, có phải hiện tại mọi người trên đài đều đã đấu xong một lượt rồi không? Còn quy tắc chọn ra mười người đứng đầu là như thế nào? Thầy có thể nói rõ hơn một chút được không?" Lại một câu hỏi rất thu hút sự chú ý.
"Đúng vậy, những người thăng cấp hiện tại đều đang ở trên đài tỷ võ, bắt đầu so tài."
"Quy tắc chọn mười người đứng đầu này, để các học viên thêm nghiêm túc đối đãi với cuộc tranh tài, nên các quy tắc chi tiết, lúc đầu vẫn chưa được công bố."
"Các trận đấu là hình thức hai người đấu với nhau để tìm ra người chiến thắng. Sau đó người thắng sẽ lại tiếp tục thi đấu, cho đến khi chỉ còn lại mười người cuối cùng giành được quyền thăng cấp. Đây chính là quy tắc chọn ra mười người đứng đầu." Vệ Trận giải thích cơ bản đúng với suy nghĩ của mọi người.
"Mau nhìn, ở bên năm ba đã có người đầu tiên giành chiến thắng rồi." Cao Tường thấy Lý Khung chỉ mấy chiêu đã đánh đối thủ ra khỏi đài tỷ võ.
"Ông lão này, là Cương Thiết Chi Khu sao?"
"Trời ạ, lực đánh lớn như vậy mà ông ta không hề hấn gì! Quá mạnh!" Khán giả kinh ngạc la lên.
"Lý Khung, rốt cuộc ta cũng có thể nhìn kỹ ngươi." Trong mắt Toa Vận chứa đầy sự mến mộ không ai có thể phớt lờ.
Toa Vận vội vàng giữ bình tĩnh, có thể thấy nơi ở của nàng dán không ít ảnh Lý Khung. Đều là nhờ ông Cana chụp lén trong trường.
Các trận đấu vẫn tiếp tục.
Số trận chiến của năm ba là ít nhất, bọn họ tổng cộng cũng chỉ có 20 người. Một vòng đấu xuống, cơ bản là có thể nghỉ ngơi.
Đương nhiên ngoại trừ Lý Khung, các trận đấu của Lữ Tử Châu cũng rất đặc sắc. Lữ Tử Châu lên đài đấu.
Đối phương tấn công rất sắc bén.
Né tránh vài lần, Lữ Tử Châu dính một quyền.
Có thể thấy Lữ Tử Châu bắt lấy tay đối thủ tấn công đến. Chỉ vài động tác đơn giản.
Đối thủ đã bị đánh liên tục lùi về sau. Sau vài lần, Do chênh lệch về đẳng cấp nên đối thủ nhanh chóng bại trận. Lữ Tử Châu cũng trở thành người chiến thắng thứ hai.
Trở lại chỗ ngồi xem thi đấu.
Đặc sắc nhất chắc chắn là trận của Tống Kiến Quốc và Bành Thuần Tổ. Tống Kiến Quốc mặt mày đau khổ.
Sao hắn xui xẻo thế, lại đụng phải cái sát tinh này. Trước khi thi đấu đã bị lừa mất thanh Ỷ Thiên kiếm.
Bây giờ còn phải đấu với hắn. Nghĩ đến cảnh kiếm của mình chém trên người mình thôi cũng đã thấy khó chịu rồi.
"Hắc hắc, lão Tống à, có phải chúng ta có duyên không." Bành Thuần Tổ rút thanh Ỷ Thiên kiếm ra, cười xấu xa nhìn Tống Kiến Quốc.
Tống Kiến Quốc há miệng, rồi lại mím môi. Thật sự là không biết nên nói gì. Trực tiếp xông lên đánh.
Rút Đồ Long đao chém một nhát, giống như đang trút giận. Thấy Tống Kiến Quốc không nói lời nào mà xông lên, Bành Thuần Tổ không dám khinh thường.
Hướng về phía đao khí cũng chém ra một kiếm. Đao khí và kiếm khí va chạm nhau trên không.
"Đùng!" Một tiếng nổ lớn.
Khán giả không kịp chuẩn bị nên hết hồn. Bành Thuần Tổ và Tống Kiến Quốc không dừng lại.
Bay thẳng đến đối phương.
Trên không trung giao chiến, đinh đinh đang đang. Chỉ trong nháy mắt đã qua mấy chiêu.
Không ít kiếm khí và đao khí rơi xuống lớp bảo hộ phía trên, tạo thành những vòng sóng cuộn trào.
"Lão Bành đao vẫn chưa cùn nhỉ!" Tống Kiến Quốc rơi xuống đất.
Nói với Bành Thuần Tổ.
"Lão Tống đệ, ngươi cũng thân thủ bất phàm đấy." Vừa dứt lời, Bành Thuần Tổ đã tấn công tới trước mặt. Tống Kiến Quốc giơ tay lên.
"Trời ạ, đây chính là Ỷ Thiên kiếm. Công kích mạnh như vậy mà Tống học trưởng lại có thể dùng tay đỡ được sao?"
"Ba ơi, ba nhìn kìa, gia gia lại định dùng tay đỡ Ỷ Thiên kiếm kìa. Không sao chứ?"
"Lão đầu này là ai vậy, quá hung hãn. Vừa rồi dùng tay không bắt được nắm đấm đã tính. Cái kiếm này lợi hại như vậy, mà tay còn giữ được sao?"
Ngay lúc mọi người lo lắng cho Tống Kiến Quốc.
"Keng" một tiếng.
Ỷ Thiên kiếm cư nhiên bị bắn ra.
Làm Bành Thuần Tổ lảo đảo lui về phía sau mấy bước mới đứng vững được.
"Thật không thể tin được, lại có thể chống đỡ được đòn tấn công mạnh như vậy!"
"Ba chính là ba, không phải chúng ta có thể đoán. Chúng ta tốt nhất là giữ chặt phụ lục a. Nếu không đến lúc đó bị đánh khả năng sẽ khó chịu đấy." Tống gia lão đại rất tỉnh táo nói.
"A! A! Điều đó không thể nào! Thanh kiếm đó sát thương lớn như vậy, mà lại có thể dùng thân thể ngăn cản."
Khu bình luận trên đài truyền hình đã bùng nổ.
"Thầy Vệ ơi, theo thầy thì vị lão tiên sinh vừa rồi dùng Luyện Thể hệ thân thể cường hãn để có thể chặn được đòn tấn công sao? Mọi người muốn biết vì sao vị lão tiên sinh có thể chặn được đòn công kích lợi hại như vậy?" Cao Tường hỏi vấn đề mà mọi người muốn biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận