Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 372: Tiểu Ngưu ngưu mới là thật ngưu.

Chương 372: Tiểu Ngưu Ngưu mới thật sự là trâu. Mấy người liền vội vàng đứng lên đi theo. Không nói cái này Tiểu Ngưu Ngưu có đánh hay không lại, một phần vạn bị thương thì bọn họ cũng không tiện ăn nói với Lữ Tử Châu, chỉ có thể Hân Nhiên cao hơn, bởi vì hiện tại Tiểu Ngưu Ngưu căn bản cũng không thèm nghe bọn họ kêu la. Chỉ là hướng về phía Cự Thạch Nhân mà không quay đầu lại chạy đi. Miệng còn lẩm bẩm: "Ngon, ngon, ta tới..." Nhìn qua vô cùng ngây thơ đáng yêu. "Khò khè cô lỗ huyên thuyên nói nhiều..." Cự Thạch Nhân thấy Tiểu Ngưu Ngưu chạy về phía mình. Trong miệng phát ra một chuỗi âm thanh kỳ quái. "Ngon, ngươi đưa đồ ngon cho ta. Nếu không thì ta đánh ngươi." Tiểu Ngưu Ngưu với ngữ khí vô cùng phách lối. Làm cho bốn người đang theo sát phía sau phải kinh sợ. Đại ca, không phải như vậy chứ. Có thể hảo hảo thương lượng được không? Nơi này cũng không phải trường học nha, đâu phải ai cũng nhường nhịn nó chứ! Bốn người ở trong lòng cầu nguyện Cự Thạch Nhân đừng có gây chuyện với nó. "Hống!" Cự Thạch Nhân rống to một tiếng. Giống như là hiểu được, gầm lên. "Ùm bò ò! Ùm bò ò! Nhanh lên một chút!" Tiểu Ngưu Ngưu hoàn toàn không biết sợ là gì. Tống Kiến Quốc cùng đám người phía sau thì lạnh run. Có thể hay không nói chuyện cho đàng hoàng, chúng ta gánh không nổi đâu. "Tiểu Ngưu Ngưu, đừng làm ầm ĩ. Chúng ta trở về ta cho ngươi tìm đồ ăn ngon." Tống Kiến Quốc vội vàng thương lượng với Tiểu Ngưu Ngưu. Mấy người cùng nhau gật đầu. "Tiểu Ngưu Ngưu, chúng ta về thôi, tháng sau ta cho làm thêm đường đậu." Bành Thuần Tổ rụt rè nói. "Ở đây có đồ ngon, ta không đi." Tiểu Ngưu Ngưu quật cường nói. Trừng mắt nhìn Cự Thạch Nhân. "Ùm bò ò! Nhanh lên không thì ta cướp đá của ngươi!" Câu này còn uy hiếp cả Cự Thạch Nhân nhưng mà chuyện càng làm bọn họ bất ngờ đã xảy ra khi Tiểu Ngưu Ngưu vừa hống xong hai tiếng, Cự Thạch Nhân kia liền gầm nhẹ hai tiếng. Lại xoay người từ phía sau lấy ra mấy viên đá Tụ Linh Thạch nhỏ như chiếc ghế. Tỏ vẻ lấy lòng như là đang đưa cho Tiểu Ngưu Ngưu, trên mặt biểu tình mơ hồ có thể cảm giác được có một tia nịnh nọt, mấy người trơ mắt ếch nhìn một màn này. Tiểu Ngưu Ngưu không khách khí mở miệng liền nuốt vào. Mấy người vẫn không hiểu vì sao Tiểu Ngưu Ngưu thân hình nhỏ nhắn như vậy. Sao có thể ăn được nhiều đồ vật lớn hơn nó mấy lần như thế. "Như vậy mới ngoan, ngoan như vậy không ai khi dễ ngươi, đem đồ của tiểu đệ ta ra đây." Tiểu Ngưu Ngưu ra vẻ lão đại. Trực tiếp mệnh lệnh Cự Nhân. Bốn người còn chưa hoàn hồn từ lúc nào trở thành tiểu đệ của Tiểu Ngưu Ngưu. Đã thấy Cự Thạch Nhân vô cùng hớn hở, đẩy ra bốn cái rương. Tiện tay còn đẩy ra một đống nhỏ Tụ Linh Thạch, đương nhiên so với mấy viên của Tiểu Ngưu Ngưu thì không thể so sánh được, toàn là những viên lớn như nắm tay, bọn họ cũng không rõ đây là thứ gì, trước kia cũng chưa từng thấy qua, vội vàng chạy tới hối hả đóng đồ vào thùng, thỉnh thoảng nhìn Tiểu Ngưu Ngưu với ánh mắt bội phục. Không hổ là Thượng Cổ Thần Ngưu, trực tiếp dùng thực lực là có thể bức đối phương đầu hàng. . Tần Mục thấy cảnh tượng này không khỏi cười nói: "Với tư cách là Thượng Cổ Thần Trâu, Tiểu Ngưu Ngưu đối với đám quái vật mới khai mở trí linh này mà nói, thì là một vị thần không thể xâm phạm." "Những con vật chưa khai mở trí linh đó, ở dưới huyết mạch của nó áp chế căn bản không dám động tới nó." Bốn cái rương đều không thể đựng hết đống Tụ Linh Thạch kia. Mấy người mỗi người ôm một đống đá nhỏ. Nhìn nhau, đột nhiên phá ra cười lớn. "Ha ha ha, Tiểu Ngưu Ngưu đúng là phúc tinh của chúng ta. Thắng lợi trở về thôi!" Tống Kiến Quốc ôm một đống đá nhỏ. . . Cầu hoa tươi. . . "Đi, Tiểu Ngưu Ngưu, về ta cho ngươi ăn thêm đồ." Bành Thuần Tổ cao hứng, trừ Lữ Tử Châu ra, Tiểu Ngưu Ngưu thích nhất chính là Bành Thuần Tổ. Bởi vì qua tay hắn gia công những món đồ ăn đó sẽ biến thành kẹo đường rất ngon, hơn nữa hiệu quả cũng tốt hơn, nên Tiểu Ngưu Ngưu rất thích tới Đan Phong làm phiền Bành Thuần Tổ, đương nhiên không có hắn thì các bạn học khác cũng thế nhưng chỉ là mùi vị kém hơn chút. Bành Thuần Tổ suýt bị Tiểu Ngưu Ngưu bức phải mấy ngày liền không đi Đan Phong luyện đan. Không luyện được a, không cho ăn liền quấy rầy. Đánh lại đánh không lại, chỉ có thể trốn. Cuối cùng không còn cách nào khác, tìm Lữ Tử Châu thương lượng rất lâu mới miễn cưỡng làm cho Tiểu Ngưu Ngưu thoả mãn, từ đó về sau mỗi tháng hắn đều phải rút ra ba ngày chuyên môn luyện đan cho Tiểu Ngưu Ngưu. Cuối cùng không phí công uy, giờ đây báo đáp đến rồi. Vừa nghe nói thêm đồ ăn, Tiểu Ngưu Ngưu vui vẻ vây quanh Bành Thuần Tổ chạy vòng vòng mấy vòng. "Về thôi, đi tìm kinh hỉ đi. Đến chỗ của hắn cầm xong đồ cho ngươi." Phía sau Tiểu Ngưu Ngưu bốn người mặt mày ngốc nghếch như lão đầu, một tay ôm đá, tay cầm rương lớn. Vui vẻ đi theo sau Tiểu Ngưu Ngưu. Bọn họ không biết, Cự Thạch Nhân ở sau lưng. Vẻ mặt lấy làm vui vỗ tay sờ soạng, không có một chút mồ hôi nào, thở ra một hơi. Cảm giác kia giống như là đang nói, cuối cùng cũng đưa được vị đại Phật này đi rồi. Ôm hòn đá nhỏ chui xuống dưới mặt đất, lại trở về hình dáng núi đá ban đầu. Giờ có Tiểu Ngưu Ngưu ở phía trước mở đường, ngược lại tiết kiệm không ít chuyện. Một đám dã thú phi cầm đều không dám tới gần. Mấy người một đường thuận lợi ra khỏi Cổ Tiên Thế Giới. Trương Thanh Nguyên tế ra phi kiếm, mang theo mấy người hướng về trường học bay đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận