Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 301: Bảy cái tiểu đội hết thảy bại trận.

Chương 301: Bảy đội nhỏ đều thất bại. Linh khí quanh thân Lý Khung xáo trộn lung tung trong kinh mạch. Bởi vì hắn vẫn còn hôn mê, không thể ngưng tụ linh lực, chỉ có thể để mặc linh khí tán loạn. Tần Mục có thể giúp hắn điều khiển linh khí, nhưng như vậy, cảnh giới của hắn nhất định sẽ bất ổn, tu luyện dễ tẩu hỏa nhập ma. Hiện tại chỉ có thể dựa vào chính hắn. Trừ phi bất đắc dĩ, Tần Mục sẽ không tùy tiện ra tay. "Sở Du, ngươi ngồi đả tọa bên cạnh Lý học trưởng, cẩn thận cảm nhận." Lúc này Sở Du đang chịu đựng đau đớn, không dám lên tiếng. Nghe hiệu trưởng gọi, vội vàng ngồi xếp bằng bên cạnh Lý Khung, vận công pháp, cẩn thận tỉ mỉ cảm thụ. Tần Mục phẩy tay dập tắt ngọn lửa xung quanh, tĩnh lặng hộ pháp cho Lý Khung. Lữ Tử Châu cùng Tống Kiến Quốc dẫn theo một ít học viên năm thứ hai trốn trong bụi cỏ. Bạch Viên dẫn bầy vượn đến. Khi lực chú ý của bầy vượn tập trung về phía Lý Khung. Nó liền thận trọng tách ra khỏi bầy vượn, dò xét hướng sâu trong Thâm Lâm. Tránh khỏi ánh mắt của bầy vượn, nhanh chóng bay về hướng Bành Thuần Tổ. Càng ngày càng gần, thấy một đội hầu tử đã làm choáng váng các học sinh. Dùng cành cây trói thành một đám để canh giữ. Xem ra bầy vượn này không phải bình thường thông minh. Cũng may hầu tử còn lại không nhiều. Bọn họ đã luyện tập nhiều lần, bên trong mũi tên đều ngâm qua dịch của trí huyễn thảo. Bọn họ lặng lẽ mò đến phía sau đám khỉ canh giữ. Phốc, phốc, phốc.... Chỉ một lát, số hầu tử còn lại đồng loạt ngã xuống đất, buồn ngủ. Các học viên vội vàng tiến lên, cởi trói cho những bạn bị trói. Học viên hệ trận pháp nhanh chóng bày binh bố trận. Gần nửa canh giờ mới giải quyết xong. Lữ Tử Châu nhanh chóng lấy ra pháo thô chế, châm lửa. Ánh sáng lóe lên. Một đám người xuất hiện trên bờ hồ. Bên này không có ong tinh. Chờ khoảng nửa canh giờ nữa. "Lý Khung đâu?", "Sở Du đâu?" Một đám người chật vật xuất hiện bên hồ. Lữ Tử Châu, Tống Kiến Quốc ở trong đám người không tìm thấy bóng dáng Lý Khung và Sở Du. "Lý học trưởng vì tranh thủ thời gian cho chúng ta nên không quay lại hang." "Sở Du đi giúp học trưởng." "Chúng ta vô dụng, không giúp được gì." Cảm xúc chán nản lan tỏa ra. "Ta đi xem, các ngươi ở đây chờ." "Lý Khung và Sở Du sẽ không sao đâu." "Các ngươi ở đây chờ ta, đừng để Lý Khung hy sinh vô ích." Lữ Tử Châu tự trách, nếu như hắn kiên quyết ở lại, không để Lý Khung một mình đối mặt với Bạch Viên có phải đã không như vậy. Dùng hết sức lực đến hiện trường, rất sợ chứng kiến cảnh tượng không muốn thấy. Chỉ chốc lát đã thấy Lý Khung toàn thân co giật, Sở Du ngồi bên cạnh, Tần Mục cũng ở bên cạnh ra hiệu cho hắn đừng lên tiếng. "Đừng lên tiếng, Lý Khung đang đột phá, ngươi có thể ở đây hộ pháp cho hắn." Trong đầu vang lên giọng nói của Tần Mục. "Hiệu trưởng, ta có giúp được gì không? Nếu không có việc gì, ta quay về báo tin cho các bạn." Lữ Tử Châu đang lo lắng, từ từ bình tĩnh lại. Nhớ tới mọi người vẫn còn lo cho Lý Khung, nhanh chóng xin chỉ thị hiệu trưởng. "Không có gì, ngươi đi đi." Lữ Tử Châu vội đến rồi lại vội đi. Lúc này, kinh mạch toàn thân Lý Khung bị phá lại được linh lực tự thân chữa trị, từng đợt từng đợt. Toàn thân biến thành đỏ rực, giống như bị thiêu đốt trong lửa than. Không biết bao lâu, ý thức cuối cùng đã khôi phục. Bắt đầu dẫn đạo linh khí hợp nhất và khai thông, linh khí quán thông kinh mạch, từ từ mở rộng kinh mạch. Linh khí quanh thân không còn xao động bất an, mà có thứ tự đi vào cơ thể. Tần Mục biết Lý Khung đã vượt qua cửa ải này, con đường tu hành sau này càng thêm gian nan, nhưng đường đi của hắn ngày càng rộng mở hơn. Đợi khi linh khí bình tĩnh lại, Tần Mục vung tay lên. Các học viên ở nhiều hình dạng khác nhau xuất hiện tại trung tâm rừng Amazon. Nếu như bình thường, bọn họ nhất định sẽ trêu đùa nhau. Nhưng bây giờ dù thấy hàng trăm con quái vật đầu óc heo, cũng không có tâm trạng đùa giỡn. Bây giờ, chỉ có cảm giác sống sót sau kiếp nạn. Một số bạn nữ ôm chầm lấy nhau, nhờ vậy để giải tỏa nỗi lo lắng. Đều là người bảy tám chục tuổi quen với chuyện đời, nhưng không ai có thể bình thản chấp nhận sinh tử. Bây giờ trải qua sinh tử một lần, càng hiểu rõ chỗ tốt của tu tiên. Cũng vì chính mình trước kia có chút tu vi đã đắc chí mà cảm thấy xấu hổ. "Năm ngoái tất cả học viên tốt nghiệp đều có thể đạt Huyền Cấp, ta cảm thấy vui cho các ngươi." "Nhưng phần lớn các ngươi kiêu ngạo tự mãn. Từ khi bước lên con đường tu tiên, đã không còn là người thường." "Thật không ngờ trên con đường tu tiên, không chỉ cần có thể chịu khổ, năng lực cô tịch." "Còn nguy hiểm trùng trùng. Bây giờ có các đàn anh hộ giá cho các ngươi." "Lần ngoại khóa này, các ngươi vẫn luôn ở ranh giới sinh tử." "Biết tại sao không?" "Các ngươi quá ỷ lại vào sức mạnh bên ngoài, mất vũ khí, phù lục, pháp khí liền không bằng người thường." "Không có ý thức nguy hiểm, tùy ý đi lại trong rừng." "Lần hoạt động này, không có tổ nào lấy được Cổ Tiên Chi Huyết. Ta rất thất vọng!" "Hy vọng tất cả học viên coi đây là bài học. Khổ luyện tu hành! Đừng phụ lòng kỳ vọng của cha mẹ con cái!" "Ta không muốn đến kỳ thi cuối kỳ còn phải mời phụ huynh! Tạm biệt các vị, xin giữ gìn sức khỏe!" "Hoạt động lần này kết thúc!" Vừa dứt lời, trận pháp sáng lên. Một đám người xuất hiện ở quảng trường. Tám trăm người mặt mày lấm lem xuất hiện trên quảng trường, ai nấy đều vội vã chạy về Thí Luyện Chi Địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận