Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 376: Cát vận ngươi làm sao ở nơi này.

"Chương 376: Cát Vận, sao ngươi lại ở đây." "Vậy đi, chúng ta trước hết chọn ra một đội trưởng tạm thời, mọi người hành động cũng có người chỉ huy thống nhất." Một bạn học lên tiếng nói. "Đúng đấy, ta đề cử Lý Khung, hiện tại hắn là người có tu vi cao nhất ở đây!" Lập tức có bạn học đề cử Lý Khung làm đội trưởng. Đối với chuyện này, mọi người đều không có ý kiến, vì vậy, Lý Khung nhận được toàn bộ phiếu và trở thành đội trưởng tiểu đội này. "Nếu mọi người đề cử ta làm đội trưởng, vậy tiếp theo tất cả người trong đoàn thể phải nghe theo sự chỉ huy của ta, dù ta nói sai, các ngươi cũng phải làm theo trước." Lý Khung nói. "Không thành vấn đề, nếu đã đề cử ngươi làm đội trưởng, chúng ta đều sẽ nghe lời ngươi, chúng ta tin tưởng ngươi có thể dẫn dắt chúng ta hoàn thành cuộc thi lần này." Các bạn học trong tiểu đội này dường như rất tin tưởng Lý Khung một cách mù quáng. Mặc dù chỉ có một bạn nói, nhưng chín bạn còn lại đều gật đầu lia lịa. "Nếu tất cả mọi người đồng ý với cách của ta, vậy lát nữa nhất định phải hành động thống nhất. Được rồi không nói nhiều, bây giờ mọi người theo ta đi về phía trước, chú ý động tĩnh trước sau trái phải." Nói xong, dứt khoát dẫn đầu đi về phía trước. Những bạn học khác vội vàng đuổi theo. Ở trong vùng không gian mịt mờ này, bọn họ cảnh giác đi về phía trước theo hướng tây. Chuyện tương tự như vậy cũng xảy ra ở những đội ngũ khác. Tất cả mọi người sau khi tiến vào nơi này không lâu đều đã chọn được đội trưởng của mình. Đồng thời bắt đầu tiến về mục tiêu nhiệm vụ của mình. Tần Mục trong phòng hiệu trưởng đang mở ghi hình sát hạch, các đội lần lượt chọn ra đội trưởng, vô cùng phấn khởi! "Xem phía trước là cái gì?" Một đội viên kinh hô lên. Trong không gian trắng xóa xuất hiện một đôi mắt màu xanh lam nhạt. Không biết là vật gì, toàn thân ẩn nấp giữa làn sương mù trắng xóa. Lý Khung đang dùng thần thức tìm kiếm xem con ngươi màu xanh lam trước mặt thuộc về loài nào. Đột nhiên, trời đất quay cuồng, giống như đi đến vùng đất không người quản lý. Giữa trận địa pháo hỏa liên thiên, Cát Vận đứng giữa hai quân đang giao tranh, hai bên đạn pháo liên tục nã vào người nàng. "Không muốn!" Lý Khung sải một bước xông lên, chắn trước người Cát Vận, bảo vệ nàng trong lòng. Hiện tại Lý Khung vẫn còn hỗn loạn, hắn không hiểu vì sao mình lại xuất hiện ở đây? Vô thức, hắn chọn cách bảo vệ Cát Vận trước. "Cát Vận, sao ngươi lại ở đây?" Lúc này, Cát Vận đang ở trong lòng hắn, hàm tình mạch mạch nhìn hắn. "Lý Khung, là ngươi sao? Cuối cùng ngươi cũng đến cứu ta. Ta đã chờ ngươi rất lâu." Thanh âm mềm mại của Cát Vận truyền vào tai Lý Khung. Lý Khung quay đầu đi, có chút không thể chấp nhận được. Một tay ôm lấy Cát Vận, hướng về phía dãy núi phía xa mà chạy đến. Đến một nơi an toàn, hắn buông Cát Vận ra. "Ta đi trước, em tự bảo trọng." Lý Khung nhớ ra mình vẫn chưa hoàn thành sát hạch. Cứu Cát Vận đến nơi an toàn, hắn liền muốn đi tìm những bạn học khác để hoàn thành sát hạch. "Lý Khung, anh đừng đi, em thích anh!" Tiếng con gái mềm mại, nhỏ nhẹ quanh quẩn trong tai Lý Khung. Lý Khung ngây người, chóp mũi thoang thoảng từng sợi sương mù màu trắng. Hắn không hiểu sao khi nghe thấy câu nói này lại muốn dừng lại. Hắn không phải là người như thế mà? Nhưng trên thực tế, hắn vẫn dừng lại. Cát Vận từ phía sau lưng ôm lấy Lý Khung. "Anh có biết không, từ lần đầu gặp mặt, em đã thích anh rồi, em vẫn luôn nghĩ về anh, vì sao anh không để ý tới em? Vì sao không đến thăm em?" (B E D) Giọng Cát Vận có chút ưu thương vang lên liên tục. Trong lòng Lý Khung cũng cảm thấy khó chịu. Đúng vậy, vì sao hắn lại không đến thăm nàng, vì sao vậy chứ? Tại sao dường như không nghĩ ra. "Lý Khung, yêu em không tốt sao? Em có thể sinh con dưỡng cái với anh, cũng có thể cùng anh tu tiên thành đạo. Chỉ cần anh yêu em!" Cát Vận thâm tình bày tỏ. Đầu óc Lý Khung trống rỗng, chỉ muốn làm theo lời Cát Vận. Cùng nàng song tu, cùng nhau tu tiên thành đạo cũng tốt, sinh con dưỡng cái cũng tốt, đều tốt đẹp như vậy. Nhưng vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng, thế nhưng hắn lại không thể nhớ ra được, đến cùng là không đúng chỗ nào? Lý Khung xoay người đối diện Cát Vận, nói: "Em nói rất hay, nhưng không hiểu sao, hình như ta không quá muốn một cuộc sống như thế." Không đợi hắn nói hết, Cát Vận đột nhiên đẩy hắn ra. Nàng cứ thế đứng trước mặt hắn, từng cái cởi quần áo trên người ra. Lý Khung vội vàng muốn xoay người, lại bị Cát Vận giữ lại. "Đừng đi, em chỉ muốn anh, anh đồng ý em được không?" Thân thể trần trụi của Cát Vận, làn da trắng nõn, cảm giác mềm mại khiến đầu óc Lý Khung hoàn toàn trống rỗng. Hai tay cứ thế giơ lên trong không trung, không biết nên để vào đâu. Hai mắt nhắm chặt, tùy ý Cát Vận hành động. Không đúng, không phải hắn cự tuyệt Cát Vận sao? Dù hắn có chút cảm động vì sự kiên trì của nàng. Cũng rất cảm ơn nàng thích hắn, thậm chí có lúc còn vì điều đó mà cảm thấy vui vẻ. Thế nhưng hắn tuyệt đối không thích nàng. Vì sao hắn lại có một cảm giác không nói được với Cát Vận ở chỗ này. Thậm chí có cả ý nghĩ muốn ở lại đây với nàng đến đầu bạc răng long. Lý Khung nỗ lực suy nghĩ, lại không biết rằng trong lúc hắn nhắm chặt mắt. Từ các ngón tay của "Cát Vận" liên tục có những sợi sương mù trắng theo chóp mũi Lý Khung đi vào trong cơ thể. Lý Khung càng cố gắng nhớ lại thì càng mơ hồ. Càng nghĩ lại càng muốn ở bên cạnh người phụ nữ này hết quãng đời còn lại. Tay "Cát Vận" tìm kiếm, du tẩu trên người hắn, từng chút từng chút bẻ gãy ý chí đang căng thẳng của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận