Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 365: Tống Kiến Quốc tổ đội.

Chương 365: Tống Kiến Quốc lập đội. Vì chuẩn bị tiến vào Cổ Tiên thế giới mà làm theo Tần Mục. Ban bố một loạt nhiệm vụ thu thập tài liệu. Những nhiệm vụ đơn giản tích điểm cao đột ngột xuất hiện này làm cả trường học xôn xao. Từ sau khi Lữ Tử Châu và Tiểu Ngưu Ngưu đi ra, mọi người đối với manh đản nhiệt tình tăng vọt lên rất nhiều. Không ít người đều âm thầm tích lũy điểm, hy vọng kiếm cho mình một con sủng vật cường đại. Bây giờ những nhiệm vụ này nhất định là nhiệm vụ tặng điểm, ai nhìn cũng đều nóng mắt. Tống Kiến Quốc đã làm nhiều nhiệm vụ dạng này. Mỗi lần đều tràn đầy tự tin, nhưng mỗi lần chỉ nhận được một ít tài liệu cấp thấp. Nghĩ đến Lữ Tử Châu không chỉ tu vi cao, mà ngay cả sủng vật cũng lợi hại như vậy. Nhìn lại mình, tu vi thì khỏi nói... ít nhất... Cũng phải có một con sủng vật chứ. Nhưng mỗi lần tích lũy từng chút một thì thật sự quá chậm. Vì vậy, hắn nảy ra ý định lập đội để đi vào nơi sâu trong Cổ Tiên thế giới hoặc Ma đạo thế giới tìm một ít tài liệu cấp cao. Hắn tìm Bành Thuần Tổ, Trương Thanh Nguyên, Lý Khung, Lữ Tử Châu mấy người thương lượng chuyện hợp thành đội. Những người khác thì dễ nói, rất ăn ý. Chỉ là Lữ Tử Châu đối với chuyện điểm tích lũy cũng không để bụng lắm. Dù sao hiện tại hắn chủ yếu muốn rèn luyện bộ « Hàng Long Thập Bát Chưởng » vừa mới đổi được. Lần này không lấy được thưởng, hắn cảm thấy có lẽ là vì bình thường mình quá chuyên tâm nghiên cứu bói quẻ thuật mà xem nhẹ kỹ năng tấn công, nếu không một người đã là Trúc Cơ tu tiên giả sao lại không thắng được Lý Loan thiên cấp. Cho nên, sau thi đấu vẫn bế quan luyện tập. Thậm chí còn căn cứ vào những chiêu thức thần kỳ đã thấy trong cuộc so tài để lựa chọn một số công pháp tương ứng. Chuyên tâm trở thành một người toàn năng. Còn Tống Kiến Quốc thì không nghĩ vậy. Vì chuyện này, Lữ Tử Châu đã bị hắn làm phiền một thời gian dài. “Lão Lữ, ngươi quá vô tâm rồi, ngươi còn có Tiểu Ngưu Ngưu." Ngươi nhìn mấy bọn ta này, chúng ta cũng muốn có sủng vật mà, ngươi giúp chúng ta một chút đi!” "Cũng không cần ngươi đi cùng, ngươi chỉ cần giúp ta xem mấy chỗ đó có loại tài liệu nào thì tốt rồi." Tống Kiến Quốc cứ lôi kéo Lữ Tử Châu không thôi. "Ôi trời! Được rồi, được rồi, ta giúp ngươi còn không được sao?" Bị Tống Kiến Quốc làm phiền, nghe chỉ cần mình xem giúp hắn địa điểm là được nên Lữ Tử Châu vội vàng đồng ý. “Đem danh sách của ngươi ra, cầm bút tới đây. Ta xem giúp ngươi." Lữ Tử Châu bất đắc dĩ nói. Tống Kiến Quốc vội vàng lấy giấy bút từ trong ngực ra, cười hì hì nói: “Ta biết ngay Lão Lữ chắc chắn không bỏ mặc chúng ta, lại đây, lại đây, ngồi chỗ này.” Hắn kéo ghế ra, bày giấy bút lên trên bàn. Mấy người đứng vây xung quanh, mắt sáng quắc nhìn Lữ Tử Châu. Lữ Tử Châu lắc đầu, lấy mấy đồng tiền ra bắt đầu bói toán. Không phải Tống Kiến Quốc nhàm chán, dù sao những loại cấp cao như vậy lẽ nào không thể tự mình đi tìm sao? Trên thực tế, mấy người bọn họ đều đã vào Cổ Tiên thế giới và Ma đạo thế giới nhiều lần. Nhưng tài liệu thượng phẩm đều ở trong chỗ sâu của Dị Thế Giới. Do lúc trước bọn họ quá sơ suất, hoặc do có Tần Mục ở đây mà bọn họ cảm giác khi đi vào cũng không khác bình thường. Trên thực tế là do hệ thống phân liệt mà áp chế đối với Dị Thế Giới từng bước suy giảm. Bên trong, một số sinh vật cấp cao ngủ say đang dần thức tỉnh, dẫn phát thiên đạo tăng cường áp chế đối với tu tiên giả. Mấy ngày nay, mọi người để có được tài liệu cao cấp, đã không ngừng tiến sâu. Càng đi sâu, càng phát hiện bên trong Dị Thế Giới dường như có quy tắc áp chế. Sau khi bọn họ tiến vào thì liền giống như người bình thường, chỉ có thể đi bộ. Trương Thanh Nguyên còn có thể miễn cưỡng bay thấp, nhưng tầm nhìn cũng rất hạn chế. Cũng chính vì vậy mà lần này lập đội, để cẩn thận tuyệt đối mới để Lữ Tử Châu tính toán trước. Vốn dĩ muốn lôi kéo hắn đi cùng. Không ngờ hắn nói mình tâm ý đã quyết, nhất định phải tu luyện bí tịch. Bọn họ thật sự không có cách nào, chỉ có thể lui một bước. Chỉ cần hắn tính ra địa điểm, họ đi vào tìm cũng dễ hơn. Lữ Tử Châu cũng hết sức có ý tứ, không chỉ chỉ ra địa điểm, còn vẽ ra một bản đồ giản lược có đánh dấu. "Cầm lấy đi, ta muốn đi tu luyện. Các ngươi nếu đi, có thể mang theo Tiểu Ngưu Ngưu, để nó khỏi gây chuyện ở bên ngoài." Sau một nén hương, Lữ Tử Châu ghi kết quả bói toán của mình lên giấy, giao cho Tống Kiến Quốc. Tiện tay cho Ngũ Thải Thần Ngưu mấy viên thức ăn miễn phí. Mấy người khác cảm động không thôi. "Lão Lữ à, hào phóng quá, sợ chúng ta gặp nguy hiểm còn cho thần ngưu đi theo. Ngươi yên tâm đi ta nhất định sẽ chăm sóc tốt nó." Tống Kiến Quốc cảm động nhìn Lữ Tử Châu nói, giọng hơi nghẹn ngào. “Ừ ừ, Lão Lữ, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ chăm sóc tốt nó." Lý Khung và những người khác cũng thậm chí gật đầu lia lịa, giọng cảm động. “Được rồi, được rồi, ta đi tu luyện, các ngươi chuẩn bị một chút rồi lên đường.” Lữ Tử Châu không biết Ngưu Ngưu đã đi chơi ở đâu, cũng chẳng buồn giải thích, chỉ vội thông báo vài câu rồi đứng dậy rời đi. “Lão Lữ, vẫn là ngoài miệng thì khó nghe nhưng trong lòng như đậu hũ nha!" “Để ta đi lấy mấy món pháp bảo mới chế tạo cho các ngươi, các ngươi xem còn cần chuẩn bị gì không, lát nữa chúng ta xuất phát.” Tống Kiến Quốc nhìn theo bóng lưng Lữ Tử Châu rời đi, cảm thán nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận