Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 137: Bói quẻ hệ công đức thu hoạch (phần 1)

Chương 137: Bói quẻ hệ công đức thu hoạch (phần 1)
Thành phố Tấn Thành.
Mấy đồng học hệ bói quẻ khác cũng lần lượt hành động.
Thấy ở lối đi bộ có ông cụ bà lão muốn qua đường. . .
Lập tức tranh nhau chạy tới giúp đỡ.
Nhưng kết quả lại như thế này. . .
Thường thường là làm mấy ông lão bà lão đó sợ hết hồn.
Bọn họ căn bản không dám để đám người lớn tuổi hơn bọn họ đến giúp.
Không chỉ là sang đường.
Ví dụ như mấy chuyện tốt khác. . .
Người ta thấy họ lớn tuổi rồi, cũng không dám để bọn họ làm.
Sau một tiếng.
Năm người lại tụ tập một chỗ.
Bắt đầu chia sẻ thu hoạch trong một canh giờ này.
Lữ Tử Châu thở dài: "Giúp người qua đường một lần khó vậy sao?"
Ngô Hoành Phương cũng thở dài một hơi: "Ta vừa thấy có người đang đẩy xe ba gác lên dốc, muốn giúp mà. Người kia thấy ta đi tới, thiếu chút nữa quỳ xuống, ta đáng sợ vậy sao. . ."
Một bạn học khác cũng nói: "Ta cũng vậy, có thanh niên đang ôm một đống hàng chuyển phát nhanh, ta muốn phụ một tay mà, hắn sợ quá ném luôn đồ rồi chạy mất. . ."
"Ta còn thấy một chủ xe Porsche bị nổ lốp, đang định giúp, người ta không nói hai lời quăng cho hai vạn đồng, kêu ta đi chỗ khác. . ."
". . ."
Năm người thở ngắn than dài.
Chợt nhận ra làm việc tốt quá khó khăn.
Người khác không cho họ cơ hội.
Cuối cùng.
Lữ Tử Châu đột nhiên đề nghị: "Họ chắc là thấy chúng ta lớn tuổi quá, không nỡ để chúng ta giúp, hay là mình lén làm việc tốt đi?"
Bốn người khác đều nhìn về phía hắn: "Lén làm thế nào?"
Lữ Tử Châu suy nghĩ một lát.
Trực tiếp lấy ba đồng tiền trong người ra.
Ném xuống đất.
Hiện ra một quái tượng.
"Ở con đường bên cạnh, có một tên trộm bình điện xe, đang trộm bình điện!"
Lữ Tử Châu rất nhanh đã phân tích ra quái tượng.
Quái tượng này chỉ có bọn họ biết.
Vậy nên cũng không tính là tiết lộ thiên cơ.
Bốn người khác rất nhanh hiểu ý Lữ Tử Châu.
Chuyện tốt khác họ không làm được.
Nhưng giúp bắt mấy tên trộm này thì. . .
Chắc không có vấn đề chứ?
Ngay sau đó.
Lữ Tử Châu bắt đầu sắp xếp kế hoạch bắt trộm này.
"Lão Ngô, ngươi đi chặn hắn ở giao lộ phía đông!"
"Lão Triệu, ngươi ngồi chờ ở đây một lát, lát nữa hắn tới thì theo sát hắn!"
"Lão Vương, ngươi đi phía tây, hắn có thể chạy theo con đường đó!"
". . ."
Cũng may là nhờ mấy kiếp ăn xin trước của họ.
Giúp bọn họ rất quen thuộc tình hình đường phố ở thành phố Tấn Thành.
Sau khi sắp xếp xong công việc cho bốn người bạn học còn lại. . .
Lữ Tử Châu đứng dậy.
Bay thẳng tới chỗ xe bình điện mà hắn đã bói toán được.
Nếu như cách này hiệu quả. . .
Về sau tốc độ kiếm công đức của bọn họ sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Dựa theo lời hiệu trưởng nói, bắt được đại ác nhân, coi như là một việc công đức. . .
Khương Nghĩa là một tên trộm chuyên nghiệp ở thành phố Tấn Thành.
Hắn rất có kinh nghiệm.
Thích nhất là trộm bình điện.
Câu nói đầu tiên mà hắn luôn tin tưởng là. . .
Làm công là không thể, cả đời này cũng không thể làm công.
Hắn dự định bằng vào bản lĩnh của mình, mua được một căn phòng ở thành phố Tấn Thành.
Sau ba năm nỗ lực.
Hiện tại hắn đã góp đủ tiền mua toilet rồi.
Hắn đã đi trộm cắp ba năm, chưa từng thất bại lần nào.
Mỗi lần gây án trước, hắn đều kiểm tra camera xung quanh, và cả tình hình nhà có đám hỷ sự hoặc tang sự xung quanh, cũng như tình hình làm việc, nghỉ ngơi của chủ xe, vân vân.
Thậm chí ngay lúc gây án, hắn cũng sẽ hóa trang thành chủ xe bình điện.
Giả vờ như đang sửa chữa xe.
"Trộm xong cái này, lại có 800 tệ vào túi."
Lúc này hắn đang ở bên cạnh một chiếc xe bình điện, cầm công cụ, làm bộ dáng sửa xe.
Xung quanh có khá ít người qua lại.
Thi thoảng có vài người đi ngang qua, cũng không ai nghi ngờ hắn.
"Quả Đào, em chờ anh, nhất định anh sẽ trộm xe bình điện nuôi em!"
Hắn là người có lý tưởng có hoài bão.
Nghĩ đến bạn gái của mình. . .
Tốc độ tháo bình điện của hắn lại nhanh thêm mấy phần.
Trộm xong cái này, còn có ba chiếc xe bình điện nữa đang chờ hắn.
Hắn nhất định phải tăng nhanh tốc độ.
Sau đó phải nhanh chóng tẩu tán hàng trong ngày.
Sớm một chút tan ca.
Lại đi đón bạn gái Quả Đào.
Hắn cầm mấy cái công cụ, thập phần thành thạo gỡ bình điện xe.
Mắt thấy sắp gỡ được bình điện ra.
Lại qua kính chiếu hậu của xe bình điện. . .
Thấy một ông lão đang đi về phía hắn.
Khoảng 70 tuổi.
Trông có vẻ khá khỏe mạnh.
Hắn không để ý.
Mấy ông lão này, đừng nói là không thể phát hiện ra hắn không phải chủ xe.
Cho dù phát hiện ra. . .
Hắn tự tin một tay đánh được mười ông.
Đánh xong rồi chạy cũng không sao.
Cho nên hắn không phân tâm.
Vẫn gỡ bình điện.
Người tới chính là Lữ Tử Châu.
Hắn đi đến trước mặt Khương Nghĩa.
Dừng lại cách hai mét, có chút hăng hái nhìn hắn.
Không ngờ rằng tâm lý của tên trộm bình điện này lại tốt như vậy.
Bị người ta nhìn chằm chằm vào mà vẫn không hề hoảng sợ?
Nhìn cái bộ dạng này của hắn, thiếu điều đem cái xe này xem như của mình.
Nếu như không phải là trước khi đi đã bói ra quẻ. . .
Lữ Tử Châu chắc chắn sẽ không có chút nghi ngờ nào.
Nhưng hiện tại. . .
Thấy Khương Nghĩa không để ý tới mình, hắn ho hai tiếng: "Cậu nhóc, ta hỏi chút, đây là xe của ngươi à?"
Khương Nghĩa ngẩng đầu, ánh mắt rất bình tĩnh, không thấy có chút gì lo lắng, thuận miệng đáp Lữ Tử Châu: ". . ."
Khá lắm.
Thanh niên bây giờ đúng là mặt không cần nữa rồi.
Hắn còn tưởng hệ bói quẻ của họ mặt dày nhất.
So với thằng nhóc này thì. . .
Mới thấy thế nào là trò giỏi hơn thầy.
Hoàn toàn không bì kịp a.
Lữ Tử Châu nhíu mày hỏi tiếp: "Ngươi nói xe này là của ngươi, vậy ngươi gọi tên nó thử xem, nó có đáp lời ngươi không?"
Khương Nghĩa nhướng mày.
Rõ ràng.
Lời này của đối phương đã hoài nghi hắn rồi.
Nếu không. . . Người bình thường sẽ không hỏi như vậy.
Hắn cúi đầu xuống, giả vờ hung dữ: "Ông già, ông sống đến bảy tám chục tuổi rồi cũng không dễ, không cần lo chuyện bao đồng!"
Hắn cho rằng mình dọa một cái như vậy. . .
Đối phương sẽ bị dọa, sau đó ngoan ngoãn bỏ đi.
Nhưng không ngờ ông lão này lại không hề bị dọa chút nào.
Cứ đứng bên cạnh hắn như vậy.
Cũng không ngăn cản hắn.
Cứ nhìn hắn tháo dỡ bình điện.
Làm hắn có chút không được tự nhiên.
"Ông già! Rốt cuộc ông muốn làm gì?"
Khương Nghĩa nghiến răng, trừng mắt nhìn Lữ Tử Châu.
Hắn sắp gỡ xong rồi.
Ông lão này cứ làm trễ thời gian tan ca của hắn.
Lữ Tử Châu nhún vai: "Không có gì, ta chỉ muốn học một môn kỹ thuật trộm bình điện. . ."
Vừa dứt lời.
Khương Nghĩa đột nhiên phản ứng lại.
Lão nhân này hóa ra đã phát hiện ra hắn từ lâu.
Hắn lập tức không cần đến cái bình điện này nữa.
Trực tiếp đẩy xe bình điện về hướng ông lão. . .
Cả người giơ chân chạy.
Hắn có thể trộm bình điện xe ở Tấn Thành ba năm mà không bị phát hiện, chính là nhờ sự cẩn thận.
Hắn không muốn dây dưa với Lữ Tử Châu, không dám lãng phí thời gian.
Bay thẳng đến cuối hẻm.
Ở đó có chiếc xe bình điện đã được hắn cải trang.
Tốc độ chạy lên có thể đến 100 mã.
Chỉ cần cưỡi chiếc xe bình điện được hắn cải trang. . .
Hắn tin, không ai có thể đuổi kịp hắn!
"Đúng là xui xẻo, ông già này rốt cuộc phát hiện ta thế nào?"
Khương Nghĩa vừa chạy, vừa nghĩ.
Bất quá hắn cũng không hoảng loạn.
Ông lão đó chắc bây giờ còn đang đứng ngây tại chỗ nhìn bóng lưng hắn mà đờ ra chứ?
Nghĩ vậy.
Hắn không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.
Kết quả vừa nghiêng đầu.
Lại đúng lúc thấy mặt ông lão kia.
Hình như ông ta cứ cách hắn hai mét.
"Ngọa tào!"
Hắn sợ đến mức không nhịn được mà nói ra một câu thô tục.
Tốc độ vừa nãy của hắn còn nhanh hơn thanh niên bình thường.
Mà lại bị ông lão 70, 80 tuổi này đuổi theo?
"Cậu nhóc, nghe ta khuyên một câu, tự thú đi thôi."
Lữ Tử Châu bám sát sau lưng Khương Nghĩa, vừa đuổi vừa khuyên.
Khương Nghĩa cười lạnh một tiếng: "Nằm mơ! Ta dùng bản lĩnh đi trộm bình điện, lại không phạm luật, dựa vào cái gì phải tự thú?"
Hắn nghiến răng.
Cuối cùng cũng chạy đến cuối hẻm, thấy được chiếc xe lừa điện nhỏ được cải trang của hắn.
Trực tiếp lên xe.
Vặn tay ga, tăng tốc lên cực hạn.
"Ông già, lần này trước hết bỏ qua cho ông, lần sau nếu ông còn xen vào chuyện người khác, đừng trách ta không khách khí!"
Hắn vừa lao ra ngõ nhỏ.
Vừa quay đầu nói lời cay độc với Lữ Tử Châu.
Lữ Tử Châu: ". . ."
Hắn nhìn bóng lưng Khương Nghĩa rời đi.
Lắc đầu bất đắc dĩ.
Trong quái tượng của hắn, tên trộm xe bình điện này đã trộm cắp ba năm.
Ở khu Tấn Thành này, thường xuyên xảy ra các vụ mất cắp xe bình điện.
Nhưng hắn vô cùng giảo hoạt, chọn địa điểm đều không có camera.
Tốc độ gây án lại rất nhanh.
Khiến hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật ba năm. . .
Chạy ra khỏi hẻm.
Khương Nghĩa tăng tốc lên cực hạn.
Tự cho là đã an toàn tuyệt đối.
Nhưng vô tình liếc qua gương chiếu hậu. . .
Thấy một cảnh kinh khủng.
Ông lão vừa ở trong ngõ phát hiện hắn không có đuổi theo.
Mà lại đột nhiên ở đầu đường xuất hiện một ông lão khác.
Ông ta dùng hai chân. . .vẫn đang đuổi theo hắn.
Tốc độ càng lúc càng nhanh.
Ba mươi mét, 20 mét, mười mét. . .
Mắt thấy cách hắn càng ngày càng gần.
Hắn điên cuồng giật tay ga.
Muốn tăng tốc, lại phát hiện. . .
Mặt đồng hồ xe bình điện hiện lên tốc độ đã đạt tới 100.
Bạn cần đăng nhập để bình luận