Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 215: Kinh hiện Thần Long, giống một điều trùng.

Chương 215: Kinh ngạc Thần Long xuất hiện, cứ như một con sâu. Tần Mục ở phòng làm việc thảnh thơi chơi game điện thoại. Tuy rằng hắn đã là cường giả tuyệt thế, nhưng so với đám lão đầu này, vẫn chỉ là một đứa trẻ con thôi. "Rầm rầm rầm!" Tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang hắn. Tần Mục tắt trò chơi, biểu tình trở nên nghiêm trang. Với tư cách là một giáo viên chủ nhiệm, hắn nhất định phải tạo dựng đủ uy tín. "Hiệu trưởng! Hiệu trưởng! Phía sau núi có chấn động lớn!" Trương Thanh Nguyên kích động nói. Tần Mục nhíu mày. Hắn chợt nhớ tới, Sinh Linh Manh Đản của mình sắp nở. Vì thế, hắn đầy phấn khởi chạy ra ngoài, ném lại một câu. "Ta lập tức đi giải quyết!" Trương Thanh Nguyên sùng bái nhìn theo bóng dáng Tần Mục. "Hiệu trưởng đúng là quá đỉnh! Cái gì cũng có thể giải quyết!" Tần Mục đi tới phía sau núi. Xung quanh tụ tập không ít học sinh. Tần Mục cho bọn họ tản ra. Lần này Sinh Linh Manh Đản chắc chắn là đồ tốt. Linh khí xung quanh liên tục rót vào. Vỏ trứng nứt ra, bộc phát ánh sáng trắng chói mắt. Vùng trời đang trong xanh vạn dặm bỗng đổ mưa lớn. Gió giật gào thét. "Keng! Sinh Linh Manh Đản nở." "Chúc mừng kí chủ giải khóa: Thần Long!" Tần Mục vận chuyển linh khí, nước mưa trong nháy mắt bị tách ra. Thần Long? Tần Mục trừng lớn hai mắt. Hệ thống đúng là quá hào phóng! Thật sự mà nói, dù mình đã đến Nguyên Anh, cũng chưa từng thấy Thần Long hình dạng như thế nào. Rốt cuộc rồng sẽ ra sao? Tần Mục nhìn một đống vỏ trứng rơi dưới đất mà trầm tư. Thần thức của hắn tỏa ra, bao phủ toàn bộ phía sau núi. Rốt cuộc, trên mặt đất tìm kiếm, hắn cảm nhận được sự khác thường ở một bụi cỏ nhỏ. Tần Mục đi tới. Hắn gỡ bụi cỏ ra. Thấy một con rồng nhỏ cỡ hạt gạo? Cái này mà là rồng sao? Tần Mục tiện tay móc ra kính lúp. Có sừng hươu, đầu sư tử, miệng cá sấu... tất cả các đặc trưng của Thần Long. Đôi mắt to tròn trong veo như nước nhìn chằm chằm Tần Mục. Đuôi và cánh nó khẽ động, bay lên ngón tay Tần Mục. Tần Mục cực kỳ lo lắng. Có khi nào mình chỉ cần sơ ý một chút sẽ nghiền nát cái tiểu gia hỏa này? "Keng! Thần thú nở thành công." "Chúc mừng kí chủ thu được Thần Thú trấn sơn!" Tần Mục nghe thấy tiếng hệ thống, khóe miệng giật giật. Thần thú trấn sơn? Chỉ có thế này thôi sao? Đúng là vật trang trí mà! Hệ thống lại nói: "Thần Long có thể hấp thu 1% tu vi của học sinh trong trường tu tiên để trưởng thành." Cái này cũng được. Tần Mục sờ cằm, 1% ngược lại không phải là không thể chấp nhận. Đặc biệt là gần đây cơ thể của bọn họ hấp thu Huyết Uyên Linh Khí, để tránh cho Linh Khí căng tức, tẩu hỏa nhập ma, có Thần Long chia sẻ bớt cũng tốt. Tần Mục mang Thần Long xuống phía sau núi, sau đó để nó tự do chơi. "Tự mình chơi đi." Mầm sống mới luôn vô cùng tò mò với thế giới. Vả lại, Thần Long quá nhỏ, thoáng cái liền biến mất không dấu vết. Có thể bồi dưỡng tình cảm với học sinh một chút cũng tốt. Tần Mục nghĩ vậy. . . Thần Long xuống núi gặp người đầu tiên là Trương Thanh Nguyên. Bởi vì nó trực tiếp bị mắc kẹt trong trận pháp của Trương Thanh Nguyên. "Sư huynh Trương, sao sóng linh khí trận pháp không đúng vậy? Anh mau đến xem thử!" "Chuyện gì vậy?" Trương Thanh Nguyên nhíu mày. Hắn cảm thấy linh khí của mình có chút không ổn. Vốn dĩ, Tụ Linh Trận này phải hấp thu nhiều linh khí hơn cung cấp cho hắn tu luyện. Nhưng tại sao lại tiến bộ chậm chạp như vậy? Lúc này, phía sau bỗng nhiên có thứ gì đó đụng vào. Trương Thanh Nguyên nhìn lại, không thấy gì cả. Vì vậy hắn chọn cách bỏ qua. Tiếp đó, phía sau lại truyền tới cảm giác như vậy. "Mẹ kiếp ai đang nghịch phá vậy!" Trương Thanh Nguyên tức giận mắng một tiếng. Thần Long ngơ ngác nhìn hắn. Nước bọt của lão đầu này sao mà lớn thế. So với cả thân thể của mình còn to hơn. Nó gấp đến độ nhảy nhót cả lên. Cuối cùng, Thần Long leo lên mũi Trương Thanh Nguyên. Trương Thanh Nguyên hắt hơi một cái, lực xung kích mạnh suýt nữa thổi bay Thần Long. "Ai đang mắng ta!" Mũi cũng ngứa quá. Trương Thanh Nguyên đưa tay quệt quệt. Cảm giác này không đúng. Sao lại mềm nhũn thế? Chẳng lẽ là muỗi? Trương Thanh Nguyên bắt chính xác bụng Thần Long. Hắn vẻ mặt mờ mịt nâng con vật nhỏ này lên. Đây là muỗi sao? Trông cũng không giống lắm. "Sư huynh! Sư đệ! Mau lại xem này!" Trương Thanh Nguyên quyết định để cho học sinh có thị lực tốt đến xem thử. Không chừng đây là sủng vật của hiệu trưởng. Hắn chưa từng thấy sinh vật nào nhỏ như vậy. Mấy học viên hệ trận pháp xúm lại. Một học viên 90 tuổi mang kính lão. Ừm. . . "Đây là một con rồng?" Hắn đưa ra phán đoán của mình. Trương Thanh Nguyên cười nhạo. "Sư huynh, anh nhìn không kỹ rồi, để ta xem!" Trương Thanh Nguyên lại giơ Thần Long lên. Hắn lấy ra kính lúp. "Sừng giống hươu, đầu lại giống đà, mắt lại giống thỏ..." Đều là đặc trưng của rồng! Cái này đúng là rồng thật rồi! Để cho người mình nâng lên trên tay thế này, có vẻ không tốt lắm nhỉ? Trương Thanh Nguyên vội vàng ngồi xổm xuống, để Thần Long xuống đất. Hắn vội vã gọi điện thoại cho Lữ Tử Châu, Tống Kiến Quốc cùng những người khác. Là người già, bọn họ cực kỳ hiếu kỳ với Thần Long trong truyền thuyết. "Kiến Quốc, Tử Châu! Mau lại đây xem, ta bắt được một con rồng rồi!" "Ngươi bị điên rồi sao!" Tống Kiến Quốc mắng. Người này đúng là quá ngốc. Tuy rằng mọi người đang tu tiên, nhưng thời buổi này làm gì còn Thần Long? Lữ Tử Châu cũng tỏ vẻ không thể nào. "Thật sự có! Không tin thì các ngươi đến xem!" Trương Thanh Nguyên quyết định ôm Thần Long. Lập tức cho bọn hắn thấy tận mắt. Ai bảo bọn họ cười nhạo mình bị điên. Tống Kiến Quốc, Lữ Tử Châu phi nhanh chạy tới. Không phải là vì tin Trương Thanh Nguyên. Mà là để mắng cho hắn tỉnh táo lại. Nhưng khi bọn họ vừa tới, cả người liền đờ người ra. Trương Thanh Nguyên đưa kính lúp cho bọn họ. Thần Long tủi thân ngồi xổm dưới đất. Nó cảm thấy mình bị làm bẩn. Mấy người này không phải là biến thái chứ. Sao cứ sờ sờ mó mó vậy? "Ta đã nói rồi mà, các ngươi còn không tin!" Trương Thanh Nguyên vội vã ôm Thần Long đi. Mấy học viên hệ trận pháp cũng xem nó như bảo bối. Sau này người biết tin này càng ngày càng nhiều. Mọi người kéo nhau tới phòng hiệu trưởng. Đúng là hiệu trưởng mang đến Thần Long! Danh vọng của Tần Mục lại tăng lên thêm 10 tầng. Ngay cả Thần Long cũng có thể kiếm về được. Chẳng lẽ trên đời này có việc gì mà hiệu trưởng không làm được? "Các ngươi cứ cầm đi chơi đi." Tần Mục xua tay. Chủ yếu là con Thần Long này quá nhỏ. Nuôi nó ở chỗ mình, sợ sơ sảy ngồi lên thì toi mất. Nhìn dáng vẻ bọn học sinh xem nó như bảo bối thì chắc sẽ chiếu cố thật tốt. Vì thế, toàn trường biến thành thế này: Học sinh ăn cơm xong. Chạy đến ký túc xá của Trương Thanh Nguyên. Xem Thần Long. Học sinh học xong. Chạy đến ký túc xá của Trương Thanh Nguyên. Xem Thần Long. Học sinh càng nhìn càng thích. Tối đến, nương nhờ phòng của Trương Thanh Nguyên, không về. Mọi người nói muốn xem Thần Long ngủ thế nào. Thần Long bé nhỏ đang ở giữa mọi người bị nhìn đến hơi rùng mình. Ánh mắt cuồng nhiệt của mấy người này là chuyện gì xảy ra vậy? Không phải muốn ăn thịt nó chứ! Nó bám chặt vào tay Trương Thanh Nguyên, không dám xuống. Trương Thanh Nguyên xua đuổi đám người vây xem. "Nhanh đi ngủ đi." Hắn vuốt vuốt Thần Long. Đến nửa đêm, dưới gầm giường bò ra một ông lão biến thái. Hắn cười gian nhìn Thần Long. "Hắc hắc, hôm nay ngươi là của ta! Bảo bối!" Đúng lúc hắn sắp bắt được Thần Long. "Bộp!" Đèn sáng. Trương Thanh Nguyên đối diện với tên học sinh hệ Luyện Thể này. Ông lão lộ ra vẻ xấu hổ cùng một nụ cười khách sáo. Cuối cùng, đợi đến khi mọi thứ yên tĩnh lại. Trương Thanh Nguyên chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ, hắn không nhịn được nhổ nước bọt hiệu trưởng. Vì sao không thể phát cho mỗi người một con chứ?.
Bạn cần đăng nhập để bình luận