Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 90: Chúng ta chính là học sinh phổ thông « 1/ 10 »

Chương 90: Chúng ta chỉ là học sinh phổ thông « 1/ 10 » Thẻ học sinh của đám người này có hình thức và thẻ sinh viên của những trường đại học khác không khác gì nhau. Tài liệu cũng cực kỳ bình thường. Điểm khác biệt duy nhất... chính là tên khoa, tuổi tác, và nghề nghiệp được ghi lớn.
Nhân viên an ninh tiến đến nhận lấy thẻ học sinh của Bành Thuần Tổ. Sau đó nhíu mày: "Đại học tu tiên? Hệ Luyện đan? Một trăm lẻ... ba tuổi?"
Khóe miệng nhân viên an ninh giật một cái. Đại học tu tiên hắn ngược lại biết. Bởi vì sự kiện Độ Kiếp ngày hôm qua... cư dân mạng đã tìm ra một ngôi trường. Tên là đại học tu tiên. Có người nói nó nằm trên vách đá. Nhưng không ai thấy qua trường đó cả. Quan sát Bành Thuần Tổ "103 tuổi" trước mặt, nhân viên an ninh không lộ vẻ gì, trả lại thẻ học sinh. Mấy lão nhân tuổi cao, đều tin mấy chuyện thần tiên, Bồ Tát này nọ. Còn tấm thẻ này... nhìn qua là biết giả mạo. Đừng nói trong nước không có trường đại học này, dù có thì cũng không "Thất Cửu bảy" nhận học sinh 103 tuổi. Không khéo dạy dỗ một thời gian lại thành người thân chăm sóc lúc hấp hối.
"Thế nào? Chúng ta thật sự là học sinh, rất ngay thật, sẽ không giấu bất cứ vật phẩm nguy hiểm nào." Bành Thuần Tổ một bên trịnh trọng cất thẻ học sinh, đồng thời tiếp tục giải thích với nhân viên an ninh.
Nhưng mà... nhân viên an ninh liếc nhìn hắn: "Không chỉ hắn, túi đồ của ông cũng phải mở ra, bên trong cũng có vật phẩm nguy hiểm."
Bành Thuần Tổ ngớ người. Có chút không tin. Hắn cũng có sao? Hắn nhớ trong túi chỉ có mấy Linh Dược, cùng nước thuốc luyện chế trong trường mà thôi.
Bành Thuần Tổ liếc qua Tống Kiến Quốc, lại nhìn về phía mấy người bạn học phía sau... đám bạn học 70 - 80 tuổi lập tức hiểu ý. Vội vàng lên tiếng giúp đỡ.
"Chúng ta đều lớn tuổi như vậy rồi, làm sao có đồ vật nguy hiểm?"
"Có phải các người kiểm tra sai rồi không?"
"Trường chúng ta có quy định về hành vi hàng ngày của học sinh, chúng ta tuyệt đối không làm chuyện vi phạm trật tự xã hội..."
"...".
Hơn sáu mươi người lớn tuổi, mỗi người một câu. Cảnh tượng hỗn loạn, làm mí mắt nhân viên an ninh giật giật. Không thể trêu vào đám người này. Thật sự tức giận ngã ra thì công việc của hắn chắc xong.
Nhưng mà... khi hắn vừa định trấn an thì băng chuyền vừa lúc chuyển nốt số hành lý của các lão nhân đến khu kiểm tra.
"Keng! Vật phẩm nguy hiểm, xin chú ý!"
"Keng! Vật phẩm nguy hiểm, xin chú ý!"
"Keng! Vật phẩm nguy hiểm, xin chú ý!"
"..."
Trên màn hình kiểm tra, xuất hiện một loạt chữ cảnh báo. Liên tục không ngừng. Nữ nhân viên phụ trách giám sát máy kiểm tra trợn tròn mắt. Cô làm ở sân bay đã 5 năm rồi. Chưa từng gặp phải tình huống này.
"Máy móc bị hỏng sao?" Nhìn màn hình không ngừng hiển thị chữ "Xin chú ý", không nhịn được đứng lên. Muốn kiểm tra xem có phải máy bị lỗi hay không... hơn sáu mươi cái rương hành lý vừa lúc đi qua khu kiểm tra. Màn hình kiểm tra lập tức trở lại bình thường. Cô sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ đến một khả năng. Vội vàng nhìn về phía nhân viên khác. Lớn tiếng hô: "Mọi người cẩn thận, trong hơn sáu mươi cái rương này đều có vật phẩm nguy hiểm!"
Lời vừa dứt. Mọi người đều ngẩn người. Ngay sau đó, liền phản ứng lại. Cả sân bay lập tức khởi động ứng phó khẩn cấp cao nhất. Đội an ninh sân bay lập tức điều động mấy chục người, cầm các loại vũ khí, bao vây chặt khu kiểm tra này. Dáng vẻ như đang đối mặt với địch lớn.
Đội trưởng đội an ninh Triệu Tử Lập là một người trung niên hơn 40 tuổi. Nghe nữ nhân viên kia nói xong... liền nhìn về phía hơn sáu mươi cái rương đó. "Tất cả nhân viên cảnh giác, tạm thời không đến gần mấy cái rương đó!" Vẻ mặt của hắn cực kỳ nghiêm trọng. Hơn sáu mươi cái rương liên tục báo hiệu có vật phẩm nguy hiểm. Hắn làm an ninh cả đời, chưa từng gặp phải tình huống này. Nhất là... mấy cái rương này đều đến từ một đám lão nhân 70 - 80 tuổi, thì càng làm sự việc thêm kỳ quái.
Triệu Tử Lập gắt gao nhìn Bành Thuần Tổ: "Nói đi, bên trong rốt cuộc là thứ gì?"
Bành Thuần Tổ giờ cũng hết sức bối rối. Nhìn xung quanh mấy chục nhân viên an ninh cầm khiên và các loại vũ khí tấn công đang đối diện mình... Hắn không biết nói gì. Bọn họ chỉ là hơn sáu mươi người bình thường. Đây là coi bọn họ là cái gì? Hắn cũng không cho rằng mấy thứ trong rương rất nguy hiểm.
Bành Thuần Tổ lần nữa giải thích: "Ta đã nói rồi, bên trong chỉ là đồ dùng học tập của chúng ta, còn có quần áo, chúng ta chỉ là học sinh phổ thông. Lần này kiểm tra, chắc chắn là máy móc của các anh bị lỗi!"
Triệu Tử Lập cười lạnh: "Học sinh phổ thông? Tôi chưa từng nghe qua trường nào có học sinh lớn tuổi như các người!"
Tống Kiến Quốc không nhịn nổi, đứng dậy: "Ngươi chưa nghe không có nghĩa là không có, chúng tôi đều là sinh viên đại học tu tiên, luôn luôn tuân thủ kỷ luật, tuyệt đối sẽ không mang vật phẩm nguy hiểm vào sân bay!"
Nói xong, hắn đi về phía rương hành lý của mình. Trực tiếp mở ra. "Nhìn đi, chỉ là mấy bộ quần áo, với công cụ học tập của chúng tôi, lấy đâu ra vật phẩm nguy hiểm?" Hắn tỏ vẻ vô tội.
Nhưng mà... sau khi hắn mở rương ra, sắc mặt Triệu Tử Lập liền biến đổi. Vội vã lùi lại một bước, sai mấy người vây quanh Tống Kiến Quốc. Gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn. Bộ dạng như gặp phải địch lớn. "Nhanh, báo cáo cấp trên, đám lão đầu này nhất định có gì đó kỳ lạ!" Triệu Tử Lập lấy ra bộ đàm, nghiêm nghị nói.
Tất cả nhân viên an ninh, cả nhân viên kiểm tra... sau khi nhìn thấy đồ vật bên trong rương đều im lặng. Cũng phải. Ai mà ngờ được. Một lão già hơn 70 tuổi. Bên trong hành lý lại để một cây đại thiết chùy. Toàn thân đen sì. Trên mặt còn điêu khắc mặt quỷ dữ tợn và một số phù hiệu kỳ lạ. Trông như đồ của tổ chức dị giáo.
"Thấy rồi chứ? Đây chính là búa luyện khí dùng trong môn luyện khí của chúng tôi, rất an toàn..." Chứng kiến mọi người im lặng, Tống Kiến Quốc tiện tay cầm lấy cây búa luyện khí, vung vài cái. Trong nhận thức của hắn, đây chỉ là dụng cụ để rèn. Hơn nữa hắn trước giờ chưa đi máy bay bao giờ. Đây là lần đầu tiên. Đi qua kiểm tra an ninh cũng là lần đầu.
Nhưng cảnh tượng này... lại làm Triệu Tử Lập sợ tới biến sắc, vội vàng mắng: "Ông chú! Ông đã hơn 70 tuổi rồi. Bỏ vũ khí xuống còn kịp, ngàn vạn lần đừng làm chuyện không sợ chống đối!"
Không chỉ hắn, các nhân viên an ninh khác cũng sợ hãi không ít. Vội vã giơ khiên lên. Sợ Tống Kiến Quốc vung búa tới. Khóe miệng Tống Kiến Quốc giật một cái. Nhưng thấy đám thanh niên này sợ hãi như vậy... Hắn suy nghĩ một lát. Vẫn buông cây búa luyện khí của mình xuống. Sau khi hắn bỏ vũ khí xuống... Triệu Tử Lập nuốt một ngụm nước bọt, vội sai người tiến lên thu hồi cây búa. Nhưng... nhân viên an ninh vừa tiến lên, định một tay nhấc cây đại thiết chùy này, phát hiện... hắn lại không nhấc lên được! Sau đó, hắn chỉ có thể dùng hai tay. Mặt đỏ bừng bừng. Mới nhấc nổi cây đại thiết chùy lên.
Thấy vậy, Triệu Tử Lập có chút không vui: "Chuyện gì vậy? Cầm một cây búa, cũng tốn sức như thế sao?" Vừa nãy Tống Kiến Quốc còn một tay vung vẩy cây thiết chùy này mà. Theo ý hắn, cây thiết chùy này chắc cũng chỉ mười mấy hai chục cân. Nếu không, lão già hơn 70 tuổi kia tuyệt đối không thể vung được nó.
"Đội trưởng, chính anh thử xem đi!". Nhân viên an ninh mặt đỏ bừng, hai tay ôm cây đại thiết chùy đi đến trước mặt Triệu Tử Lập...
Ps: Cảm ơn các bạn đã khen thưởng trong thời gian qua, cũng cảm ơn mọi người đã bỏ phiếu hoa tươi đánh giá. Hôm nay sẽ có 10 chương mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận