Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 24: Luyện đan, hoang dã cầu sinh ? « 10/ 10 »

Chương 24: Luyện đan, hoang dã cầu sinh? «10/10»
Nghe Tần Mục giảng thuật... Năm học sinh mắt sáng rực, càng lúc càng hưng phấn. Bọn họ bộc phát một niềm tin vững chắc rằng mình đã đưa ra một lựa chọn chính xác.
Trong năm người đó. Còn có một lão nhân 103 tuổi, tên là Bành Thuần Tổ. Là người lớn tuổi nhất trong nhóm tân sinh này. Trong buổi lựa chọn lớp. Hắn quả quyết chọn hệ luyện đan. Chỉ vì hy vọng có thể luyện ra đan dược kéo dài tuổi thọ, giúp hắn sống lâu hơn. Phải biết rằng. Tuổi thọ trung bình của loài người chỉ khoảng bảy, tám mươi tuổi. Hắn đã vượt xa con số đó. Dù đã sống đủ rồi, nhưng hắn vẫn muốn sống lâu hơn một chút.
Trong năm người, Bành Thuần Tổ kích động nhất: "Lão sư, nghe nói Duyên Thọ Đan có thể luyện chế được, có thật không?"
Tần Mục nhìn hắn, mỉm cười nói: "Đương nhiên là được, nhưng hiện tại các ngươi là tân sinh, không nên mơ tưởng xa vời, cái đó là thứ cao cấp, khi nào đủ trình độ mới học được."
Nghe được lời khẳng định. Bành Thuần Tổ lộ vẻ khát khao, động lực học tập càng cao.
Tiếp theo. Tần Mục bắt đầu giảng thuật cho họ « Sổ tay luyện đan sơ cấp »."Trong này ghi lại các loại dược liệu, dược tính, hình dáng, cùng với tập tính sinh trưởng." "Thế nhưng. . . Mỗi một Luyện Đan Sư đều là những chuyên gia sinh tồn dã ngoại ưu tú." "Hôm nay, nhiệm vụ của các ngươi là tiến vào dược sơn này, tự mình sinh tồn một đêm, tiện thể hái những dược liệu cần thiết."
Nghe xong lời Tần Mục nói. Năm ông lão liền ngẩn người ra. Họ vốn tưởng chỉ là đơn giản hái thuốc. Không ngờ lại còn phải... sinh tồn dã ngoại? Hoang dã cầu sinh? Chẳng biết thân thể già nua này của họ có chịu nổi không?
Thấy năm người trước mắt không ai trả lời, Tần Mục nhíu mày nói: "Sao vậy? Có vấn đề gì à?" "Con đường tu hành của các ngươi mới chỉ bắt đầu, nếu bây giờ muốn hối hận, vẫn còn kịp."
Bành Thuần Tổ vội lắc đầu: "Lão sư, ta một lòng hướng đạo, quyết không lùi bước!"
Bốn học viên còn lại thấy cả ông lão 103 tuổi cũng đã lên tiếng. Liền vội gật đầu: "Chỉ là hoang dã cầu sinh thôi mà! Trước đây ta xem trên tivi rồi, mấy cái ông bối với đức ấy, có gì to tát!"
Hơn nữa. Chỉ cần nghĩ đến sáu học viên hệ luyện khí kia. Bọn họ đang ở giữa trời nắng chang chang, điên cuồng khai thác quặng. Vậy mà bọn họ đây. . .Chỉ cầu cái sinh tồn thôi sao? Độ khó có vẻ không cao lắm?
Cứ như vậy, năm người cầm « Sổ tay luyện đan sơ cấp » xông vào dược sơn. Ngọn dược sơn này là ngọn núi thuộc về đại học tu tiên. Bên trong có đủ loại dược liệu quý hiếm. Đương nhiên. Cũng không thiếu độc dược. Nhưng chỉ cần bọn họ cầm « Sổ tay luyện đan sơ cấp » mà phân tích cẩn thận thì sẽ phân biệt được đâu là độc thảo, đâu là linh dược.
"Ô? Hình như đây là Nam Phong Liên ghi trong sách?" Bành Thuần Tổ xuất thân từ một gia đình làm thuốc đông y, làm nghề y vài thập niên, mắt cũng rất nhanh, lập tức liền nhận ra một dược liệu.
Mấy người khác cũng xúm lại. Sau khi xác nhận kỹ càng liền liên tục gật đầu."Không sai, đây chính là Nam Phong Liên! Trong truyền thuyết, dùng nó có thể luyện ra kịch độc đan dược, cho dù là người tu luyện Huyền Cấp chạm vào cũng sẽ chết ngay!"
"Mọi người không được ăn bừa dược liệu ở đây, hãy thu thập cẩn thận, sau đó tỉ mỉ nhận dạng." Bành Thuần Tổ cẩn thận dặn dò.
Các loại dược liệu trong ngọn dược sơn này... Hoàn toàn khác với các loại dược liệu đã biết trên toàn thế giới hiện nay. Nhất là những dược tính được ghi chép trong « Sổ tay luyện đan sơ cấp » lại càng thần kỳ hơn. Ví dụ như có thể tăng tốc độ tu luyện. Có thể tăng thêm sức mạnh cơ thể. Có thể hồi phục vết thương....
Đến chạng vạng tối. Năm người đã hái được rất nhiều dược liệu. Nhưng sắc trời cũng dần tối lại.
"Trời sắp tối rồi, chúng ta mau chóng tìm chỗ nghỉ ngơi qua đêm." Có học viên đề nghị.
Bành Thuần Tổ gật đầu: "Đúng đấy, đừng hái dược liệu nữa, ta khi nãy lúc hái thuốc thấy một cái hang động, chúng ta tìm cách nhóm lửa, rồi ở trong hang đó một đêm."
Nói rồi, năm người liền đi đến trong hang động. Đồng thời chuẩn bị đủ loại củi khô dễ cháy. Nhưng mà... "Ai biết nhóm lửa?" Năm người nhìn nhau."Hay là thử đánh lửa xem?" Có người đề nghị.
Vì vậy... Năm ông lão quỳ một chân trên đất, xoay tròn cành cây vào đống cỏ khô. Sau một hồi. Năm người thay nhau cố hết sức, nhưng vẫn không thấy tàn lửa nào.
"Trên ti vi nói dễ lắm, sao lại phiền phức như vậy?" "Chẳng lẽ tốc độ của mình không đủ nhanh?" "Ngoài cách đánh lửa ra, còn cách nào để lấy lửa nữa không?". . . Năm người tiếp tục trao đổi. Nhưng vẫn không nghĩ ra cách gì.
Trong thời khắc mấu chốt. Bành Thuần Tổ quyết định gọi điện cầu cứu bên ngoài. Lấy điện thoại ra, gọi cho cô cháu gái đang học đại học y dược. Điện thoại vừa được kết nối. Liền truyền đến một giọng nữ trong trẻo. Nghe rất êm tai.
"Alo? Tằng Tổ Phụ, sao ngài lại gọi điện thoại cho con vậy? Con nghe ông nội nói, ngài đi học đại học rồi sao?"
Thấy trời mỗi lúc một tối. Bành Thuần Tổ không có thời gian hàn huyên với cháu gái, trực tiếp vào đề luôn "San San à, chuyện đó để sau nói, Tằng Tổ Phụ hỏi con, nếu như một người ở trong núi hoang. . ."
"Ừm, nói chính xác hơn là trong một hang động, đã kiếm được củi khô rồi, nhưng không có bật lửa, muốn nhóm lửa thì còn có cách nào không?"
Đầu dây bên kia... Đột nhiên im lặng. Hình như có chút không kịp phản ứng.
P/s: Hôm nay 10 chương, mong mọi người tích cực vote và tặng hoa, mai sẽ tiếp tục 10 chương. Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận