Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 366: Cổ Tiên thế giới thu thập tài liệu.

Chương 366: Thu thập tài liệu ở thế giới Cổ Tiên. Bành Thuần Tổ thu thập và phân loại chai lọ của mình, trong khi đó, Trương Thanh Nguyên và Lý Loan thì không có gì để dọn dẹp. Cả hai trực tiếp tu luyện một lúc trong phòng. Chẳng bao lâu, Tống Kiến Quốc trở về, lấy ra một cái chén sắt đặt ở trên giường của Lữ Tử Châu. Còn những thứ khác thì chia cho những người khác. “Đây là pháp bảo để các ngươi tự nghiên cứu, công dụng đều được dán trên tờ giấy này.” Tống Kiến Quốc không nói nhiều, phát xong đồ liền nói tiếp, “Chúng ta lên đường thôi, ta tiện đường tìm Tiểu Ngưu Ngưu về, nó đang ở phía dưới chờ chúng ta. Ta cũng đã tìm mấy bạn học hệ trận pháp ở dưới khắc họa trận pháp, đừng để bọn họ chờ, bọn họ cũng đang gấp tu luyện.” Tống Kiến Quốc có mối quan hệ tốt ở trường, mọi người đều rất khẳng định về tài năng luyện khí của hắn. Nên cũng có không ít người tìm hắn luyện khí, sắp xếp mọi thứ thỏa thỏa thiếp thiếp. “Vậy nhanh lên đi, để ta giúp ngươi mang đồ.” Lý Loan thấy Bành Thuần Tổ ôm một bao chai lọ, trực tiếp nhận lấy vác trên lưng rồi giục. “Cẩn thận một chút, đừng làm vỡ.” Bành Thuần Tổ vội vàng đau lòng nói. “Được rồi, được rồi. Đi thôi!” Lý Loan dẫn đầu đi trước, thuận miệng đáp lời. Thấy tình hình như vậy, Tống Kiến Quốc không khỏi suy nghĩ. Hay là nên làm một cái túi vừa nhỏ vừa đựng được nhiều đồ, chờ lần này trở về phải nghiên cứu kỹ hơn mới được. Mấy người được các bạn học hệ trận pháp vui vẻ tiễn đưa xuống đến ngoài cửa lớn Cổ Tiên giới. Tần Mục nhìn nhiều đội học sinh ra vào Dị Thế Giới để thu thập tài liệu, trong lòng mừng rỡ khôn nguôi! Quả là quyết định sáng suốt khi giao nhiệm vụ thu thập tài liệu cho học sinh. “Lão Tống, chúng ta đã vào đây nhiều lần rồi, nhưng hình như bên trong càng ngày càng kỳ lạ!” Trương Thanh Nguyên vừa nói vừa liếc nhìn xung quanh. Tống Kiến Quốc gật đầu, “Ai nói không phải, mấy lần này vào, lần nào cũng mạo hiểm hơn lần trước. Không thì sao ta nhớ đến việc gọi các ngươi cùng đi.” “Đừng nói nữa, vào trước đi. Tí nữa thì phải cẩn thận, đừng gây ra tiếng động.” Lý Loan cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, trực tiếp bước vào cửa Dị Thế Giới. “Cái lão Lý này, lớn tuổi rồi mà vẫn còn hấp tấp.” Tống Kiến Quốc lắc đầu cười nói. “Đi thôi! Đừng để hắn nóng lòng chờ.” Bành Thuần Tổ cũng theo vào. Vẫn là địa điểm quen thuộc, khi mấy người vừa đi thì cảm giác linh khí có một thoáng ngưng tụ. “Xuỵt, đừng nói chuyện.” Trong số này, Lý Loan là người có tu vi cao nhất, thấy vẻ mặt cẩn thận của hắn, mọi người nín thở, nhìn Lý Loan. Chỉ thấy Lý Loan khom lưng như mèo, tiến về phía trước mấy bước. Rồi lại lùi về, có chút hưng phấn nhưng vẫn đè nén nhỏ giọng nói, “Hôm nay cả nhà Bạch Hổ đều ở phía trước, hay là ra ngoài đánh một trận?” Tâm trạng của mấy người bỗng chốc tụt dốc. “Ngươi chỉ biết đánh nhau, hôm nay chúng ta đến đây là để hái tài liệu cao cấp. Lần sau ngươi tự mình đến tìm bọn họ, đừng lãng phí thời gian, đi đường vòng đi.” Bành Thuần Tổ bất lực nói. “Đúng vậy, đi vòng qua thôi, kiếm đủ điểm tích lũy mới là quan trọng nhất.” Tống Kiến Quốc an ủi Tiểu Ngưu Ngưu đang bất an trong tay áo, đưa vào miệng nó một nắm dược thảo cao giai. Đây đều là mấy thứ tài liệu lúc trước hắn tiện tay hái được. Sợ Tiểu Ngưu Ngưu không khống chế được chính mình, Tống Kiến Quốc đã giấu nó trong tay áo, tùy tiện lấy một chút “cỏ” ngon cho nó ăn. Thấy những dược thảo cao cấp kia, Tiểu Ngưu Ngưu mới ngoan ngoãn ở trong tay áo. “Được rồi, ta chỉ nói vậy thôi, các ngươi cứ theo sau ta, chúng ta len lén đi đường vòng.” Lý Loan cũng không nói nhiều, trực tiếp đi trước dẫn đường, lẽ ra người dò đường phải là Trương Thanh Nguyên, nhưng nghĩ đến khả năng truy kích của Bạch Hổ, mọi người vẫn là chọn Lý Loan, người có giác quan nhạy bén hơn. Mấy người rón rén tránh khỏi địa bàn của Bạch Hổ, đi đến một thảo nguyên. Sau khoảng thời gian thám hiểm này, mọi người đã rút ra được kinh nghiệm phong phú. Họ biết giữa các đoạn đường có một khu an toàn, đại khái là quy tắc vương không thấy vương, giữa hai con vật đầu lĩnh sẽ không sống chung một khu vực, đồng thời giữa lãnh địa của chúng sẽ có một đoạn không ai xâm phạm. Khu vực này được các bạn học gọi đùa là khu an toàn. Chỉ cần ngươi không chọc giận đầu lĩnh một địa vực nào đó, thì khi vào khu vực này, nó sẽ không truy kích. Tất nhiên, như lần trước trong hoạt động thám hiểm, việc giết chết Ong Hậu, nhổ cây Hóa Hình Thảo mà người ta đã chờ đợi rất lâu thì đúng là phải liều mạng thôi. Mấy người tạm thời nghỉ ngơi, thả Tiểu Ngưu Ngưu xuống ở phía cuối gió. Lý Loan dẫn đầu, Tống Kiến Quốc đoạn hậu, đoàn người nhỏ tiếp tục tiến về phía trước. “Xem kìa, đó là cái gì?” Theo ngón tay của Trương Thanh Nguyên, mọi người thấy một tảng đá phát sáng. Nói là phát quang nhưng thực chất, tảng đá chỉ to bằng bàn tay, chỉ có ở giữa phát ra vài vệt sáng yếu ớt. Thảo nào nơi đây thường xuyên có người đi qua nhưng không ai phát hiện. Mấy người lại gần, nhặt tảng đá lên, quan sát một hồi lâu, nhưng không ai nhớ ra tên của tảng đá này. Mọi người đồng loạt nhìn Tống Kiến Quốc. Nơi đây chỉ có hắn là người am hiểu về đá nhất, hy vọng hắn có thể đưa ra đáp án. Tống Kiến Quốc cười hắc hắc: “Các ngươi nhìn ta làm gì? Ta cũng không biết. Thu vào rồi tính.” Nói rồi mở cái rương chứa đồ lớn của mình, bỏ tảng đá vào. Rương chứa đồ lớn? Đúng vậy, chính là cái rương chứa đồ lớn, mà ai cũng có một cái. Chủ yếu là do bên trong chưa đựng đồ gì, Bành Thuần Tổ lo lắng sẽ làm hỏng chai lọ của mình nên mới chưa bỏ đồ vào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận