Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 275: Bọn buôn người sào huyệt.

Chương 275: Sào huyệt của bọn buôn người. Gia đình hắn có một người anh trai rất có tiền đồ. Bạn bè thân thích, người nhà, người qua đường đều cảm thấy hắn là một kẻ phế vật chẳng nên tích sự. Hắn cũng chưa từng được ai kỳ vọng. Vậy mà lại được Đồ Vui cảm tạ. Hắn có một loại cảm giác được người khác xem trọng. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi của một cuộc điện thoại. Khí thế của phó hội trưởng đã có biến hóa long trời lở đất. Trong lòng của hắn, đã gieo xuống một hạt giống của lòng tốt. Đồ Vui mang theo vợ con đi suốt đêm đến đồn công an ở Hải Thành. Cuối cùng bọn họ cũng gặp được đứa con mà ngày đêm mong nhớ. "Con trai của ta!" Hồ mụ ôm chầm lấy Hồ Bân Bân, nước mắt giàn giụa. Hồ Bân Bân thấy lạ lẫm nên bắt đầu khóc òa. Đồ Vui nhìn con không hề nhận ra mình, trong lòng cũng vô cùng khó chịu. Dương Mỹ Lệ cũng muốn ôm Hồ Bân Bân một lần nữa, nhưng bị ánh mắt căm hận của Đồ Vui nhìn trừng trừng nên cũng chỉ có thể đứng tại chỗ. "Bọn họ là cha mẹ nuôi đã mua con trai, hai năm qua đối xử với đứa bé như con ruột, có muốn kiện bọn họ ra tòa hay không hoàn toàn là tùy vào ý của các người." Lữ Tử Châu thở dài nói. Trong lòng Đồ Vui là một người hiền lành. Nhìn thân thể khỏe mạnh của con trai. Mím môi do dự nói: "Không cần đâu, những kẻ đáng ghê tởm thực sự là bọn người kia kìa!" Lữ Tử Châu gật đầu, đã đến lúc đi thu thập những tên kia. Vợ chồng Đồ Vui bỗng nhiên quỳ xuống đất, chuẩn bị dập đầu với Lữ Tử Châu. "Ân nhân!" Lữ Tử Châu không muốn chứng kiến cảnh cảm động này, sau khi hàn huyên vài câu. Lữ Tử Châu tìm đến cảnh sát. "Gần đây có danh sách trẻ em bị mất tích không? Làm ơn cho tôi xem một chút." Cảnh sát không chút do dự tìm danh sách đưa cho Lữ Tử Châu. Những thứ này không phải là bí mật gì cả. Càng nhiều người biết càng tốt. Lữ Tử Châu cầm danh sách rời khỏi đồn công an. Đi tới một góc khuất, niệm thần chú. "Càn là trời, vì quân..." Những chữ phồn thể dày đặc ẩn chứa linh khí vô tận, bao phủ lấy thân thể của Lữ Tử Châu. Hắn đã nâng lên kết nối với thiên địa. Trên danh sách ghi lại, gần ba tháng qua, có năm đứa trẻ bị mất tích. Dấu hiệu sinh mệnh của chúng, nhờ vào sự biến hóa của linh khí đã hóa thành những luồng sáng vàng kim. Những tia sáng này phiêu diêu, trôi về phía một khu nhà trọ cũ ở vùng ngoại ô Hải Thành. Lữ Tử Châu theo manh mối đuổi nhanh. Người đi đường đi ngang qua chỉ cảm thấy một cơn gió thoảng qua. "Vừa nãy là cái gì vậy?" "Không biết nữa, có thể là gió lốc đấy!" Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh hơn. Lúc trước còn có người nhìn thấy ảo ảnh của hắn, giờ thì chỉ trong chớp mắt đã đi qua cả khu lớn. Cảnh giới của hắn theo tâm tính mà có biến hóa long trời lở đất. Trong quá trình chạy trốn. Linh khí không ngừng áp súc lại. Rồi đột phá vào những chỗ bế tắc trong kinh mạch. Đan điền tích lũy càng lúc càng nhiều linh khí. Đây là ngưỡng cửa Trúc Cơ. Tiên Thiên và Hậu Thiên, sự khác biệt lớn nhất nằm ở chỗ bộc phát ra lực lượng. Cảnh giới Hậu Thiên chỉ có thể vận dụng linh khí thiên địa. Còn Trúc Cơ thì tự thân đã có rất nhiều linh khí để sử dụng trong chiến đấu. Đây là một thị trấn nhỏ hẻo lánh nhất của Hải Thành, nằm giáp ranh giữa thành Vu Hải và thành Đủ, vì vậy mà an ninh rất kém. Chẳng trách bọn buôn người lại đến nơi đây. Lữ Tử Châu dừng chân, chậm rãi bước về phía một nhà khách sạn tồi tàn. Ông chủ của nhà khách này cũng là "dân trong nghề". Vậy nên những đứa trẻ bị bắt cóc vẫn bị giam ở chỗ này mà không ai phát hiện ra. "Tôi xin các người đừng đánh nữa mà!" "Tôi muốn về nhà! Ô ô ô --" Tiếng khóc của bọn trẻ không ngớt. Bà chủ hung thần ác sát cầm cây chổi, không thương tiếc quất vào người lũ trẻ, hoàn toàn là đánh vô tội vạ. "Khóc cái mả mẹ gì, câm miệng! Còn không nghe lời nữa, tao sẽ bẻ tay chân các người mang đi ăn xin!" Bọn trẻ nức nở, không dám khóc nữa, từng đứa ngồi thu lu ở góc tường. Chậu cơm đựng toàn thức ăn thừa, những đồ bỏ đi ở chợ, dầu cống rãnh, cơm thiu thịt thiu hôi hám, tỏa ra mùi tanh tưởi. Bà ta ném soảng đồ ăn vào trong phòng, cơm đổ tung tóe trên đất. Nhưng bọn trẻ lại như sói đói, lao vào tranh giành. Một ngày, có lẽ chúng chỉ có mỗi bữa ăn này. Nếu chúng để ý đến ngon miệng, vệ sinh, có lẽ đã bị chết đói rồi. Hai tay Lữ Tử Châu nắm chặt, hít một hơi thật sâu. Chứng kiến cảnh tượng này, hắn chỉ muốn xông vào, tóm lấy bọn chúng. Nhưng hắn phát hiện. Những tên này là cáo già. Nhìn tướng mạo, liên hệ nhân quả, bọn chúng còn không ít đồng bọn. Trong nhà khách, chỉ là một số ít. Vì đại cục, Lữ Tử Châu gắng gượng nhẫn nhịn. Thấy thảm cảnh của bọn trẻ, hắn giận đến đỏ cả mắt. Sau khi ăn xong. Bọn trẻ cô độc ngồi trong căn phòng chật hẹp, không dám phát ra tiếng động. Bởi vì nếu chúng mà lớn tiếng, ầm ĩ đến bà chủ thì sẽ bị đánh đòn. Ông chủ đang chơi mạt chược ở tầng dưới. Một bàn đều là bọn buôn người. Hắn hút một hơi thuốc. "Có ai mua chưa? Lũ nhóc này ở lại đây cũng không được, tao lười hầu hạ." Trương Hoa cười hề hề nói: "Mấy hôm nay người ta kiểm tra gắt gao quá, nhưng có một ông lão có ý định, muốn nuôi con bé gái.""Con bé gái à?" Ông chủ cười dâm đãng. Cả bàn cười ha ha. Lữ Tử Châu vẫn ẩn mình trong bóng tối. Nghe thấy những lời này, trong lòng lại ghi thêm một khoản nợ. Bọn người này nhất định phải bị băm vằm ra từng mảnh! Ngay cả đám trẻ con bé tẹo như vậy mà bọn chúng cũng không tha. Còn có cả cái người mua kia nữa, chắc chắn không phải là thứ tốt lành gì. Nếu như mỗi người đều hiểu biết pháp luật, thì làm sao có người mua mà có người bán chứ? Ông chủ lại nói: "Thế còn mấy đứa còn lại thì sao? Bây giờ con trai không còn hot nữa hay sao? Nếu hai ngày nữa mà không có ai mua thì chặt tay chân chúng cho đi ăn xin cũng kiếm được không ít tiền đấy." Ngồi bên trên bọn buôn người gật đầu. "Tao thấy cũng được đấy, chỗ của Lão Hắc chẳng phải cũng còn mấy đứa hay sao, nuôi thêm lũ này cũng phí của, không bằng đi ăn xin trước, chứ bọn kia cũng chả khác gì." Thật quá tàn nhẫn. Chuyện như vậy mà chúng lại có thể nói ra một cách dửng dưng. Bao nhiêu năm như vậy, bọn chúng không hề bị ác mộng sao? Lữ Tử Châu nghiến răng nghiến lợi. Nếu chúng còn chưa gặp báo ứng thì mình sẽ là báo ứng của bọn chúng! Đến tối. Lữ Tử Châu mua rất nhiều đồ ăn. Vận dụng linh khí, trực tiếp xuyên tường đến phòng của bọn trẻ, đánh thức những đứa trẻ xanh xao vàng vọt. "Ông tới đây để cứu các con." Bọn trẻ mỗi đứa đều rất mẫn cảm. Dù đã tỉnh giấc nhưng cũng không lập tức nhào vào ôm Lữ Tử Châu. Trong lòng vẫn còn nhớ cảm giác sợ hãi. Âm thanh cũng không dám phát ra nửa lời. Lữ Tử Châu đau lòng vô cùng. Anh dỗ đứa nhỏ nhất ăn bánh mì mà anh mua. Một lát sau, thấy các bạn không có gì khác thường. Bọn trẻ mới quây quần xung quanh Lữ Tử Châu. "Ông ơi, ông thật sự đến cứu chúng cháu sao?" Lữ Tử Châu cười hiền hậu. "Đúng vậy, ông thấy các con rất đáng yêu, nên ông trời đã phái ông xuống đây để cứu các con." Nhìn vẻ mặt hiền hòa của Lữ Tử Châu. Bọn trẻ tin anh. Ở dưới lầu, ông chủ ngủ gà ngủ gật. Nghe có tiếng nói chuyện, hắn tức giận gầm lên một tiếng. "Còn không ngủ nữa thì lão tử sẽ đánh chết các ngươi!" Cảm giác an toàn mà bọn trẻ vừa có được trong phút chốc tan biến. Từng đứa không ngừng run rẩy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận