Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 379: Bức họa.

"Sao có thể không có phát hiện chứ?" Lý Khung ngồi ở trước bàn học hét lên. Chẳng lẽ ý tưởng sai rồi, hay là cái giếng kia vừa rồi… "Ngươi đi nhìn xem, dưới giếng như thế nào?" Lý Khung hướng về phía người bạn cuối cùng vừa vào nói. "Đi xem rồi, bên dưới đúng là cái giếng, thẳng tắp từ trên xuống chẳng có gì, ngươi nhìn tóc ta ướt nhẹp này." Bạn học kia vừa nói vừa chỉ vào mái tóc ướt sũng của mình. Nếu không phải đồng phục học sinh chống thấm nước chống cháy, thì cả người đã ướt hết rồi. Một tia hy vọng cuối cùng cũng tan vỡ, cả đám người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi. Trong lòng ai nấy đều có chút ủ dột. Nghĩ đến lần trước thất bại, lại nhớ đến cơn thịnh nộ của phụ huynh, những người này không khỏi rùng mình một cái. "Chúng ta không thể bỏ cuộc, tìm thêm đi, ta không muốn bị mời phụ huynh, lại càng không muốn bị đuổi học!" Một bạn học bừng tỉnh khỏi cơn thất vọng vội vàng nói. "Đúng vậy, chúng ta không thể bỏ cuộc, à mà Lý Khung, viên đá màu lam của ngươi đâu, lấy ra để chúng ta cùng nghiên cứu lại." Lập tức có bạn học hưởng ứng. "Đúng nhỉ, ta quên mất, lấy ra nghiên cứu thử xem!" Đám bạn học lại khôi phục nhiệt tình. Lý Khung được nhắc nhở, vội vàng từ trong ngực lấy viên bảo thạch màu lam ra. Đầu tiên là cầm trên tay ngắm nghía, tiếp đó đặt lên bàn sách: "Này, ta cũng không nhìn ra chỗ nào không đúng, mọi người cùng xem đi." Trên thực tế khi viên đá màu lam vừa được lấy ra, mọi người đã vây quanh. Bây giờ thấy hắn còn ngồi xuống, ai nấy đều không kịp chờ đợi muốn bắt lấy viên đá kia để nghiên cứu. Bây giờ viên đá màu xanh nhạt này đã không còn lóe sáng nhàn nhạt như trước nữa. Nó giống như một viên bảo thạch màu lam bình thường, thậm chí còn ảm đạm hơn cả lam bảo thạch thông thường. Một bạn học dùng ngón cái và ngón trỏ nắm lấy hai đầu viên đá lam trước sau quan sát tỉ mỉ. Trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ: "Này, lúc các ngươi tìm kiếm có phát hiện chỗ nào có thể khảm loại đá này không, hoặc có vật gì có thể khảm bảo thạch không? Có không?" Mọi người mắt sáng lên, đúng vậy. "Nghĩ nhanh đi, mọi người cùng nghĩ nhanh lên nào." "Để xem, ta phải suy nghĩ thật kỹ!" Mọi người nhìn viên đá quý màu xanh lam, nỗ lực hồi tưởng lại mỗi một chỗ, mỗi một đồ vật mình đã chạm vào. Một lúc lâu trôi qua, đám bạn học bất đắc dĩ lắc đầu. "Đều không có sao? Hay là chúng ta đi tìm lại xem?" Lý Khung vừa nhìn viên Lam Bảo Thạch vừa cố nhớ lại, theo bản năng nói. Các bạn học cũng nghĩ xem có nên trở về nhìn kỹ một lần nữa hay không. "Chờ chút." Lý Khung lấy bức tranh vừa nãy di chuyển bàn học ra. Tiện tay hất đổ đống sách vở trên bàn xuống đất, rồi trải bức họa lên bàn học, nói: "Mọi người lại xem này, nữ nhân này vẽ chưa xong." Một đám người tò mò vây quanh bàn học, nhìn vào bức họa chưa vẽ xong kia. Trước kia chỉ nhìn lướt qua, chỉ nhớ đây là một bức họa vẽ dở. Trong tranh, người phụ nữ dáng vẻ yểu điệu, ngồi trong lương đình, mỉm cười nhìn về phía trước. Thực kỳ lạ, tại sao trong đầu mình lại là hình ảnh một bức họa nữ nhân hoàn chỉnh nhỉ? Bây giờ mới phát hiện, ánh mắt của cô gái này lại chưa được vẽ. "Các ngươi xem, ánh mắt của cô gái này chưa có, mặc dù không khảm được nhưng hình dáng viên Lam Bảo Thạch này có phải giống như ánh mắt không?" Lý Khung nhận lấy viên Lam Bảo Thạch, đối chiếu vào bức họa. Thấy Lý Khung đặt viên Lam Bảo Thạch lên vị trí mắt của bức họa để so sánh, quả thực càng nhìn càng giống. Mọi người gật đầu đồng ý với cách nói này. Lập tức có người đề nghị: "Giống quá đi, thật sự rất giống! Hay là thử đặt lên xem sao." Không đợi người kia nói xong, Lý Khung trực tiếp đặt viên Lam Bảo Thạch trong tay vào vị trí mắt của người phụ nữ. Viên đá vừa chạm vào trang giấy thì trực tiếp tan ra và hòa vào trong đó. Trên bức họa một trận hoa quang nhấp nháy. Người phụ nữ trong tranh đột nhiên động đậy, chỉ thấy nàng đứng dậy, hướng về phía bọn họ bước tới. Cả đám người đều dán mắt vào người phụ nữ trong tranh. Nhìn nàng từ trong tranh đi ra. Chuyện khó tin đã xảy ra. Nữ nhân kia bước ra khỏi bức họa, từng bước một đi tới trước mặt họ. "Ha ha ha…!" Nhìn đám nam nhân hơn mét bảy đang ngơ ngác nhìn mình. Nữ nhân bật ra tiếng cười như chuông bạc. Khinh miệt nhìn đám đàn ông lớn tuổi này. Nàng giơ tay lên, trong tay xuất hiện một sợi dây thừng. Định dùng nó trói hết bọn họ lại, mang vào trong bức họa của nàng, từ từ luyện hóa hấp thụ. Lý Khung đột nhiên bộc phát, nhảy lên một cái, tung cước đá người phụ nữ không chút phòng bị ngã xuống đất. Đúng lúc sợi dây sắp chạm vào Lý Khung, những bạn học khác cũng dồn dập xông tới, vây lấy nữ tử quỷ dị này. Nhân lúc nàng bị Lý Khung đánh choáng, mọi người người một cước ta một đá không hề nương tay vào người cô gái đó. Xem ra quả nhiên đều là đàn ông có tuổi, đối với nữ sắc đã có miễn dịch. Nếu không sao khi đối diện với một cô gái xinh đẹp thế này lại không có chút thương xót nào vậy. Xem nàng bị đánh cho... Lý Khung nhặt lấy sợi dây mà vừa nãy nữ nhân kia định dùng để trói họ, trói chặt nữ nhân này lại. "Sao có thể, ngươi... các ngươi sao có thể không bị mê hoặc?" Nữ tử kinh ngạc nhìn Lý Khung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận