Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 28: Chúng ta đang ở bên trên ăn xin giờ học

Chương 28: Chúng ta đang ở trên đường phố ăn xin để học Chứng kiến năm tân sinh thực sự ngồi chiếu trên đường phố… Tần Mục lặng lẽ tránh xa bọn họ.
Đường đường là hiệu trưởng đại học tu tiên.
Hắn không chịu nổi sự xấu hổ này.
Mỗi người bọn họ đều chuẩn bị sẵn một cái bát vỡ.
Còn có một cây gậy đánh chó.
Đây là trang bị tiêu chuẩn của người ăn xin thời cổ đại. Bát dùng để xin thức ăn hoặc tiền, còn gậy đánh chó để xua đuổi chó hoang… Sợ chó hoang đến tranh giành thức ăn của họ.
Nhưng mà… Sau hai giờ.
Năm cái bát đều rỗng không.
Không xin được thứ gì cả.
Không khỏi sầu não.
Bọn họ lấy ra « sổ tay bói quẻ sơ cấp ».
Trên đó có ghi chép phương pháp xử lý hoàn lại nhân quả: “Trên sách nói, muốn trả nợ, hoàn lại nhân quả, nhất định phải xin được đồ vật, không được làm cho có lệ”.
Lữ Tử Châu cau mày, nhìn những bạn học khác: “Các ngươi có biện pháp nào không?” Những bạn học khác cũng hết cách.
Chìm vào suy tư.
Cuối cùng… Đối với việc ăn xin một chữ bẻ đôi cũng không biết, bọn họ vẫn là lựa chọn tìm người trợ giúp.
Lữ Tử Châu lấy ra cái điện thoại cơ của mình.
Bắt đầu gọi cho cháu trai đang học đại học.
“Alo? Ông nội, sao hôm nay ông lại gọi cho cháu? Ba chẳng phải nói ông đi trường học tu tiên rồi sao?” Vừa bắt máy, giọng của Lữ Khâm, cháu của ông, liền vang lên.
Bởi vì quá đam mê tu tiên, Lữ Tử Châu ở nhà bày biện và thờ cúng rất nhiều tượng thần đạo giáo.
Điều này khiến cho cả nhà vô cùng bất mãn.
Cuối cùng… Không thể hòa giải, con trai của Lữ Tử Châu mới đưa ông đến viện dưỡng lão.
Lần này… Ông nhận được thông báo nhập học, đi tu tiên, cả nhà hầu như đều ủng hộ.
Một mặt là do đó là sở thích của Lữ Tử Châu.
Mặt khác thì dù sao đó cũng là trường đại học dành cho người lớn tuổi, nghe nói còn có lớp văn hóa và lớp thể dục. Có thể giúp cuộc sống của người lớn tuổi thêm phong phú.
Nhắc đến tu tiên, Lữ Tử Châu không khỏi vui vẻ: “Cháu trai, ông nói cho cháu biết, ông nội bây giờ thực sự đang tu tiên!” “Trên thế giới này thực sự có thần tiên…” Trong điện thoại, Lữ Khâm ngắt lời: “Vâng vâng vâng, chuyện này ông đã nói 800 lần rồi, trên đời có thần tiên.” Những câu tương tự như vậy… Trước khi Lữ Tử Châu đi học, ông đã nói không biết bao nhiêu lần với mọi người trong nhà. Gần như đã thành câu cửa miệng của Lữ Tử Châu.
“Nhưng lần này không giống, ông nói cho cháu biết, ông nội ở trường học có chia lớp, bây giờ ông đang học ở hệ bói quẻ, có thể bói toán cát hung, biết trước tương lai, đo lường nhân duyên…” Lữ Tử Châu ngồi trên đường, cầm điện thoại di động, thao thao bất tuyệt nói: “Bây giờ cháu vẫn chưa có đối tượng phải không?” “Đợi ông nội học xong, trở về liền đoán cho cháu một mối nhân duyên, để cháu sớm tìm được bà xã định mệnh!” Lữ Khâm càng nghe càng thấy kỳ lạ… Nhịn không được ngắt lời: “Ông nội, nếu không có gì thì cháu xin cúp máy, cháu còn phải chuẩn bị tài liệu luận văn.” Lữ Tử Châu vội vàng nói: “Đừng, khoan hãy cúp máy, ông nội có chuyện muốn hỏi cháu!” Ông nhanh chóng đi vào chủ đề, hỏi: “Ông nhớ là hình như luận văn của cháu là về lịch sử phát triển của người ăn mày các đời, cháu có thể nói cho ông biết, những người ăn mày này, bình thường xin ăn như thế nào không?” Nói xong… Ông liếc nhìn cái bát trống trơn trước mặt. Cảm thấy cực kỳ thất bại.
Không ngờ… Xin ăn cũng là một môn học.
Trong điện thoại, Lữ Khâm nghi ngờ nói: “Sao tự nhiên ông lại hứng thú với chuyện này vậy?” Lữ Tử Châu không giấu giếm, trực tiếp nói: “Hệ của chúng ta đang dạy, lớp đầu tiên là xin ăn, không biết tụi ông không được cái gì, xin mấy tiếng rồi, không có gì bỏ vào bát cả…” Lữ Khâm nghe càng thấy không bình thường: “Chờ một chút, ông nội ông đang nói cái gì? Ông không phải đi học đại học sao? Sao lại thành ăn mày rồi?” “Ông bây giờ ở đâu? Có muốn cháu báo cảnh không?” Lữ Khâm cẩn thận nói.
Lữ Tử Châu lại nhíu mày nói: “Thằng nhóc này, hỏi con chuyện chính sự mà! Ông nói tụi ông bây giờ đi học, con báo cảnh làm cái gì? Con chẳng phải đang làm luận văn sao? Mau nói cho ông biết cách ăn xin cho đúng!” “Mấy bạn học của hệ ông cũng đang đợi đây, bọn họ bây giờ cũng đang ở ngoài đường, trong bát đều rỗng không!” Đầu dây bên kia… Lữ Khâm nghe được giọng nói vội vàng của ông, chịu đựng kinh hãi, vội vàng đem những gì mình biết về việc ăn xin nói một lần.
“Đầu tiên, ăn xin, nhất định phải ăn mặc thật bẩn thỉu, nói tóm lại, phải thật thương cảm, càng thảm thương càng tốt!” “Thứ hai, khi ăn xin phải biết lựa người, trong đám người đi qua, có người hung dữ, nhìn qua chắc chắn sẽ không bố thí cho, nhưng có người hiền lành, những người này thì mềm lòng.” “Còn nữa…” Lữ Tử Châu bật loa điện thoại, cùng những bạn học khác chăm chú học hỏi.
“Thì ra trong ăn xin lại có nhiều học vấn như vậy.” Nghe xong, năm người hệ bói quẻ cảm khái không thôi.
Quả đúng là sống càng lâu càng phải học hỏi… “Ông nội, rốt cuộc ông đang ở đâu vậy? Sao tự dưng lại đi ăn xin…” Sau khi hỏi kỹ thuật xong, Lữ Khâm vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi lại.
Nhưng Lữ Tử Châu không có tâm trạng trả lời, trực tiếp nói: “Không nói chuyện với cháu nữa, ông nội bây giờ đang đi học đây, lần sau có thời gian ông gọi lại sau, đợi ông tốt nghiệp rồi, ông tính cho cháu một quẻ nhân duyên, nhất định giúp cháu thoát ế.” Tút tút tút… Ps: Cảm ơn một bạn học đã khen thưởng.
Tiếp tục ủng hộ bằng phiếu đánh giá nhé.
Lát nữa còn hai chương nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận