Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 116: Ba, ta nhanh không khống chế được gia gia (phần 1)

Chương 116: Ba, ta nhanh không khống chế được gia gia (phần 1)
Ba người ăn mày sau khi ăn uống no say. . .Lại hướng Lữ Tử Châu đưa ánh mắt sùng bái, lộ ra một bộ dáng vẻ khiêm tốn cầu học "Lão Lữ, ngươi lại nói cho chúng ta một chút a! Ngoài việc phải giả bộ thương cảm, lúc ăn xin còn có điểm gì cần chú ý?"
Lữ Tử Châu cũng không cự tuyệt.
Trực tiếp ngồi ngay ngắn dậy, chỉ vào ba người tiếp tục dạy dỗ: "Ngoài việc ăn mặc rách rưới một chút, còn cần xem xét tình huống người đi đường, ví dụ như. . ."
Ngay sau đó.
Hắn đem những kinh nghiệm ăn xin mà đám bạn học hệ bói toán nghĩ ra nói hết.
Nghe được ba người liên tục gật đầu.
Có vẻ như đã có chút hiểu ra.
Thấy một màn này. . .
Lữ Khâm: ". . ."
Hắn thật sự không biết phải nói sao cho đúng.
Gia gia căn bản không khuyên được.
Đã hơn 70 tuổi, tình nguyện đi ăn xin bên ngoài, nhất quyết không chịu về nhà.
Đành chịu vậy.
Hắn quyết định đi theo gia gia, xem rốt cuộc gia gia làm sao ăn xin.
"Sao thế? Ngươi cũng muốn học?" Mà Lữ Tử Châu thấy hắn đưa cơm xong vẫn chưa đi, không nhịn được nhíu mày hỏi.
Khóe miệng Lữ Khâm giật giật: ". . ."
Thần mẹ nó muốn học ăn xin!
Thấy bản thân cư nhiên có thể dẫn dắt nhiều học sinh như vậy. . .
Lữ Tử Châu cũng có hứng thú dạy học: "Buổi chiều hôm nay mấy người các ngươi đều phải xem cho kỹ vào, học thật tỉ mỉ, ta sẽ cho các ngươi thấy cảnh giới cao nhất của ăn xin!"
Ba người ăn mày vẻ mặt thành thật gật đầu.
Chỉ thiếu điều lấy sổ ra ghi chép lại.
Rất nhanh.
Lữ Tử Châu thấy một người phụ nữ trung niên đi ngang qua.
Bụng hơi nhô ra.
Nhìn một cái là biết đang mang thai.
Điều này khiến hắn lập tức nhớ đến hồi ức không tốt ở thành phố Tấn Thành.
Bất quá. . .
Nhìn người phụ nữ này ăn mặc, hẳn là thuộc dạng giàu có.
Hắn suy nghĩ một chút, liền trực tiếp tê liệt ngã xuống đất.
Giả bộ vẻ mặt yếu ớt, nói với người phụ nữ kia: "Vị đại thiện nhân này, ta đã ba ngày chưa có cơm ăn. Có thể giúp ta được không, chư thần tiên phật bồ tát trên trời chắc chắn sẽ phù hộ cho người sinh con trai mập mạp. . ."
Nghe thấy lời không biết xấu hổ này. . .
Lữ Khâm cảm giác mặt hơi đỏ lên.
Còn may hắn lúc nãy đã thu dọn hết mấy thứ như cà mèn, đồ ăn ngoài rồi.
Nếu không... bị nhìn thấy. . .
Vậy thì ngại quá.
Nhưng. . .
Lữ Khâm vốn nghĩ người phụ nữ này sẽ không thèm nhìn, ai ngờ nàng lại dừng bước, xoay người nhìn lại.
Thấy Lữ Tử Châu dáng vẻ "Thê thảm", nàng nhịn không được nhíu mày nói: "Vừa nãy ngươi nói ta sẽ sinh con trai à?"
Tuy nàng gả vào nhà giàu có, nhưng đã kết hôn năm năm.
Đến giờ vẫn chưa có tin tức gì.
Năm nay vất vả lắm mới có thai.
Nhưng. . .
Hiện tại trong lòng nàng rất lo lắng liệu có phải là con trai hay không.
Bởi vì mẹ chồng nàng rất chấp niệm với cháu trai.
Nếu sinh ra con gái. . .
E là nàng lại bị mẹ chồng chê cười.
Mà nàng mới vừa nghi ngờ điều đó không lâu sau.
Đi bệnh viện siêu âm cũng không kiểm tra được giới tính của thai nhi.
Cho nên, nàng liền bị lời nói của Lữ Tử Châu hấp dẫn.
Lữ Tử Châu liên tục gật đầu, hết sức thành khẩn nói: "Nhìn dáng vẻ hiền lành của đại thiện nhân, chắc chắn thường xuyên làm việc thiện tích đức, tích lũy nhân quả, ông trời sẽ thỏa mãn mong muốn của đại thiện nhân, trong bụng chắc chắn là con trai. . ."
Lời này rõ ràng là tâng bốc, khiến tâm trạng của nàng vui vẻ hơn.
Thêm vào việc thấy dáng vẻ thảm hại của Lữ Tử Châu. . .
Người thì rách nát, quần áo không đủ che thân, đầu tóc bù xù, chắc cũng chưa gội đầu bao nhiêu ngày rồi.
Mấy người ăn mày bên cạnh xin cơm trong bát còn có chút tiền lẻ, chỉ có trong bát của Lữ Tử Châu. . .
Trống không.
Xem ra chẳng có gì cả.
Lòng trắc ẩn của nàng liền trỗi dậy.
Vì vậy nàng mở ví tiền ra, lấy ba tờ 100 tệ, cúi xuống để vào bát cơm của Lữ Tử Châu.
"Hy vọng lời chúc của ông ứng nghiệm, đến lúc đó nếu ta sinh con trai, sẽ quay lại cảm tạ ông."
Bỏ tiền xong, người phụ nữ liền rời đi.
Thấy một màn này, ba người ăn mày bên cạnh lập tức hai mắt sáng quắc.
Nhịn không được nuốt nước miếng một cái.
Cái này. . . Trong chốc lát thôi.
Ai có thể ngờ được, 300 đồng liền vào túi rồi chứ?
Lữ Khâm cũng nhìn đến ngây cả người.
"Cái này. . . Cái này cái này. . . Ăn xin như vậy mà cũng kiếm được tiền sao?"
Hắn ngơ ngác nhìn gia gia của mình.
Lữ Tử Châu vẻ mặt ngạo nghễ: "Nếu không thì sao? Ta cho ngươi biết, ăn mày bình thường còn kiếm được nhiều hơn mấy dân đi làm đấy! Mà loại ăn mày thâm niên như ta, lại còn hơn cả đám trí thức ấy!"
Lữ Khâm: ". . ."
Ngay sau đó.
Hắn lại thấy gia gia vươn tay.
Cầm ba tờ 100 tệ trong bát lên.
Nhét vào túi của mình.
Đồng thời giảng giải với ba người ăn mày khác: "Lúc nãy ta có nói với các ngươi, phải giả bộ thương cảm, mà muốn giả bộ thương cảm, thì phải luôn làm trống bát của mình, có vậy người ta mới thương cảm."
Ba người nghe xong giật mình tỉnh ngộ.
Liên tục gật đầu.
"Thì ra là vậy!"
"Lão Lữ, nếu không có ngươi, chắc chúng ta ăn xin cả đời, cũng không biết trong ăn xin lại có nhiều điều phải học như vậy!"
"Ha ha ha. . . Ta đột nhiên cảm thấy ăn xin là một công việc tràn đầy tiền đồ. . ."
". . ."
Ba người lập tức như phát điên.
Tràn đầy sự hăng hái.
Trước khi Lữ Tử Châu đến. . .
Bọn họ đều là ngồi dưới đất, mặt không biểu cảm nhìn người qua đường.
Thỉnh thoảng lại la hét vài câu.
Bán thảm một chút.
Trừ phi gặp được loại người hảo tâm phát hỏa, còn không thì... mỗi ngày cũng chỉ kiếm được 10, 20 đồng.
Mà Lữ Tử Châu chỉ làm có vài động tác. . .
Liền khiến bọn họ được một phen mở mang.
Thì ra. . . Bọn họ ăn xin cư nhiên kiếm được nhiều tiền đến vậy!
Một người ăn mày nhìn Lữ Tử Châu, ánh mắt đầy vẻ tò mò: "Lão Lữ, ông lại nói cho chúng tôi chút nữa đi, tôi đột nhiên cảm thấy tiếp tục ăn xin như vậy, thậm chí có thể mua được một căn nhà ở Dương Thành đấy!"
Một người khác ăn mày vẻ mặt khinh thường: "Hừ, tầm nhìn của ngươi nhỏ quá, một ngày ăn xin 2000 tệ. Một tháng là sáu chục ngàn, một năm là 72 vạn, đợi ta ăn xin mười năm, ta sẽ đi mua một căn biệt thự ở mấy thành phố lớn!"
"Nói đúng đấy! Để ta xem, ta cũng sẽ mua biệt thự!"
Người ăn mày còn lại cũng nảy sinh động lực học tập mạnh mẽ.
Ba người lập tức vây lấy Lữ Tử Châu.
Lữ Tử Châu cũng không giấu nghề, trực tiếp tiếp tục giảng giải.
Những điểm yếu cần chú ý khi ăn xin, những điều cấm kỵ khi ăn xin, kỹ năng nói chuyện lúc ăn xin v.v...
Ba người ăn mày lập tức kinh ngạc.
Bộc phát lòng tôn kính đối với Lữ Tử Châu.
Không gọi Lão Lữ nữa, mà gọi luôn là Lữ lão sư.
Lữ Khâm thấy cảnh này. . .
Trong lòng vô cùng chấn động.
Cái này. . . Gia gia ngay lập tức đã trở thành một ăn mày đỉnh cấp, nhất thời hắn cũng không biết có nên cảm thấy vui thay cho gia gia hay không nữa.
Bất quá, hắn cũng mơ hồ hiểu được vì sao gia gia lại mê ăn xin đến thế.
Một màn hôm nay đã hoàn toàn đảo lộn tam quan của hắn.
Ăn xin. . . Cư nhiên lại kiếm được tiền như thế!. . .
Một buổi chiều trôi qua rất nhanh.
Trời bắt đầu tối.
Lữ Khâm mờ mịt nhìn gia gia giảng bài bên cạnh.
Ông vừa giảng bài, vừa làm mẫu.
Thỉnh thoảng lại xin được mấy tờ 100 tệ.
Chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi
Đã thu về hơn ba mươi tờ 100 tệ!
Không sai.
Chính là hơn ba mươi tờ!
Nhìn ba người ăn mày bên cạnh đỏ mắt ghen tị.
Đồng thời càng thêm quyết tâm nỗ lực học tập, cải tiến kỹ năng ăn xin của mình.
Bọn họ như nhìn thấy biệt thự đang vẫy tay với mình.
"Hôm nay ta sẽ cho các ngươi xem phương thức ăn xin nhắm vào từng loại đối tượng, ta sẽ nói cho các ngươi một số chi tiết nhỏ cần chú ý lúc ăn xin. . ."
Lữ Tử Châu còn chưa thỏa mãn, còn muốn tiếp tục giảng bài.
Liền bị Lữ Khâm cắt ngang: "Gia gia, trời tối rồi, chúng ta phải về thôi, ban đêm cũng không có mấy người nữa. Nên. . . Nghỉ việc thôi."
Lữ Tử Châu lúc này mới phản ứng lại.
Chậm rãi đứng lên.
Cầm cái bát xin cơm và gậy đánh chó, nói với ba người: "Hôm nay đến đây thôi vậy. Phần còn lại ngày mai lại dạy tiếp."
Ba người đang nghe hăng say thì bị cắt ngang. . .
Vẻ mặt thập phần khó chịu.
Kéo Lữ Tử Châu nài nỉ: "Lữ lão sư, hay là ông nói thêm chút nữa đi!. . ."
"Đúng đấy, chúng tôi còn có vài chỗ chưa hiểu lắm, hay là ông nói thêm một chút đi!."
"Nếu ông không nói nốt những phần còn lại, đêm nay chúng tôi sẽ ngủ không yên giấc đâu. . ."
". . ."
Ba người mỗi người một lời.
Trong mắt lộ ra vẻ tò mò nồng đậm.
Khiến Lữ Tử Châu lập tức nhớ tới những chuyện trước kia. . .
Mỗi lần hiệu trưởng giảng bài, cứ đến giờ tan học, ông liền xoay người bỏ đi.
Cũng không dạy quá giờ.
Khiến cho đám học sinh các ngành rất khó chịu.
Nghĩ tới đây. . .
Lữ Tử Châu cuối cùng cũng cảm nhận được niềm vui của hiệu trưởng lúc trước.
Trong lòng thoải mái một hồi, chắp tay sau lưng, nói với ba người: "Hôm nay nghỉ, còn lại để ngày mai nói tiếp."
Nói xong.
Theo Lữ Khâm, không quay đầu mà đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận