Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 276: Mánh khoé bịp người.

"Gia gia dẫn các con đi." Lữ Tử Châu nắm lấy bàn tay nhỏ của năm đứa trẻ. Linh khí vận chuyển. Chỉ một thoáng đã đến bên ngoài nhà khách. Bọn nhỏ sợ ngây người trước cảnh tượng này. Gia gia không có lừa bọn họ, gia gia thật là thần tiên! Bọn trẻ ôm chặt lấy Lữ Tử Châu và nói lời cảm ơn. Lữ Tử Châu xoa đầu bọn chúng, rồi đưa đến đồn công an. Chúng được đưa vào phòng thẩm vấn.
"Gia gia kia là thần tiên!" Chúng bé kể với cảnh sát như vậy.
"Ông ấy trực tiếp mang chúng con xuyên qua tường!" Cảnh sát bán tín bán nghi, nhưng sự việc là có thật. Lão nhân này quả thật là người có bản lĩnh. Sau khi ghi xong lời khai, họ liên lạc với người nhà của năm đứa bé. Đội trưởng cảnh sát thì thầm với đội viên giải thích: "Lão nhân kia hình như là người của đại học tu tiên."
Các đội viên nghi ngờ hỏi: "Đại học tu tiên là gì?"
Đội trưởng cảnh sát mở tài liệu về đại học tu tiên. Nào là Tiên Nhân cưỡi rồng, nào là đuổi theo máy bay trực thăng, vân vân. Dùng video chứng minh tính chân thực của sự việc.
"Chuyện này cũng quá khó tin rồi!" Bọn họ không khỏi tán thán.
"Tôi phải gọi bố tôi mau mau đăng ký học!"
"Thế là sao, chúng ta còn không biết có đại học tu tiên, ba mẹ ở nhà thì suốt ngày không có chuyện gì làm, cũng không chịu xem tin tức cho kỹ!"
"Keng! Giá trị danh vọng của đại học tu tiên +100!"
"Keng! Giá trị danh vọng của đại học tu tiên +100!" Tần Mục trong phòng hiệu trưởng nhìn 260 camera Tiên Võng, tiếng hệ thống liên tiếp vang lên. Mình quả thực quá thông minh. Vừa rèn luyện được học sinh, lại nâng cao danh vọng của trường. Chỉ còn thiếu một vạn giá trị danh vọng nữa thôi là có thể đạt được danh hiệu "Trêɴ đờι đềυ bιếτ", và còn có thể mở khóa thêm không ít chức năng, một vạn giá trị danh vọng cũng không quá khó. Lữ Tử Châu một mình đã cống hiến không ít, ở đồn công an để lại câu chuyện thần thoại về Thần Toán Tử. Ông ấy cứu năm đứa trẻ cùng gia đình. Ảnh hưởng khiến phó hiệu trưởng hướng thiện, trực tiếp cộng thêm hơn 50 điểm cho ông ấy, bỏ xa những bạn học khác.
Mấu chốt là xu hướng cứu người này vẫn chưa dừng lại. Dường như vừa mới phát hiện ra một nhóm người lớn buôn lậu.
Sáng sớm ngày thứ hai, ông chủ ngáp một cái, đi tới phòng giam nhốt bọn trẻ. Lần này ông ta cần bắt những đứa có sức khỏe không tốt lắm.
"Lũ nhãi ranh, ra đây!" Ông ta đứng ở cửa hô.
"Lại dám không để ý tới ta." Ông ta cầm chổi, hung ác xông vào phòng. Nhưng cảnh tượng bên trong phòng làm ông ta sợ ngây người. Phòng vẫn là cái phòng cũ, nhăn nhúm bẩn thỉu, hôi hám. Nhưng mấy đứa trẻ đã biến mất không thấy! Đây chính là cây rụng tiền của ông ta mà. Năm đứa trẻ này, cho dù bán không được thì đem đi ăn xin cũng là một khoản tiền lớn. Vậy mà bây giờ tất cả đều là công cốc.
Ông ta hốt hoảng chạy đến cửa sổ. Không có dấu vết hư hại nào. Căn phòng hoàn toàn nguyên vẹn. Rốt cuộc bọn chúng đã trốn bằng cách nào? Ông chủ vô lực ngồi bệt xuống đất. Việc này không chỉ liên quan đến thu nhập của ông ta, làm mất mấy đứa trẻ này, đồng bọn của ông ta sẽ tìm đến gây phiền phức. Đến lúc đó có khi còn phải đền một khoản tiền lớn! Ông chủ ngồi tại chỗ, thật lâu vẫn không hoàn hồn.
"Mẹ kiếp!" Ông ta chửi một tiếng rồi đi xuống lầu.
Ông ta kể chuyện này cho vợ mình, bà chủ quán quá sợ hãi.
"Vậy bây giờ phải làm sao!" Bà ta hỏi.
Ông chủ nghiến răng nói: "Tối nay chúng ta lại đi bắt hai đứa nữa, còn những chuyện khác, để cho lão Hắc bọn họ bàn bạc."
Hai vợ chồng bàn bạc xong kế hoạch, chuẩn bị không ít thuốc mê. Lữ Tử Châu nhân lúc này liên lạc với lão Hắc, bọn buôn người. Có được số điện thoại của ông chủ kia. Ông ấy ngụy trang một chút, giọng nói tang thương, giống như một ông lão cô độc không nơi nương tựa.
"Alo? Có phải là ông chủ Trần không? Tôi là người do lão Hắc giới thiệu, nghe nói bên ông có năm đứa trẻ." Ông chủ nghe đến bốn chữ "năm đứa trẻ", liền đau nhói cả người. Đúng là họa vô đơn chí, vừa bắt ném đi mấy đứa trẻ này thì lại có người hỏi mua. Sớm không tới, muộn không tới, hết lần này tới lần khác lại tới đúng lúc này. Ông ta nghiến răng nghiến lợi trả lời: "Đúng vậy, ngài cần sao?"
Lữ Tử Châu nói: "Đúng vậy, thôn chúng tôi có ba người độc thân, gần đây có một khoản tiền đền bù, không cưới được vợ, nên chuẩn bị nhận nuôi mấy đứa trẻ."
Những trường hợp như vậy không phải hiếm, cho nên ông chủ cũng không sinh nghi.
"Cần ba đứa đúng không, khi nào qua đây?" Trần Nhất Thăng hỏi.
Ông ta rất để ý.
"Cậu cứ cùng lão Hắc sắp xếp đi, định một thời gian." Lữ Tử Châu cười nhạt hai tiếng.
"Ngày mai tôi sẽ về quê, sáng sớm tôi theo Hắc lão bản đến đó đi." Trần Nhất Thăng lo lắng cúp điện thoại. Quay về phòng. Hai vợ chồng dán thuốc mê lên kẹo mút, mang theo bao tải rồi ra cửa. Mục tiêu đầu tiên của bọn họ là một đôi vợ chồng trẻ. Đôi vợ chồng đẩy xe nôi trẻ em đi vào quầy trái cây, thấy hai người này mãi không ra. Trần Nhất Thăng đẩy chiếc xe nôi, có linh cảm chẳng lành nên lao ra phía trước.
"Cướp! Có người bắt cóc trẻ con!" Một lát sau mới có người phát hiện, chỉ vào bóng lưng của Trần Nhất Thăng nói.
"Con tôi!" Bà vợ như phát điên đuổi theo, nhưng sao có thể đuổi kịp được nữa. Người xung quanh khuyên họ mau chóng báo án. Lúc này, Trần Nhất Thăng đã sớm vứt bỏ xe nôi trẻ em. Ông ta ôm đứa bé vẫn đang gào khóc, mua một vé tàu. Giờ ông ta muốn đi tìm lão Hắc để thương lượng chuyện kia. Chuyện nhóm trẻ kia mất tích một cách ly kỳ, giấy không gói được lửa mà. Bỏ qua một mối hàng lớn như Lữ Tử Châu mới là đáng tiếc nhất. Sau khi xuống tàu. Gần đó có một trường mầm non. Hai người tâm tư bất chính, đợi đến tầm ba bốn giờ chiều. Các bé trường mầm non cũng chuẩn bị tan học. Bọn họ nhìn thấy một cậu bé hiếu động. Lúc này cô giáo đang bận nói chuyện với những phụ huynh khác, không để ý tới cậu bé. Hai vợ chồng liếc mắt nhau, phân công nhau hành động. Bà chủ quán chen qua đám người, đứng trước mặt cô giáo: "Con tôi đâu, sao còn chưa ra?" Bà ta chống nạnh, vẻ mặt dữ tợn hỏi. Cô giáo có chút ngơ ngác: "Rốt cuộc cô là ai?" Bà chủ quán tiếp tục làm loạn, đánh lạc hướng sự chú ý của cô giáo. Trần Nhất Thăng nhân cơ hội đi tới bên cạnh cậu bé: "Này cháu, một mình cháu chơi ở đây sao?"
Cậu bé tò mò nhìn ông ta: "Dạ, mẹ cháu vẫn chưa đến đón cháu!"
Trần Nhất Thăng cười híp mắt, lấy kẹo mút ra: "Ta mời cháu ăn, con gái của ta cũng ở trường này, nó tên là Tinh Tinh, cháu gặp nó thì phải bảo vệ nó thật tốt nhé."
Cậu bé luôn hứng thú đặc biệt với chủ đề "Bảo vệ bé gái". Cậu ưỡn ngực, nhận lấy kẹo mút: "Dạ! Cháu nhất định sẽ bảo vệ bạn ấy!"
Trần Nhất Thăng cười híp mắt nhìn cậu bé liếm kẹo, dược hiệu nhanh chóng phát tác. Cậu bé lờ đờ nhắm mắt lại, cơ thể mềm oặt xuống. Trần Nhất Thăng vội vàng ôm lấy cậu, nhanh chóng rời khỏi đám người. Bà chủ quán thấy Trần Nhất Thăng đã thành công, dừng giọng lớn tiếng: "Xin lỗi, tôi tìm nhầm trường rồi." Bà ta giả vờ nhìn tên trường: "Con tôi học ở trường mầm non Miểu Miểu, còn đây là Sâm Sâm, xin lỗi nhé." Bà ta cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Cô giáo căn bản không phát hiện ra học sinh đã bị bắt cóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận