Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 314: Xin giúp đỡ Tần Mục.

"Nhanh lên, không có ở đây." Bành Tư Nguyên nhìn ngó xung quanh. Nhỏ giọng nói bên ngoài cổng trường. "Đến rồi." Từ sau cánh cửa lớn cũ kỹ. Sở Du rón rén ló đầu ra. Xác định Trương Tiểu Hoa không có ở đó. Lập tức một cái phi thân lao ra. Cảm giác một cơn gió thổi qua. Trước mắt không một bóng người. Bành Thanh Nguyên lắc đầu. Quay trở về trường học. Rời khỏi trường học một quãng hơn 1000m. Sở Du mới dám dừng lại nghỉ ngơi một lát. "Ai! Cũng không thể cứ thế này mãi được." Cuối cùng vẫn phải nghĩ ra biện pháp mới được. Nghĩ lại nửa tháng nay. Quả thực còn đặc sắc hơn cả đời hắn. Từ khi Trương Tiểu Hoa chuyển đến chân núi, mỗi ngày hắn đều sống một cuộc sống nhiều màu sắc như vậy. Bắt đầu là việc cô ta bày bàn ở chân núi. Chuẩn bị cho hắn một bữa sáng đầy đủ. Buổi tối cũng vậy, bất kể hắn ra ngoài sớm hay trở về khuya thế nào. Cô ta đều ở đó. Khuyên thế nào cũng không chịu. Không mấy ngày thì cả trường đều biết chuyện. Mấy bạn học không trêu đùa thì thôi. Ai nấy đều hâm mộ cuộc sống thần tiên này. Khiến hắn cũng không dám bước ra khỏi cửa. Sau này hắn đổi cách đi. Nghĩ cô ta cũng không thể nào tìm được hắn. Kết quả Trương Tiểu Hoa trực tiếp dời địa điểm lên vách đá. Để trốn tránh cô ta hắn đã phải hao tâm tổn sức. Đi sớm về muộn. Cô ta còn hối lộ hết tất cả các bạn học ra ngoài. Thần xuất quỷ một hiện ở chỗ hắn đang xin ăn. Mỹ danh kỳ viết. Sớm tìm ra được cách báo đáp của hắn. Có thể theo sát bên cạnh để biết hắn cần gì. Nói tóm lại hiện tại hắn đã mấy ngày không dám ra khỏi trường. Nếu không ra ngoài tu hành thì sẽ không theo kịp mất. Hôm nay mạo hiểm đi ra ngoài. Hiệu trưởng phù hộ, các bạn học đừng để bị viên đạn bọc đường làm hư hỏng. Sở Du khổ sở nghĩ. Tìm đến một nơi đông người bắt đầu xin ăn. Ngồi đến tận trưa. Hôm nay việc buôn bán cũng không tệ lắm. Ừm, ách. "Sở tiên nhân, coi như tìm được ngươi rồi. Mấy ngày nay đều không thấy đi ra, là không khỏe sao?" Trương Tiểu Hoa tay xách một túi lớn. Vừa nói vừa lấy trong túi ra một chai nước đưa cho Sở Du. Sở Du bất đắc dĩ nhận lấy nước. "Trương người bị hại ơi, cô rốt cuộc muốn làm gì vậy? Nói báo ân thì ta thấy cô đã làm quá nhiều rồi. Thật đấy!" "Cái gì đó, buổi tối ta làm cơm, ngươi nhớ phải đến ăn đấy nhé." Trương Tiểu Hoa trả lời kiểu căn bản. Cho hắn một cái nhìn "ngươi hiểu" rồi đi thẳng. Uy hiếp, đây là uy hiếp trắng trợn. Trước kia Trương Tiểu Hoa gọi hắn đến ăn cơm. Sở Du không để ý. Kết quả cô ta cho mỗi bạn học một phần giống nhau. Cho người mang đến tận phòng ngủ của hắn. Bị mấy lão ca trêu chọc suốt mấy ngày. Lại là một ngày gian nan. Sở Du cuối cùng cũng thoát khỏi Trương Tiểu Hoa trở lại phòng ngủ. "Lão Sở, hôm nay thế nào vẫn ổn chứ." Phong Thiên Dịch thấy Sở Du trở về. Thuận miệng hỏi. "Đừng nói nữa, giúp ta nghĩ cách phải làm sao bây giờ" Sở Du ủ rũ ngồi xuống giường. "Lão Bành à, vì giúp ngươi mà ta liều cả mạng để tìm Thúy Hoa. Ngươi không thể mặc kệ ta được, giúp ta suy nghĩ xem giờ phải làm sao." "Lão Sở, ngươi cứ yên tâm. Mấy anh em chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi." Bành Thanh Nguyên, James liếc nhìn nhau. "Hay là trong khoảng thời gian này ngươi cứ ở lại trong trường, đừng ra ngoài nữa." James buông lá bùa trong tay xuống. "Cái này cũng không phải là kế lâu dài." "Hay là bọn ta đặc biệt giúp ngươi đi hù dọa cô ta một chút." "Không được không được, cô ấy chỉ là người bình thường, tuổi cũng lớn rồi, một khi có chuyện gì thì không tốt." Sở Du gạt bỏ ý tưởng của Phong Thiên Dịch. "Nếu không ngươi đến ở tạm nhà cô ta một thời gian. Rồi đưa ra vài yêu cầu vô lý, hù cô ta sợ mà lui, thế nào?" Bành Thanh Nguyên suy nghĩ hồi lâu mới lên tiếng. "Chủ ý này có thể thử xem." James gật đầu nói. "Như vậy không tốt đâu. Làm như thế là trái với nguyên tắc của người tu đạo, ta cũng không muốn làm khó người khác." "Vậy ngươi nói làm sao bây giờ." Phong Thiên Dịch nhìn Sở Du bất đắc dĩ nói. "Để ta suy nghĩ thêm." Sở Du có chút do dự. "Hay là chúng ta đi tìm hiệu trưởng." Phong Thiên Dịch thật sự không nghĩ ra được biện pháp. Mấy người đều cảm thấy chỉ còn cách đó: "Đúng, đúng. Hay là chúng ta đi tìm hiệu trưởng. Bảo ông ấy ra mặt khuyên nhủ một chút." Không màng tới chuyện có phải quá muộn hay không. Mấy người trực tiếp chạy đến phòng hiệu trưởng tìm Tần Mục. "Chuyện là như vậy. Giúp ta nghĩ cách giải quyết với." Sau cùng giải thích rõ ràng: Sở Du làm bộ đáng thương nhìn Tần Mục trước mặt... Còn có chuyện kiểu này sao. Đã sớm nghe nói có một người phụ nữ đuổi theo Sở Du khắp nơi. Không ngờ lại là tình huống như này. Còn đến tìm hắn để xin cách giải quyết nữa chứ. "Sở Du, ngươi là người thuộc hệ bói quẻ, ngươi chưa thử tự mình bói toán xem làm thế nào để Trương Tiểu Hoa không quấn lấy ngươi à." Ách, Sở Du câm nín. Hắn căn bản không nghĩ đến việc này. Chỉ mới nghĩ cách trốn tránh cô ta thôi mà. Tần Mục bấm đốt tay tính. Mấy người nín thở tập trung nhìn Tần Mục. "Thời gian của Trương Tiểu Hoa không còn nhiều nữa, cô ta chỉ muốn tranh thủ thời gian cuối cùng giúp con trai mình báo ân." Tần Mục nói ngắn gọn về tình huống của Trương Tiểu Hoa. "Còn cần ta giúp ngươi không?" Tần Mục hỏi. "Không cần, cảm ơn hiệu trưởng." Sở Du xấu hổ cúi đầu. Là người thuộc hệ bói quẻ mà hắn còn không nghĩ ra điều này. "Được rồi, chăm chỉ tu luyện đi." Tần Mục đang bận chỉnh sửa trường học tỉ mỉ. Trực tiếp bắt đầu đuổi người. Mấy người xếp thành hàng trước sau rời khỏi phòng hiệu trưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận