Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 282: Sát hạch kết thúc.

Chương 282: Khảo hạch kết thúc. Tìm được người leo núi ba lô khác. Để cho bọn họ chờ một chút ở dưới chân núi. Ngay tại lúc Trì Thiên hưng phấn, tinh thần phấn chấn, xông lên đỉnh Everest, hắn rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm "Cái này không ai thấy được chứ." Hắn vừa dứt lời. Bầu trời bỗng nhiên lóe lên một cái. Tần Mục hư ảnh phán định."Khảo hạch thất bại, mời bắt đầu lại." Trì Thiên hóa đá. Hắn nhìn xung quanh. Rốt cuộc biết vấn đề ở đâu. Thì ra, trên đỉnh Everest. Còn có vệ tinh, đem tất cả mọi thứ thu vào. Trì Thiên trong lòng hoảng hốt. Hắn ngồi bệt xuống đất. Bắt đầu suy nghĩ sâu xa. Đến cùng là tốc độ như thế nào, mới có thể tránh thoát tầm mắt của vệ tinh?
Hệ Luyện Đan. Toàn bộ vườn cây đều bao phủ trong khói. Mảnh đồng vương vãi khắp nơi. Dùng hoa cỏ thông thường luyện đan, rất dễ nổ lò. Lại dễ bén lửa. Đám người phần lớn thời gian đều dùng để dập lửa. Văn Cát sau khi kết thúc khảo hạch, Tần Mục sợ hắn nhẹ dạ nói cho những bạn học khác đáp án, liền đem hắn truyền tống về trường học. Đường Ứng ngồi bệt dưới đất, than thở. "Nếu Văn Cát ở đây thì tốt rồi."
Bạn học bên cạnh hiếu kỳ hỏi "Ngươi không phải nói Văn Cát bình thường tương đối ngây người sao, người ta làm sao lại là người đầu tiên khảo hạch thành công?" Đường Ứng nhíu mày. Đem suy đoán của mình nói ra. "Ta cảm thấy hiệu trưởng nhất định là nói cho hắn biết đáp án, nếu không sao lại nhanh như vậy..." Bạn học kia trợn to hai mắt. "Là hắc ám thao tác, không thể loại trừ khả năng đó. Người còn lại nghe thấy bọn họ nói chuyện." "Nhất định là vậy, Văn Cát chắc chắn là có quan hệ." Mấy người oán trách hiệu trưởng không công bằng.
Tần Mục ở trong phòng hiệu trưởng. Ánh mắt phức tạp. Nâng cao thực lực bản thân mới là quan trọng nhất. Ở sau lưng nghị luận người khác, cảm thấy thượng thiên bất công. Đối với tu hành không có bất kỳ lợi ích gì.
Sau khi kết thúc khảo hạch. Bọn học sinh vừa rời khỏi trường thi. Hệ Ngự Kiếm toàn quân bị diệt. Không có một ai hoàn thành khảo hạch. Bọn họ ủ rũ. Hệ Bói Toán cũng chỉ có một người nộp đáp án. Hắn vốn là không có cách nào, cuối cùng đành liều một phen. Cho nên sắc mặt cũng khó coi. "Các ngươi hệ luyện khí thì như thế nào?" Tần Hữu Trung lần này miễn cưỡng thi đậu. Quay đầu hỏi. "Chúng ta cũng không khá khẩm, ai~ ta thấy trận pháp hệ có vẻ hài lòng, ngươi đi hỏi thử bọn họ xem sao." Hệ Luyện Khí chỉ vào hệ Trận Pháp nói. Học sinh hệ Trận Pháp ai nấy đều vui vẻ hớn hở. Bọn họ tự mình cảm thấy rất hài lòng. "Cuộc thi lần này không phải rất đơn giản sao~" "Đúng đó, chẳng lẽ các ngươi đều không qua?" "Ai da, ngại quá đi, nhất định là hiệu trưởng bố trí cho các ngươi nghiêm khắc hơn." Trận pháp hệ so bì nhau. Đám người càng thêm mất hứng.
Tần Mục từ phòng hiệu trưởng đi ra. Ho nhẹ hai tiếng. "Tất cả mọi người im lặng!" Môi trường ồn ào trong nháy mắt bình tĩnh trở lại. Đám người cũng chờ đợi được công bố thành tích. Tần Mục thấy hệ Trận Pháp đắc ý, nhíu mày. Hỏi "Các ngươi sao lại vui vẻ thế?"
Học sinh hệ Trận Pháp cười nói: "Hiệu trưởng, bọn ta đều thi đậu mà, có thể không vui sao?" Tần Mục hơi nhíu mày. Ai cho bọn hắn sự tự tin vậy?..."Cuộc thi lần này, ba ngàn học sinh, chỉ có mười ba người thông qua." Tiếng nói vừa dứt. Cả trường người kinh ngạc. Đặc biệt là hệ Trận Pháp. Nghề này của bọn họ có đến 500 người, đều tưởng rằng mình đã qua cuộc thi. "Chuyện đó không thể nào nha, mọi người chúng ta chẳng phải cùng nhau thông qua sao?" "Hiệu trưởng chắc là tính sai rồi..."
Thanh âm nghi ngờ rất nhỏ, nhưng Tần Mục nghe thấy được. Hắn hờ hững nhìn bọn họ một cái, rồi nói: "Những người này theo thứ tự là, Luyện Thể Tần Hữu Trung, thành tích đạt tiêu chuẩn." "Luyện Đan Văn Cát, thành tích ưu dị." "Bói toán..." Đọc xong tên của những người sau đó. Hệ Trận Pháp phát hiện. Bọn họ lại hoàn toàn không hợp cách! Năm trăm người mặt "Xoát" một cái liền đỏ bừng lên. Thật quá xấu hổ.
Có người nhỏ giọng hỏi "Hiệu trưởng, nhưng chúng ta hệ Trận Pháp chẳng phải đều đã thông qua sao." Tần Mục tiếc rèn sắt không thành thép nói ra: "Các ngươi nào có thông qua, rõ ràng là bị trận pháp làm cho mê hoặc!" Thật là, không sai. Sở dĩ bọn họ có ảo giác đã qua thi. Là bởi vì năm trăm người đều rơi vào mê trận. Thấy được ảo giác mình đã qua thi. Lại không có một ai nhìn thấu đó là ảo giác! Còn đắc chí. Tần Mục thở dài. Không thèm để ý đến đám hệ Trận Pháp đang như bị sét đánh. "Còn về hệ Ngự Kiếm, vì sao lại toàn quân bị diệt, phần lớn nguyên nhân, là bởi vì trong tu hành hằng ngày, các ngươi không có toàn lực ứng phó, lấy ý tưởng bộc phát tiềm năng của bản thân đi tu hành." Tần Mục phê bình nói....... Trì Thiên và mọi người xấu hổ mà cúi gằm mặt. Dẫn đầu tỏ thái độ: "Hiệu trưởng, sau này chúng ta sẽ cố gắng tu luyện, không còn ôm tâm thái không có chí hướng để tu luyện nữa! Kỳ thi cuối kỳ nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của lão sư!"
Hệ Trận Pháp cũng nối tiếp phía sau. "Chúng ta cũng sẽ không bao giờ lơ là, tự cao tự đại!" Tần Mục gật đầu. Lại khiển trách mấy nghề nghiệp học sinh khác. Lần đầu tiên khảo hạch. Ngoại trừ đối với hệ Trận Pháp có chút thất vọng ra. Những người rớt môn khác đều nằm trong dự liệu của Tần Mục. "Còn một chuyện, ta muốn nói một chút." Hắn gật đầu với Văn Cát. "Văn Cát đồng học, thành tích ưu dị, đã vượt ra khỏi phạm vi học tập của năm nhất, trải qua ta suy nghĩ kỹ lưỡng, quyết định chuyển hắn đến năm thứ ba, hy vọng các vị đồng học đều có thể noi theo mà học tập." Văn Cát ngây người... ... ... Lập tức cúi người chào nói: "Cảm ơn hiệu trưởng." Đám người cũng phối hợp vỗ tay.
Mấy học sinh hệ Luyện Đan trong lòng lại cảm thấy khó chịu. Hiệu trưởng quá bất công rồi. Văn Cát ngu ngốc như vậy mà cũng được coi là thành tích ưu dị? Tuy là trong lòng mọi người khác biệt. Nhưng vì uy nghiêm của Tần Mục, đều không có thể hiện trên mặt. Tần Mục chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Thi giữa kỳ kết thúc, tất cả mọi người về nghỉ ngơi một chút đi." Lần này số người rớt môn quá nhiều. Mọi người không còn tâm trí tu hành. Mà là bước vào tu luyện. Tần Hữu Trung vốn là một kẻ cuồng tu luyện. Chứng kiến thành tích của mình chỉ ở mức đạt tiêu chuẩn, cũng không đắc ý. Mà tự xấu hổ nghĩ. Mình được khen là đệ nhất Luyện Thể năm nhất. Vậy mà mới chỉ đạt tiêu chuẩn thôi. So với Nghĩa Đệ của mình, kém không chỉ một bậc.
Trên đường về phòng ngủ. Hắn vô tình đi ngang qua ký túc xá hệ Luyện Đan. Tần Hữu Trung không được tự nhiên nghĩ: Hay là mau chân đến xem Văn Cát. Hỏi xem hắn làm thế nào mà trâu bò đến vậy. Nhưng mà. Khi hắn bước vào tầng lầu phòng ngủ Luyện Đan, liền nghe thấy mấy bạn cùng phòng của Văn Cát thấp giọng nghị luận: "Ta đã sớm nói, Văn Cát là có quan hệ, bảo các ngươi bình thường nên giao lưu với hắn nhiều vào." "Sao có thể chứ, hắn cũng không giống người có quan hệ mà, bình thường biết điều như vậy." "Lần trước Đường Ứng chẳng phải đã nói, người ta vẫn là Nghĩa Đệ của Tần Hữu Trung, hơn nữa còn do Lữ Tử Châu học trưởng tự mình đưa đến trường mà."
Tần Hữu nghe được hết. Vẻ mặt dấu chấm hỏi. Ô cái này. Mình với Văn Cát hoàn toàn là kết nghĩa dưới sự trùng hợp mà thôi. Sao bị mấy người này bóp méo thành cái kiểu này rồi!.
Bạn cần đăng nhập để bình luận