Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 298: Nguyên lai tinh ong sợ lửa.

"Chương 298: Hóa ra tinh ong sợ lửa."
"Chúng ta bây giờ đi cứu ai trước đây?"
"Hay là đi cứu Lữ Tử Châu trước đi! Đám khỉ kia chúng ta tạm thời không đối phó được đâu!"
"Chúng ta đã rất gần Lão Lữ rồi, đi cứu Lão Lữ trước."
"Lão tiểu tử kia lắm mưu nhiều kế, cứu hắn rồi để hắn bói toán một phen xem làm sao cứu Bành lão."
Tống Kiến Quốc mấy người bàn bạc một hồi.
Rồi tăng tốc độ chạy về hướng Lữ Tử Châu. Lúc này năm học sinh năm hai đã trải qua chuyện rượu khỉ.
Nên ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Cũng không dám đụng lung tung vào đồ vật, chỉ im lặng đi đường cùng Tống Kiến Quốc. Một hồi lâu sau, cuối cùng cũng chạy đến nơi.
Trước mắt là một mảng màu xanh lam rực rỡ.
Những chấm nhỏ li ti xanh biếc dày đặc trải rộng mặt hồ. Kéo dài ra phía sau hồ, nhìn mãi không thấy điểm cuối. Cũng may bọn họ đến đúng lúc.
Hướng ngược lại, đuốc trên tay họ vẫn đang cháy. Phụ cận tìm được mấy loại cây có nhựa dễ cháy.
Ngọn lửa này cũng là mồi lửa mà bầy vượn để lại. Có lẽ loài ong trời sinh sợ lửa.
Bọn họ vừa tới gần, bầy ong đã lùi lại phía sau vài phần. Tống Kiến Quốc vội liên lạc với Lữ Tử Châu.
"Lão Lữ, bọn ta ở trên bờ. Ngươi nhanh chóng tập hợp lại rồi tiến về phía ta."
"Tống lão ca, cuối cùng anh cũng tới. Bọn ta sắp không trụ nổi nữa rồi."
Thì ra sau khi nhận được tin, bầy ong đã xoay quanh mặt hồ rất lâu. Vừa thò đầu lên thì liền có mấy cái bướu. Lúc này Lữ Tử Châu đã hơn nửa canh giờ không lên mặt nước lấy hơi. Những người kia vẫn còn là đàn em huyền kính.
Vì muốn nổi bật.
Nên những người lúc trước chạy gần như mất dạng thì giờ cũng đầy mặt bướu. Đau đến nhe răng trợn mắt.
"Nhanh lên, mọi người đi theo ta. Tống học trưởng đã ở trên bờ đợi chúng ta."
"Mọi người lúc bơi thì chậm một chút, động tác đừng quá lớn."
"Mau lên bờ, lên bờ rồi nghe theo sắp xếp của lão Tống. Đợi mọi người an toàn rồi hãy tính tiếp."
Học sinh năm ba vô cùng có trách nhiệm.
Sắp xếp những người bị thương nặng bơi về phía bờ trước. Tống Kiến Quốc thấy tinh ong sợ lửa.
Nên bảo mọi người giơ đuốc tiếp ứng ở trên bờ.
Lam tinh ong thấy một đám người ăn mặc giống người ban nãy. Lập tức định xông lên.
Sóng nhiệt từ ngọn lửa trong nháy mắt xông thẳng vào khiến bọn chúng tỉnh lại.
Không dám tiến lên, chỉ có thể dạt về bao vây đám người cầm đuốc. Tiếng ong ông bên tai không ngừng.
Những người dưới nước cuối cùng cũng lên được bờ. Tuy vẫn còn tiếng ong ông bên tai.
Nhưng hơi nóng từ đuốc khiến bọn họ cảm thấy vô cùng ấm áp. Tống Kiến Quốc bọn người vì giơ đuốc.
Nên tinh ong không dám tới gần.
Lúc trước cũng không thấy tinh ong đáng sợ bao nhiêu. Bây giờ nhìn những cái đầu heo từng cái một.
Chỉ có thể mơ hồ nhìn ra hình dáng ban đầu. Mới cảm thấy tinh ong đáng sợ.
Đến khi Lữ Tử Châu và Lý Khung đầu đều sưng như đầu heo lên bờ. Lúc sau mới cảm thấy thật lạnh sống lưng, cũng may bọn họ cầm đuốc đến. Ngay cả Lữ học trưởng Trúc Cơ còn bị sưng đầu như heo. Bọn họ tự nhận không ai có năng lực hơn Lữ học trưởng.
Mà còn bị đàn ong mặc sức mà cắn.
Lữ Tử Châu và Lý Khung cũng vô cùng xấu hổ. Tưởng rằng hai người đứng nhất nhì toàn trường liên thủ thì không nói lấy được cổ Tiên Huyết. Ai ngờ vừa vào Cổ Tiên giới đã chút nữa bị diệt toàn quân.
Quá mất mặt hiệu trưởng. Hai người trong lòng âm thầm quyết định sau khi trở về.
Nhất định phải nỗ lực tu hành hơn. Sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn xong xuôi.
Nhờ sự giúp đỡ của đội Tống Kiến Quốc.
Mỗi người đều có một cây đuốc. Cuối cùng cũng tạm thời an toàn. Lữ Tử Châu, Lý Khung mới nhận được tin cầu cứu từ Bành Thuần Tổ. Nhưng giờ đàn ong vẫn không chịu rời đi. Vẫn đang bao vây lấy họ. Qua lời giải thích của mấy bạn học lúc trước...
Cũng đại khái hiểu được, bọn họ chắc đã đạp chết ong chúa đang đẻ trứng. Mối thù này là tuyệt tử tuyệt tôn. Ai mà không báo thù cho được. Nếu giờ mà đi cứu người.
Bên Bành tổ không hề có đuốc."Hay là chúng ta liên lạc với Trương Thanh Nguyên một chút?"
"Đúng đó, hắn chạy nhanh mà!"
"Hắn thì chạy nhanh thật, khi nãy ta bảo hắn đi mà hắn chạy mất tiêu."
Khóe miệng Lữ Tử Châu vừa nhếch lên cười. Lại kéo theo vết thương đau nhăn mặt. Trương Thanh Nguyên bọn họ cũng thật may mắn. Vừa vào liền rơi vào ổ Bạch Hổ.
Mấy con Bạch Hổ con sợ quá khóc oe oe. Hai con hổ mẹ, không nói lời nào chính là một trận vả. Một đám học sinh huyền cấp vốn không chịu nổi vài vả của hổ mẹ địa cấp. Tuy ai nấy đều càng đánh càng hăng. Nhưng vẫn không chống lại được áp chế cấp bậc. Bị thương nghiêm trọng. Học sinh năm ba chỉ có thể ra tay cứu đàn em. Không ra tay thì còn đỡ, vừa ra tay xong.
Trương Thanh Nguyên bị Bạch Hổ kia để ý. Chắc lần trước đã gây ấn tượng sâu sắc cho nó. Mấy người khác thì không đuổi. Chỉ đuổi theo mỗi hắn mà chạy. Dù hai tay không có gì, dù là cùng cấp cũng vẫn không phải đối thủ của Bạch Hổ - Thiên sinh Vương Giả. Vì an toàn của các bạn học khác. Trương Thanh Nguyên chỉ có thể dẫn dụ Bạch Hổ đi..."Hay là chúng ta đi qua đó trước, nhìn tình hình rồi nói sau."
Nghĩ Trương Thanh Nguyên giờ cũng không giúp được gì.
Lý Khung dứt khoát quyết định, "Đi thôi, vừa rồi ta đã tính một quẻ rồi. Lần này đi sẽ có kinh vô hiểm."
Lữ Tử Châu cũng dùng cục đá bói một quẻ.
Tự tin mười phần trái ngược với cái mặt sưng của mình. Thật khiến người khác không dám tin...
Từ xa truyền đến ánh lửa. Nhanh chóng di chuyển về phía này. Bành Thuần Tổ lệ rơi đầy mặt. Cuối cùng cũng có người đến cứu bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận