Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 144: Cái này Thúy Hoa, nhưng thật ra là con chó (Phần 2)

Sau đó Bành Thuần Tổ lại nói ra mấy vấn đề. Hỏi bọn họ run như cầy sấy. Bọn họ mới phát hiện, cái học trưởng lớn tuổi nhất, học hết giáo này... là thật không dễ lừa gạt.
Sau một tiếng. Bành Thuần Tổ cho hai người họ một đống thành phẩm nước thuốc, biểu thị cảm tạ. Sau đó mới rời khỏi phòng ngủ của họ.
Nhìn theo bóng dáng Bành Thuần Tổ rời đi... Hai người liếc nhau một cái, James liền vội vàng nói: "Nhanh! Nhanh gọi điện cho Lão Sở, bảo hắn mau đi tìm một con chó đến, nhất định phải đặt tên cho nó là Thúy Hoa!"
Phong Thiên Dịch rất nhanh liền móc điện thoại di động ra. Bấm số điện thoại của Sở Du. Lúc này đã là đêm khuya. Theo đường phố tấp nập, lượng người bên trong càng ngày càng ít, Sở Du kết thúc một ngày bận rộn với "chương trình học" ăn xin. Đang chuẩn bị kết thúc công việc thì đột nhiên nhận được điện thoại của Phong Thiên Dịch.
"Alo? Lão Phong? Tìm ta có chuyện gì?" Sở Du vừa kiểm đếm tiền trong bát xin cơm, vừa nhận điện thoại.
Thanh âm lo lắng của Phong Thiên Dịch nhanh chóng truyền đến: "Không có thời gian giải thích, ngươi tốt nhất đi suốt đêm tìm một con chó hoang đến. Thu nhận nó, sau đó đặt tên cho nó là Thúy Hoa..."
Sở Du không hiểu ra sao, có chút mờ mịt. Nhìn màn đêm đen kịt, không nhịn được hỏi: "Thúy Hoa? Ta nhớ hình như Lão Bành thích cô bạn học hệ ngự kiếm đó mà?" Nửa đêm rồi mà tự dưng bảo hắn đi tìm chó, còn đặt tên Thúy Hoa... hắn thật có chút mơ hồ. Sống hơn nửa đời người, từ trước đến nay chưa từng gặp chuyện kiểu này.
Đầu dây bên kia, Phong Thiên Dịch vội vàng trả lời: "Không có thời gian giải thích, ta hiện tại chỉ lo Lão Bành ông già tìm tới ngươi đó..." "Ngươi đừng có hỏi nhiều như vậy, nếu muốn phòng ngủ chúng ta được yên ổn thì mau đi tìm cẩu!"
Sở Du sửng sốt một lát, nghe Phong Thiên Dịch nói với giọng điệu thận trọng như vậy, nhất thời vẻ mặt ngưng trọng: "Ngươi chờ, ta đây liền đi tìm cẩu!" Hắn thu bát xin cơm lại, cầm lấy gậy đánh chó, bắt đầu đi loanh quanh khắp thành phố Lâm Càn tìm chó hoang.
Thế nhưng... giờ này đến chó cũng ngủ. Hắn tìm hai tiếng mà vẫn chưa tìm được con chó hoang nào. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể gọi lại cho Phong Thiên Dịch: "Lão Phong à, tìm không được, bây giờ ta còn chưa chính thức học bói quẻ, tính thế nào cũng không ra chó hoang ở đâu cả..."
Trong phòng ngủ. Bành Tư Nguyên và hai người kia đều đang thức đêm chờ "cẩu". Nghe Sở Du nhổ nước bọt... Ba người liếc mắt nhìn nhau, Phong Thiên Dịch cười khổ một tiếng: "Thực ra cũng không tệ, giờ này đến chó còn ngủ, vậy mà bốn người mình vẫn còn thức."
James trẻ tuổi nhất, chỉ mới 78 tuổi, đầu óc xoay nhanh, đề nghị: "Hay là ngươi thử đi tìm ở mấy bãi rác xem, nghe nói chó hoang thích lảng vảng gần mấy bãi rác lớn nhỏ, có lẽ bọn nó đang ngủ ở đó."
Bành Tư Nguyên mắt sáng lên, liên tục gật đầu: "Có lý! Lão Sở, lần này ta có thể vượt qua kiếp nạn này hay không là nhờ vào ngươi đó. Chờ ngươi trở về, nhất định ta sẽ giúp ngươi theo đuổi mấy nữ sinh còn lại, Thúy Hoa bọn họ bên hệ ngự kiếm, vẫn còn hai cô độc thân..."
Sở Du: "..." Bây giờ thì hắn đã hiểu đại khái vì sao cả phòng ngủ bốn người, thức đêm ở đây tìm chó. Cũng là vì giúp Bành Tư Nguyên lừa gạt Bành Thuần Tổ. James không trung sinh ra "cẩu", mà bịa ra con chó tên Thúy Hoa.
"Đúng rồi, Lão Sở, ngươi cũng đừng có cúp điện thoại, đêm nay tụi ta cũng không ngủ, theo chân ngươi đi tìm chó luôn!" Bành Tư Nguyên đặt điện thoại ở giữa ba người. Nói với Sở Du đầu dây bên kia.
Sở Du cười khổ một tiếng, người hiền lành như hắn đương nhiên sẽ không nhẫn tâm nhìn bạn cùng phòng bị khiêng đi. Tiếp tục mở to mắt đi dạo ở các khu dân cư lớn nhỏ ở thành phố Lâm Càn. Chuyên tìm mấy bãi rác. May mà trước kia hắn chuyên nhặt rác để sống nên khá quen với vị trí các bãi rác. Rất nhanh liền bắt đầu lục soát.
"Thế nào rồi? Lão Sở, tìm được chưa?" Trong phòng ngủ, Bành Tư Nguyên kích động nhất. Dù sao chuyện này liên quan đến việc hắn có vượt qua được kiếp nạn này hay không.
"Chưa, ta đã đi dạo ba khu rồi, mấy chỗ bãi rác đều tìm hết mà vẫn không thấy chó hoang nào, mèo thì ngược lại tìm được mấy con... hay là bắt mèo được không?" Đầu dây bên kia, Sở Du không nhịn được hỏi: "Lão Bành, ba ngươi... có phân biệt được mèo với chó không?"
Bành Tư Nguyên tức giận nói: "Ngươi nghĩ sao?" Bất đắc dĩ. Sở Du chỉ có thể tiếp tục đi dạo các khu dân cư để tìm chó. Chỉ tiếc... Nửa đêm rồi, hầu như không tìm thấy chó hoang.
Cho đến khi chân trời bắt đầu ửng lên một màu bạc trắng. Lúc tờ mờ sáng. Sở Du cuối cùng cũng tìm được một con chó hoang vừa mới ra khỏi chỗ ngủ bên cạnh một khu dân cư. Con chó hoang này chỉ cao đến bắp chân hắn, toàn thân dơ dáy, còn bốc mùi hôi tanh. Nhưng Sở Du tuyệt đối không ghét bỏ. Thậm chí còn cảm động muốn khóc. Trời ạ, cuối cùng cũng tìm được rồi.
"Tìm được rồi?" "Lão Sở vậy thì tốt rồi! Bọn ta biết ngươi nhất định làm được!" "Ta hết buồn ngủ ngay tức khắc!" Ba người trong phòng ngủ đều vô cùng hưng phấn. Điều này có nghĩa... chuyện James bịa đặt sắp qua được. Bành Tư Nguyên cũng không đến nỗi bị khiêng đi.
Phong Thiên Dịch vội thúc giục: "Lão Sở, nhanh lên, ôm nó vào, ngàn vạn lần đừng để nó chạy, phòng ngủ của tụi mình có được yên ổn hay không là nhờ vào con chó này đấy!"
Bên cạnh một khu dân cư ở thành phố Lâm Càn. Bên cạnh một cái thùng giấy bỏ đi. Sở Du hít sâu một hơi. Tư thế sẵn sàng đón địch. Hơi khom người, tiến về phía con chó hoang toàn thân bẩn thỉu kia.
Sau đó... "Gâu gâu gâu..." Con chó hoang này hung dữ hơn hắn tưởng. Nó nhe răng nhếch mép với hắn, không ngừng sủa, thậm chí còn... còn chủ động nhào tới cắn hắn. Sở Du mới nhập học mấy ngày, không chống đỡ được con chó hoang hung mãnh này, bị nó quật ngã nhào xuống đất, hung hăng cắn vào bắp tay. Đúng lúc hắn đang mặc một bộ đồ rách rưới vì đi ăn xin, chứ không mặc đồng phục học sinh.
Hơn mười giây sau. Con chó hoang đã "hỏi thăm" trên người hắn bảy tám vết thương. Cảnh tượng có phần tàn nhẫn.
"A... A... Ta bị chó cắn rồi..." Hắn chỉ có thể liên tục cầu cứu về phía điện thoại đang rớt ở bên cạnh.
...Đại học Tu Tiên. Trong phòng ngủ. Ba người đưa mắt nhìn nhau. Nghe tiếng kêu thảm thiết phát ra từ điện thoại. Ba người đều cảm thấy... có lỗi với Lão Sở. Lời nói dối này không phải do Lão Sở bịa ra, vậy mà hết lần này tới lần khác lại phải chịu khổ.
Trong cuộc trò chuyện điện thoại, tiếng kêu thảm thiết không ngớt, khi thì xen lẫn tiếng chó sủa đầy hưng phấn. Nghe dáng vẻ có vẻ vô cùng thích thú. Bành Tư Nguyên nuốt nước miếng, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Lão Sở... giờ thế nào rồi?"
Nhưng Sở Du dường như không có thời gian trả lời hắn, chỉ phát ra những tiếng kêu thảm thiết. Mà tiếng chó kêu lại ngày càng to, dường như càng lúc càng phấn khích. James không nỡ nghe nữa, vội vàng bịt tai, đồng thời cầu khẩn... Với một người nước ngoài, hắn không sùng bái Chúa Jesus. Trước đây hắn vẫn tôn kính Tam Thanh đạo giáo, nhưng từ khi vào đại học... bây giờ hễ gặp chuyện gì hắn đều phải lẩm bẩm cầu nguyện hiệu trưởng phù hộ.
Phong Thiên Dịch cũng rất căng thẳng nhìn điện thoại, không nhịn được cảm thán: "Con Thúy Hoa này... có vẻ mạnh đấy."
Bành Tư Nguyên lập tức trừng mắt liếc hắn một cái: "Ngươi nói cái gì hả? Cái gì mà con Thúy Hoa? Thúy Hoa của ta rõ ràng là người! Nếu không phải tại ngươi, Lão Sở có bị chó cắn không?"
Phong Thiên Dịch liền không vui: "Cái gì mà tại ta? Nếu không phải để giúp ngươi lừa chuyện này thì ta hơi đâu mà nói Thúy Hoa là chó?"
"Được rồi, đừng ồn nữa, Lão Sở... hình như im tiếng rồi, tiếng chó cũng mất luôn..." James đột nhiên cắt ngang bọn họ. Bành Tư Nguyên và Phong Thiên Dịch lúc này mới chú ý... Trong điện thoại của họ, mọi âm thanh đều im bặt. Khung cảnh lập tức trở nên yên tĩnh đến lạ.
Sắc mặt Bành Tư Nguyên thay đổi, vội vàng cầm điện thoại lên hét lớn: "Lão Sở? Lão Sở ngươi còn ở đó không?" Nhưng dù có hét thế nào cũng không có ai trả lời. Ba người mặt mày trắng bệch.
"Xong xong, Lão Sở làm nhiều chuyện tốt như vậy, vất vả lắm mới có được Tiên Duyên, sao có thể nói mất là mất..." Phong Thiên Dịch mặt mày đau khổ, không thể tin được. Hắn có quan hệ tốt nhất với Sở Du. Hắn biết mấy năm nay Sở Du vẫn kiếm sống bằng nghề nhặt rác, còn giúp đỡ rất nhiều học sinh nghèo. Vất vả lắm mới vào được đại học Tu Tiên. Ai có ngờ. Cuộc đời thay đổi nhanh đến chóng mặt, Lão Bành còn chưa bị khiêng đi đâu, Lão Sở lại... mất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận