Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học
Chương 165: Gia gia ta thật là người tu tiên
Chương 165: Gia gia ta thật là người tu tiên
Lữ Tử Châu vừa nói xong liền móc trong người ra mấy đồng tiền, đặt vào lòng bàn tay. Đưa tay vung lên. Ba đồng tiền rơi xuống đất, tạo thành một quái tượng.
Lữ Tử Châu lập tức nửa ngồi xuống, tỉ mỉ phân tích. Tống Kiến Quốc nhìn theo, vội hỏi: "Lão Lữ, thế nào rồi? Người có sao không?"
Mặt ông ta đầy lo lắng. Ai ngờ được... con huyết linh thú này lại biết bay! Bay đã đành, nó còn không công kích lão Trương, mà trực tiếp bắt ông ấy đi. Đồng phục học sinh có lực phòng ngự mạnh mẽ... nhưng cũng khó tránh khỏi bất ngờ.
Lữ Tử Châu vẫn rất tự tin vào chuyên môn của mình: "Yên tâm, quái tượng cho thấy đây là quẻ tốt nhất, nói cách khác, lão Trương hiện tại không những không sao, mà còn có thể nhân họa đắc phúc, có được một phần cơ duyên!"
"Bây giờ chúng ta chỉ cần kiên trì chờ đợi là được."
Khóe miệng Tống Kiến Quốc giật giật: "..."
Bị huyết linh thú bắt đi mà còn có thể có cơ duyên? Còn bảo bọn họ kiên trì chờ đợi... E là lúc đó thi thể lão Trương đã lạnh ngắt.
Ông quay đầu, nhìn Bành Thuần Tổ: "Lão Bành, hay là chúng ta thử đuổi theo, nghĩ cách cứu lão Trương mau lên?"
Bành Thuần Tổ cũng không quá tin Lữ Tử Châu. Suy nghĩ kỹ một chút, ông gật đầu: "Chỉ cần tìm được hang ổ của huyết linh thú, ta sẽ dùng độc tắm cho nó!"
Hai người bàn bạc xong. Liền bay thẳng theo hướng huyết linh thú bỏ chạy. Để lại Lữ Tử Châu đang chỉnh lại mấy đồng tiền trên đất. Khiến ông vô cùng đau lòng.
"Các ngươi tin ta đi mà, chuyện này với hắn thật sự là một hồi cơ duyên..." Lữ Tử Châu nhìn bóng lưng Tống Kiến Quốc và Bành Thuần Tổ rời đi, lẩm bẩm nói. Lần này ông thật sự không có tính sai. Nhưng vì sao không ai tin ông chứ?
Ông thở dài một hơi. Đúng lúc này. "Đinh linh linh... Đinh linh linh..." Tiếng chuông điện thoại di động của ông bỗng vang lên.
Ông cúi đầu liếc nhìn. Là cháu trai Lữ Khâm gọi tới. Lữ Tử Châu nhíu mày, đối diện máy móc nói: "Uy? Chuyện gì?" Tâm tình ông bây giờ thật không tốt. Tuy rằng ông gài bẫy lão Trương một hai lần... nhưng lần này đối với lão Trương thật sự là cơ duyên. Có điều, lão Tống với lão Bành lại không tin ông.
Đầu dây bên kia, tim Lữ Khâm như rớt xuống. Nghe ngữ khí... hình như gia gia tâm tình không được tốt. Nhưng... tâm tình của hắn còn tệ hơn nữa.
"Gia gia, con... bây giờ đang bị câu lưu..." Hắn nhìn bốn phía song sắt, nuốt một ngụm nước miếng. Không sai. Hắn đang ở trong phòng giam của chấp pháp bộ phận gọi điện thoại. Lần trước... gia gia cho hắn bói toán một quẻ, nói là giới thiệu cho hắn nhân duyên. Sau đó bảo hắn mang theo một cô nàng khuynh quốc khuynh thành đi thuê phòng. Hắn đều làm theo. Lúc đó cô nàng bị sốc hôn mê, hắn làm theo cách gia gia chỉ, xoa bóp đầu cho cô. Trời cao chứng giám. Hắn ngoài xoa bóp thì thực sự không có làm gì sai cả. Sau đó... cô gái tỉnh lại, quay ra tố cáo hắn ngay. Khiến... hắn đang học đại học thì đột nhiên vài nhân viên chấp pháp xông vào, lôi giấy chứng nhận ra. Bắt ép hắn đi. Thành ra hiện tại toàn trường đều cho rằng hắn là một tên xâm hại người khác.
"Gia gia... ngài nghĩ cách cứu con mau... con không phải là phe của mấy tên lưu manh đó..." Lữ Khâm hướng điện thoại cầu xin nói.
Trong bí cảnh. Lữ Tử Châu sau khi nghe xong... đột nhiên mở to mắt. Lúc đó ông chỉ lo tạo cơ hội cho cháu trai, quên bói toán hậu quả. Không ngờ... hậu quả lại nghiêm trọng như vậy?
Ông hít sâu một hơi, nói: "Cháu trai, con đừng hoảng, đưa điện thoại di động cho người chấp pháp, để gia gia nói chuyện với họ."
Bên kia. Lữ Khâm đang ngồi trong phòng giam, cầm điện thoại di động đưa cho người chấp pháp bên cạnh. Cuộc gọi này... thật ra là hắn cầu xin rất nhiều lần, người chấp pháp mới đồng ý cho hắn gọi. Lữ Khâm nuốt một ngụm nước miếng, nhỏ giọng nói: "Đồng chí, đây là gia gia ta, chính ông ấy bảo ta làm như vậy..."
Người chấp pháp Lâm Thanh giữ nguyên khuôn mặt lạnh tanh. Sau khi nhận lấy điện thoại, hắn liền đi thẳng vào vấn đề: "Xin chào, đây là bộ phận chấp pháp XX, cháu trai của ông là nghi phạm trong vụ dâm loạn ác ý, có khả năng rất cao là đã cưỡng x chưa thành, đương sự đã tố cáo lên chỗ chúng tôi..."
Lời tố cáo này khiến Lữ Tử Châu kinh hãi. Cũng may ông đã tu tiên. Lúc này ông trấn định tâm thần, tổ chức ngôn ngữ, trả lời: "Cái này... tiểu huynh đệ à, cháu của tôi thật ra là cẩu độc thân mà..."
Lâm Thanh cau mày. Liếc nhìn Lữ Khâm đang ngồi ngoan ngoãn bên cạnh. Nhàn nhạt nói: "Cẩu độc thân cũng không ảnh hưởng đến việc hắn phạm tội, ngược lại, nó là động cơ phạm tội!"
Lữ Tử Châu vội giải thích: "Là như vậy, tôi tính được cô gái này lần này gặp nguy hiểm đến tính mạng, cho nên mới để cho cháu trai tôi đi cứu cô ta, cô ta bị mấy tên lưu manh khác..."
Lời còn chưa dứt, Lâm Thanh liền cắt ngang: "Tính được?"
Lữ Tử Châu đương nhiên nói: "Dĩ nhiên, ta đường đường là người tu tiên, lẽ nào lại đi lừa ngươi sao?"
Lâm Thanh: "..."
Nếu là trước đây... hắn chắc chắn sẽ cười khẩy, không nói hai lời. Nhưng bây giờ... tấm màn che tu tiên đang dần hé mở trước mắt mọi người. Càng ngày càng có nhiều người biết tu tiên là thật. Trên khắp cả nước đã có hơn bảy trăm học sinh... gia nhập các trường đại học tu tiên. Nhưng cũng chính vì vậy... trên khắp cả nước xuất hiện rất nhiều vụ giả mạo tu tiên giả. Hắn từng xử lý ba vụ như vậy. Tất cả đều tự xưng là người tu tiên. Nhưng những người được gọi là người tu tiên đó đều chẳng ra gì. Vài ba câu hỏi là đã lộ ra hết.
Lâm Thanh không hề hoảng sợ, tiếp tục hỏi: "Ông nói mình là người tu tiên, vậy có chứng cứ gì không?"
Trong bí cảnh. Lữ Tử Châu ngẩn ra. Nhìn thẻ học sinh trên người, ông trả lời: "Ta có thẻ sinh viên đại học tu tiên, nhưng không cách nào gửi qua cho ngươi được, hiệu trưởng đã nói, đây là bằng chứng ra vào trường học của chúng ta!"
Cổng trường đại học tu tiên tồn tại trong hư không. Người bình thường không thể nào bước vào. Thậm chí ngay cả vách đá cao vạn trượng ở chỗ cổng trường cũng không tìm thấy. Chỉ có qua thẻ học sinh... mới có thể cảm ứng được đại học, từ đó tiến vào bên trong.
Nghe câu này, Lâm Thanh nhếch mép. Theo cảm giác của hắn, tên này có đến tám mươi phần trăm là một tên lừa đảo. Mấy người tự xưng tu tiên mà hắn từng tiếp xúc còn nói mình có thể ngực nghiền đá lớn, ngự kiếm phi hành cơ mà.
Nghĩ đến đây. Lâm Thanh tiếp tục hỏi: "Ngoài cái đó ra, ông còn có cách nào để chứng minh ông là tu tiên giả không? Không thể nói..."
Hắn liếc nhìn Lữ Khâm trong phòng giam. Cô gái kia đã tố cáo Lữ Khâm... lúc đó ngoài Lữ Khâm ra, không có ai khác ở đó. Nếu Lữ Tử Châu không chứng minh được hắn là tu tiên giả, Lữ Khâm ít nhất phải bị xử tội dâm loạn chưa thành. Tạm giam ba tháng là không tránh khỏi.
Nghe vậy, Lữ Tử Châu còn chưa mở miệng, Lữ Khâm đã ngồi không yên, vội hô to: "Gia gia con thật là người tu tiên, con có thể làm chứng, ông ấy giỏi nhất là bói toán trong bụng người khác là con trai hay con gái..."
Âm thanh truyền tới đầu dây bên kia, khiến Lữ Tử Châu tức đến mức toàn thân run rẩy. Đơn giản là nghiệt tôn! Thật sự, ông rất muốn cúp thẳng điện thoại này. Nhưng... cuối cùng thì cũng là cháu của ông.
Ông hừ lạnh một tiếng, tiện tay tung ba đồng tiền xuống. Sau đó hướng điện thoại di động, mặt đầy ngạo nghễ nói: "Ta quả thật có thể tính được giới tính của bào thai trong bụng, nhưng ta sớm đã không làm việc đó. Khụ khụ, thân ta là người tu tiên, há có thể dùng mấy chuyện nhỏ này để chứng minh bản thân sao?"
Sau đó... trong tiếng trầm mặc của Lâm Thanh, Lữ Tử Châu nói tiếp: "Ngươi trưa nay ăn món cá muối chua, tối nay nếu không có gì bất ngờ thì sẽ ăn bún gạo chan, hơn nữa ngón chân thứ ba ở tất bên chân trái của ngươi bị thủng một lỗ, quần lót mặc màu đỏ, trong kẽ răng hàng thứ ba còn dính một cọng dưa chua..."
Theo từng lời Lữ Tử Châu nói ra. Khuôn mặt khinh miệt của Lâm Thanh rốt cuộc cũng biến sắc. Vẻ mặt kinh hãi. Vội vã rút điện thoại ra, soi vào răng mình. Quả nhiên. Ở kẽ răng thứ ba, tìm được một cọng dưa chua!
"Tê..." Hắn không kìm được hít một ngụm khí lạnh. Tính chuẩn như vậy? Nếu như đây không phải người tu tiên, thì làm sao mới có thể coi là người tu tiên?
Nuốt một ngụm nước miếng. Thái độ của hắn thay đổi 180 độ: "Ngài... ngài thực sự là người tu tiên?"
Trong bí cảnh. Lữ Tử Châu vẻ mặt ngạo nghễ. Chẳng phải muốn ông dùng bản lĩnh để chứng minh mình sao. Luận về bói toán, ở giới bói quẻ, ông nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất! ...
Trong phòng giam. Lữ Khâm chứng kiến thân phận người tu tiên của gia gia mình bị vạch trần. Cũng thở phào nhẹ nhõm. Thật là. Hắn vốn muốn âm thầm làm một công tử nhà giàu, tới trường tốt nhất để học. Không muốn cho hắn phải ra mặt.
"Cái này... con có thể đi chưa?" Hắn từ trên băng đứng lên, nhìn Lâm Thanh. Vụ án này vẫn là Lâm Thanh phụ trách.
Nhưng mà... sau khi Lâm Thanh cúp điện thoại. Nhìn về phía hắn, nhàn nhạt nói: "Xin lỗi, Lão Thần Tiên nói cậu cần trải nghiệm cuộc sống, để chúng tôi nhốt cậu ở đây vài ngày theo quy định an ninh, cậu thấy vài ngày là thích hợp?"
Lữ Khâm nhìn bốn phía song sắt. Không khỏi run rẩy. Cẩn thận từng li từng tí nói: "Một ngày?"
Lâm Thanh nghiêm mặt: "Xin lỗi, Lão Thần Tiên nói ít nhất là bảy ngày, còn về bảy ngày hay ba tháng, tự cậu chọn một."
Lữ Khâm nhất thời suy sụp. Vẻ mặt cầu xin. Mờ mịt nhìn xung quanh. Đột nhiên hối hận vô cùng. Sớm biết đầu óc gia gia nhỏ mọn... thì hắn đã không nên chọc gia gia. Giờ thì hay rồi, bị đưa tới bộ phận chấp pháp, còn bị tạm giam bảy ngày, hắn có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Trong lúc hắn vô cùng hối tiếc. Lâm Thanh hai tiếng sau, mang cho hắn một lượng lớn sách tu tiên. Chất đống ở trong phòng giam. "Gia gia cậu nhờ tôi chiếu cố cậu một chút, trong vòng bảy ngày nhất định phải học thuộc «Sơn Hải Kinh», không học xong thì không được đi."
Sau khi biết thân phận của Lữ Tử Châu. Lâm Thanh hiện tại đặc biệt ân cần. Có thể để một Lão Thần Tiên nợ nhân tình của hắn... tuyệt đối là lời. Hơn nữa theo trào lưu của Tu Tiên Giả hiện tại, thượng tầng toàn quốc đã ra lệnh, không được đắc tội Tu Tiên Giả, nếu có nơi nào chạm mặt, cần tạo điều kiện thuận lợi. Bởi vì... họ phát hiện, phía đại học tu tiên dường như cũng có quy định nghiêm chỉnh. Giới tu tiên lo cho đại học tu tiên, còn nhân gian... họ lo. ...
Trong phòng giam. Lữ Khâm mờ mịt nhìn đống cổ tịch tu tiên dày cộp trước mắt. Nuốt một ngụm nước miếng. Hắn mơ hồ hiểu ý của gia gia rồi. Tình cảm là giúp hắn thoát ế là giả. Tìm cách đưa hắn vào cục cảnh sát mới là thật!
Khổ sở trăm phương nghìn kế đưa hắn vào trong cục cảnh sát, lại là để cho hắn học thêm! Lâm Thanh còn truyền đạt lại lời của gia gia, nói không học thuộc «Sơn Hải Kinh» thì không được đi.
Nhìn đống cổ tịch dày đặc trước mắt. Lữ Khâm vô cùng đau khổ. "Sao mình lại gặp phải một gia gia như thế này..."
Thở dài một hơi. Vì tự do của bản thân... Lữ Khâm chỉ còn cách nghĩ biện pháp nỗ lực học tập. Cố gắng sớm rời khỏi nơi này...
... Đại học tu tiên. Trong bí cảnh. Trong một hang động tự nhiên khổng lồ. Cao mấy trượng, sâu không thấy đáy.
Con huyết linh thú bắt được Trương Thanh Nguyên hóa thành một tàn ảnh, lao vào trong hang động. Ném mạnh Trương Thanh Nguyên vào trong hang động.
"Rầm!" Ngay sau đó. Trong hang động truyền ra một tiếng gầm gừ lớn. Toàn bộ hang động đều rung chuyển.
Trương Thanh Nguyên đập mạnh vào một tảng đá. Cũng may có đồng phục học sinh bảo hộ, nên người không sao.
Hắn nhìn xung quanh... đang chuẩn bị cùng huyết linh thú tiến hành một phen huyết chiến thì kết quả... huyết linh thú ném hắn vào trong hang, liền vỗ cánh, mang theo phi kiếm của hắn rời khỏi hang.
Còn bên cạnh hắn, hắn phát hiện có mấy con huyết linh thú con. "Con hung thú này... không phải muốn để ta làm bảo mẫu của nó chứ?" Trương Thanh Nguyên trong lòng nảy lên một suy đoán.
Sau đó, hắn đột nhiên cảm thấy bị sỉ nhục. "Ta đường đường là sinh viên giỏi của đại học tu tiên, há có thể lưu lạc thành bảo mẫu của hung thú?"
Hắn tiện tay bắt mấy con huyết linh thú con bên cạnh. Không nói hai lời, định cho chúng một trận. Mấy con huyết linh thú con này bất quá chỉ là thực lực Huyền cấp cảnh sơ kỳ, hắn có thể còn bắt nạt được chúng.
Nhưng... khi hắn vung nắm đấm, đánh cho mấy con huyết linh thú con mấy quyền. Bọn chúng liền bắt đầu kêu rên. Âm thanh rất nhanh liền thu hút con huyết linh thú mẹ. Nó xuất hiện sau đó. Từ trên cao lao xuống, vung móng vuốt to cùng song sí. Cào xé điên cuồng lên người hắn. Cho hắn một trận bạo ngược. Nếu không phải có đồng phục học sinh, chắc chắn hắn đã sớm thành đống thịt nát.
Nhưng dù vậy... hắn vẫn bị thương không ít, vô cùng khó chịu.
"Ta nói lão tỷ, có gì từ từ nói, có gì từ từ nói..." Cuối cùng bị ép tới mức này. Trương Thanh Nguyên chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy cái cương vị vú em này.
Không phải là mang trẻ con à. Hắn có phải là chưa từng mang bao giờ đâu. Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện... mấy con huyết linh thú con này cực kỳ khó mang. Chúng rất thích được người cõng. Còn muốn hắn cõng trong cái hang động này đi lại lung tung. Hết lần này tới lần khác hắn lại không thể phản kháng. Cứ hễ hắn phản kháng... thì con huyết linh thú mẹ sẽ cào cấu điên cuồng lên người hắn.
"Bảo mẫu thì bảo mẫu! Vừa hay ta có thể ở trong cái hang này luyện tập du tẩu bước!" Trương Thanh Nguyên rất nhanh đã nghĩ thông. Hắn chỉ cần không bị rách đồng phục học sinh, sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là tạm thời bị nhốt ở chỗ này. Cái hang này hơi bị dài, rất thích hợp để luyện tập du tẩu bộ. Chỉ cần tốc độ của hắn đủ nhanh... đến lúc đó có thể chạy ra khỏi hang. Sau đó... đi tìm đồng học đến giúp lấy lại danh dự.
Trong lúc hắn đang nghĩ vậy. Trong hang động yên tĩnh... đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại của hắn. "Đinh linh linh... Đinh linh linh... Đinh linh linh..." Lập tức phá tan bầu không khí của hiện trường. Ánh sáng từ chiếc điện thoại cũ kỹ thu hút sự chú ý của huyết linh thú.
"Gào!" Huyết linh thú phát ra một tiếng thét. Hóa thành tàn ảnh nhào về phía hắn. Trực tiếp đoạt điện thoại của hắn đi. Đồng thời... ném mạnh một cái. Đập vào vách hang, nát bấy.
Lữ Tử Châu vừa nói xong liền móc trong người ra mấy đồng tiền, đặt vào lòng bàn tay. Đưa tay vung lên. Ba đồng tiền rơi xuống đất, tạo thành một quái tượng.
Lữ Tử Châu lập tức nửa ngồi xuống, tỉ mỉ phân tích. Tống Kiến Quốc nhìn theo, vội hỏi: "Lão Lữ, thế nào rồi? Người có sao không?"
Mặt ông ta đầy lo lắng. Ai ngờ được... con huyết linh thú này lại biết bay! Bay đã đành, nó còn không công kích lão Trương, mà trực tiếp bắt ông ấy đi. Đồng phục học sinh có lực phòng ngự mạnh mẽ... nhưng cũng khó tránh khỏi bất ngờ.
Lữ Tử Châu vẫn rất tự tin vào chuyên môn của mình: "Yên tâm, quái tượng cho thấy đây là quẻ tốt nhất, nói cách khác, lão Trương hiện tại không những không sao, mà còn có thể nhân họa đắc phúc, có được một phần cơ duyên!"
"Bây giờ chúng ta chỉ cần kiên trì chờ đợi là được."
Khóe miệng Tống Kiến Quốc giật giật: "..."
Bị huyết linh thú bắt đi mà còn có thể có cơ duyên? Còn bảo bọn họ kiên trì chờ đợi... E là lúc đó thi thể lão Trương đã lạnh ngắt.
Ông quay đầu, nhìn Bành Thuần Tổ: "Lão Bành, hay là chúng ta thử đuổi theo, nghĩ cách cứu lão Trương mau lên?"
Bành Thuần Tổ cũng không quá tin Lữ Tử Châu. Suy nghĩ kỹ một chút, ông gật đầu: "Chỉ cần tìm được hang ổ của huyết linh thú, ta sẽ dùng độc tắm cho nó!"
Hai người bàn bạc xong. Liền bay thẳng theo hướng huyết linh thú bỏ chạy. Để lại Lữ Tử Châu đang chỉnh lại mấy đồng tiền trên đất. Khiến ông vô cùng đau lòng.
"Các ngươi tin ta đi mà, chuyện này với hắn thật sự là một hồi cơ duyên..." Lữ Tử Châu nhìn bóng lưng Tống Kiến Quốc và Bành Thuần Tổ rời đi, lẩm bẩm nói. Lần này ông thật sự không có tính sai. Nhưng vì sao không ai tin ông chứ?
Ông thở dài một hơi. Đúng lúc này. "Đinh linh linh... Đinh linh linh..." Tiếng chuông điện thoại di động của ông bỗng vang lên.
Ông cúi đầu liếc nhìn. Là cháu trai Lữ Khâm gọi tới. Lữ Tử Châu nhíu mày, đối diện máy móc nói: "Uy? Chuyện gì?" Tâm tình ông bây giờ thật không tốt. Tuy rằng ông gài bẫy lão Trương một hai lần... nhưng lần này đối với lão Trương thật sự là cơ duyên. Có điều, lão Tống với lão Bành lại không tin ông.
Đầu dây bên kia, tim Lữ Khâm như rớt xuống. Nghe ngữ khí... hình như gia gia tâm tình không được tốt. Nhưng... tâm tình của hắn còn tệ hơn nữa.
"Gia gia, con... bây giờ đang bị câu lưu..." Hắn nhìn bốn phía song sắt, nuốt một ngụm nước miếng. Không sai. Hắn đang ở trong phòng giam của chấp pháp bộ phận gọi điện thoại. Lần trước... gia gia cho hắn bói toán một quẻ, nói là giới thiệu cho hắn nhân duyên. Sau đó bảo hắn mang theo một cô nàng khuynh quốc khuynh thành đi thuê phòng. Hắn đều làm theo. Lúc đó cô nàng bị sốc hôn mê, hắn làm theo cách gia gia chỉ, xoa bóp đầu cho cô. Trời cao chứng giám. Hắn ngoài xoa bóp thì thực sự không có làm gì sai cả. Sau đó... cô gái tỉnh lại, quay ra tố cáo hắn ngay. Khiến... hắn đang học đại học thì đột nhiên vài nhân viên chấp pháp xông vào, lôi giấy chứng nhận ra. Bắt ép hắn đi. Thành ra hiện tại toàn trường đều cho rằng hắn là một tên xâm hại người khác.
"Gia gia... ngài nghĩ cách cứu con mau... con không phải là phe của mấy tên lưu manh đó..." Lữ Khâm hướng điện thoại cầu xin nói.
Trong bí cảnh. Lữ Tử Châu sau khi nghe xong... đột nhiên mở to mắt. Lúc đó ông chỉ lo tạo cơ hội cho cháu trai, quên bói toán hậu quả. Không ngờ... hậu quả lại nghiêm trọng như vậy?
Ông hít sâu một hơi, nói: "Cháu trai, con đừng hoảng, đưa điện thoại di động cho người chấp pháp, để gia gia nói chuyện với họ."
Bên kia. Lữ Khâm đang ngồi trong phòng giam, cầm điện thoại di động đưa cho người chấp pháp bên cạnh. Cuộc gọi này... thật ra là hắn cầu xin rất nhiều lần, người chấp pháp mới đồng ý cho hắn gọi. Lữ Khâm nuốt một ngụm nước miếng, nhỏ giọng nói: "Đồng chí, đây là gia gia ta, chính ông ấy bảo ta làm như vậy..."
Người chấp pháp Lâm Thanh giữ nguyên khuôn mặt lạnh tanh. Sau khi nhận lấy điện thoại, hắn liền đi thẳng vào vấn đề: "Xin chào, đây là bộ phận chấp pháp XX, cháu trai của ông là nghi phạm trong vụ dâm loạn ác ý, có khả năng rất cao là đã cưỡng x chưa thành, đương sự đã tố cáo lên chỗ chúng tôi..."
Lời tố cáo này khiến Lữ Tử Châu kinh hãi. Cũng may ông đã tu tiên. Lúc này ông trấn định tâm thần, tổ chức ngôn ngữ, trả lời: "Cái này... tiểu huynh đệ à, cháu của tôi thật ra là cẩu độc thân mà..."
Lâm Thanh cau mày. Liếc nhìn Lữ Khâm đang ngồi ngoan ngoãn bên cạnh. Nhàn nhạt nói: "Cẩu độc thân cũng không ảnh hưởng đến việc hắn phạm tội, ngược lại, nó là động cơ phạm tội!"
Lữ Tử Châu vội giải thích: "Là như vậy, tôi tính được cô gái này lần này gặp nguy hiểm đến tính mạng, cho nên mới để cho cháu trai tôi đi cứu cô ta, cô ta bị mấy tên lưu manh khác..."
Lời còn chưa dứt, Lâm Thanh liền cắt ngang: "Tính được?"
Lữ Tử Châu đương nhiên nói: "Dĩ nhiên, ta đường đường là người tu tiên, lẽ nào lại đi lừa ngươi sao?"
Lâm Thanh: "..."
Nếu là trước đây... hắn chắc chắn sẽ cười khẩy, không nói hai lời. Nhưng bây giờ... tấm màn che tu tiên đang dần hé mở trước mắt mọi người. Càng ngày càng có nhiều người biết tu tiên là thật. Trên khắp cả nước đã có hơn bảy trăm học sinh... gia nhập các trường đại học tu tiên. Nhưng cũng chính vì vậy... trên khắp cả nước xuất hiện rất nhiều vụ giả mạo tu tiên giả. Hắn từng xử lý ba vụ như vậy. Tất cả đều tự xưng là người tu tiên. Nhưng những người được gọi là người tu tiên đó đều chẳng ra gì. Vài ba câu hỏi là đã lộ ra hết.
Lâm Thanh không hề hoảng sợ, tiếp tục hỏi: "Ông nói mình là người tu tiên, vậy có chứng cứ gì không?"
Trong bí cảnh. Lữ Tử Châu ngẩn ra. Nhìn thẻ học sinh trên người, ông trả lời: "Ta có thẻ sinh viên đại học tu tiên, nhưng không cách nào gửi qua cho ngươi được, hiệu trưởng đã nói, đây là bằng chứng ra vào trường học của chúng ta!"
Cổng trường đại học tu tiên tồn tại trong hư không. Người bình thường không thể nào bước vào. Thậm chí ngay cả vách đá cao vạn trượng ở chỗ cổng trường cũng không tìm thấy. Chỉ có qua thẻ học sinh... mới có thể cảm ứng được đại học, từ đó tiến vào bên trong.
Nghe câu này, Lâm Thanh nhếch mép. Theo cảm giác của hắn, tên này có đến tám mươi phần trăm là một tên lừa đảo. Mấy người tự xưng tu tiên mà hắn từng tiếp xúc còn nói mình có thể ngực nghiền đá lớn, ngự kiếm phi hành cơ mà.
Nghĩ đến đây. Lâm Thanh tiếp tục hỏi: "Ngoài cái đó ra, ông còn có cách nào để chứng minh ông là tu tiên giả không? Không thể nói..."
Hắn liếc nhìn Lữ Khâm trong phòng giam. Cô gái kia đã tố cáo Lữ Khâm... lúc đó ngoài Lữ Khâm ra, không có ai khác ở đó. Nếu Lữ Tử Châu không chứng minh được hắn là tu tiên giả, Lữ Khâm ít nhất phải bị xử tội dâm loạn chưa thành. Tạm giam ba tháng là không tránh khỏi.
Nghe vậy, Lữ Tử Châu còn chưa mở miệng, Lữ Khâm đã ngồi không yên, vội hô to: "Gia gia con thật là người tu tiên, con có thể làm chứng, ông ấy giỏi nhất là bói toán trong bụng người khác là con trai hay con gái..."
Âm thanh truyền tới đầu dây bên kia, khiến Lữ Tử Châu tức đến mức toàn thân run rẩy. Đơn giản là nghiệt tôn! Thật sự, ông rất muốn cúp thẳng điện thoại này. Nhưng... cuối cùng thì cũng là cháu của ông.
Ông hừ lạnh một tiếng, tiện tay tung ba đồng tiền xuống. Sau đó hướng điện thoại di động, mặt đầy ngạo nghễ nói: "Ta quả thật có thể tính được giới tính của bào thai trong bụng, nhưng ta sớm đã không làm việc đó. Khụ khụ, thân ta là người tu tiên, há có thể dùng mấy chuyện nhỏ này để chứng minh bản thân sao?"
Sau đó... trong tiếng trầm mặc của Lâm Thanh, Lữ Tử Châu nói tiếp: "Ngươi trưa nay ăn món cá muối chua, tối nay nếu không có gì bất ngờ thì sẽ ăn bún gạo chan, hơn nữa ngón chân thứ ba ở tất bên chân trái của ngươi bị thủng một lỗ, quần lót mặc màu đỏ, trong kẽ răng hàng thứ ba còn dính một cọng dưa chua..."
Theo từng lời Lữ Tử Châu nói ra. Khuôn mặt khinh miệt của Lâm Thanh rốt cuộc cũng biến sắc. Vẻ mặt kinh hãi. Vội vã rút điện thoại ra, soi vào răng mình. Quả nhiên. Ở kẽ răng thứ ba, tìm được một cọng dưa chua!
"Tê..." Hắn không kìm được hít một ngụm khí lạnh. Tính chuẩn như vậy? Nếu như đây không phải người tu tiên, thì làm sao mới có thể coi là người tu tiên?
Nuốt một ngụm nước miếng. Thái độ của hắn thay đổi 180 độ: "Ngài... ngài thực sự là người tu tiên?"
Trong bí cảnh. Lữ Tử Châu vẻ mặt ngạo nghễ. Chẳng phải muốn ông dùng bản lĩnh để chứng minh mình sao. Luận về bói toán, ở giới bói quẻ, ông nhận thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất! ...
Trong phòng giam. Lữ Khâm chứng kiến thân phận người tu tiên của gia gia mình bị vạch trần. Cũng thở phào nhẹ nhõm. Thật là. Hắn vốn muốn âm thầm làm một công tử nhà giàu, tới trường tốt nhất để học. Không muốn cho hắn phải ra mặt.
"Cái này... con có thể đi chưa?" Hắn từ trên băng đứng lên, nhìn Lâm Thanh. Vụ án này vẫn là Lâm Thanh phụ trách.
Nhưng mà... sau khi Lâm Thanh cúp điện thoại. Nhìn về phía hắn, nhàn nhạt nói: "Xin lỗi, Lão Thần Tiên nói cậu cần trải nghiệm cuộc sống, để chúng tôi nhốt cậu ở đây vài ngày theo quy định an ninh, cậu thấy vài ngày là thích hợp?"
Lữ Khâm nhìn bốn phía song sắt. Không khỏi run rẩy. Cẩn thận từng li từng tí nói: "Một ngày?"
Lâm Thanh nghiêm mặt: "Xin lỗi, Lão Thần Tiên nói ít nhất là bảy ngày, còn về bảy ngày hay ba tháng, tự cậu chọn một."
Lữ Khâm nhất thời suy sụp. Vẻ mặt cầu xin. Mờ mịt nhìn xung quanh. Đột nhiên hối hận vô cùng. Sớm biết đầu óc gia gia nhỏ mọn... thì hắn đã không nên chọc gia gia. Giờ thì hay rồi, bị đưa tới bộ phận chấp pháp, còn bị tạm giam bảy ngày, hắn có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Trong lúc hắn vô cùng hối tiếc. Lâm Thanh hai tiếng sau, mang cho hắn một lượng lớn sách tu tiên. Chất đống ở trong phòng giam. "Gia gia cậu nhờ tôi chiếu cố cậu một chút, trong vòng bảy ngày nhất định phải học thuộc «Sơn Hải Kinh», không học xong thì không được đi."
Sau khi biết thân phận của Lữ Tử Châu. Lâm Thanh hiện tại đặc biệt ân cần. Có thể để một Lão Thần Tiên nợ nhân tình của hắn... tuyệt đối là lời. Hơn nữa theo trào lưu của Tu Tiên Giả hiện tại, thượng tầng toàn quốc đã ra lệnh, không được đắc tội Tu Tiên Giả, nếu có nơi nào chạm mặt, cần tạo điều kiện thuận lợi. Bởi vì... họ phát hiện, phía đại học tu tiên dường như cũng có quy định nghiêm chỉnh. Giới tu tiên lo cho đại học tu tiên, còn nhân gian... họ lo. ...
Trong phòng giam. Lữ Khâm mờ mịt nhìn đống cổ tịch tu tiên dày cộp trước mắt. Nuốt một ngụm nước miếng. Hắn mơ hồ hiểu ý của gia gia rồi. Tình cảm là giúp hắn thoát ế là giả. Tìm cách đưa hắn vào cục cảnh sát mới là thật!
Khổ sở trăm phương nghìn kế đưa hắn vào trong cục cảnh sát, lại là để cho hắn học thêm! Lâm Thanh còn truyền đạt lại lời của gia gia, nói không học thuộc «Sơn Hải Kinh» thì không được đi.
Nhìn đống cổ tịch dày đặc trước mắt. Lữ Khâm vô cùng đau khổ. "Sao mình lại gặp phải một gia gia như thế này..."
Thở dài một hơi. Vì tự do của bản thân... Lữ Khâm chỉ còn cách nghĩ biện pháp nỗ lực học tập. Cố gắng sớm rời khỏi nơi này...
... Đại học tu tiên. Trong bí cảnh. Trong một hang động tự nhiên khổng lồ. Cao mấy trượng, sâu không thấy đáy.
Con huyết linh thú bắt được Trương Thanh Nguyên hóa thành một tàn ảnh, lao vào trong hang động. Ném mạnh Trương Thanh Nguyên vào trong hang động.
"Rầm!" Ngay sau đó. Trong hang động truyền ra một tiếng gầm gừ lớn. Toàn bộ hang động đều rung chuyển.
Trương Thanh Nguyên đập mạnh vào một tảng đá. Cũng may có đồng phục học sinh bảo hộ, nên người không sao.
Hắn nhìn xung quanh... đang chuẩn bị cùng huyết linh thú tiến hành một phen huyết chiến thì kết quả... huyết linh thú ném hắn vào trong hang, liền vỗ cánh, mang theo phi kiếm của hắn rời khỏi hang.
Còn bên cạnh hắn, hắn phát hiện có mấy con huyết linh thú con. "Con hung thú này... không phải muốn để ta làm bảo mẫu của nó chứ?" Trương Thanh Nguyên trong lòng nảy lên một suy đoán.
Sau đó, hắn đột nhiên cảm thấy bị sỉ nhục. "Ta đường đường là sinh viên giỏi của đại học tu tiên, há có thể lưu lạc thành bảo mẫu của hung thú?"
Hắn tiện tay bắt mấy con huyết linh thú con bên cạnh. Không nói hai lời, định cho chúng một trận. Mấy con huyết linh thú con này bất quá chỉ là thực lực Huyền cấp cảnh sơ kỳ, hắn có thể còn bắt nạt được chúng.
Nhưng... khi hắn vung nắm đấm, đánh cho mấy con huyết linh thú con mấy quyền. Bọn chúng liền bắt đầu kêu rên. Âm thanh rất nhanh liền thu hút con huyết linh thú mẹ. Nó xuất hiện sau đó. Từ trên cao lao xuống, vung móng vuốt to cùng song sí. Cào xé điên cuồng lên người hắn. Cho hắn một trận bạo ngược. Nếu không phải có đồng phục học sinh, chắc chắn hắn đã sớm thành đống thịt nát.
Nhưng dù vậy... hắn vẫn bị thương không ít, vô cùng khó chịu.
"Ta nói lão tỷ, có gì từ từ nói, có gì từ từ nói..." Cuối cùng bị ép tới mức này. Trương Thanh Nguyên chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy cái cương vị vú em này.
Không phải là mang trẻ con à. Hắn có phải là chưa từng mang bao giờ đâu. Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện... mấy con huyết linh thú con này cực kỳ khó mang. Chúng rất thích được người cõng. Còn muốn hắn cõng trong cái hang động này đi lại lung tung. Hết lần này tới lần khác hắn lại không thể phản kháng. Cứ hễ hắn phản kháng... thì con huyết linh thú mẹ sẽ cào cấu điên cuồng lên người hắn.
"Bảo mẫu thì bảo mẫu! Vừa hay ta có thể ở trong cái hang này luyện tập du tẩu bước!" Trương Thanh Nguyên rất nhanh đã nghĩ thông. Hắn chỉ cần không bị rách đồng phục học sinh, sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là tạm thời bị nhốt ở chỗ này. Cái hang này hơi bị dài, rất thích hợp để luyện tập du tẩu bộ. Chỉ cần tốc độ của hắn đủ nhanh... đến lúc đó có thể chạy ra khỏi hang. Sau đó... đi tìm đồng học đến giúp lấy lại danh dự.
Trong lúc hắn đang nghĩ vậy. Trong hang động yên tĩnh... đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại của hắn. "Đinh linh linh... Đinh linh linh... Đinh linh linh..." Lập tức phá tan bầu không khí của hiện trường. Ánh sáng từ chiếc điện thoại cũ kỹ thu hút sự chú ý của huyết linh thú.
"Gào!" Huyết linh thú phát ra một tiếng thét. Hóa thành tàn ảnh nhào về phía hắn. Trực tiếp đoạt điện thoại của hắn đi. Đồng thời... ném mạnh một cái. Đập vào vách hang, nát bấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận