Bị Con Cái Ghét Bỏ, Lừa Dối Người Lớn Tuổi Ghi Danh Tu Tiên Đại Học

Chương 99: Gia gia, không muốn đi lên xem « 10/ 10 »

Chương 99: Gia gia, đừng nhìn lên trên đó « 10/ 10 »
Đêm khuya.
Trong biệt thự.
Tống Kiến Quốc vừa tập tạ, vừa nhìn Trương Thanh Nguyên: "Lão Trương, quà của ngươi chuẩn bị xong chưa?"
Lần này bọn họ tới dự tiệc mừng thọ của Bành Tinh Khiết.
Là bạn học, đương nhiên phải chuẩn bị quà cáp.
Trương Thanh Nguyên gật đầu nói: "Đương nhiên là chuẩn bị xong! Ta tìm được một món đồ tốt trong bí cảnh!"
Ánh mắt Tống Kiến Quốc sáng lên: "Ta cũng tìm được một thứ tốt trong bí cảnh!"
Ở trong đại học tu tiên.
Có bí cảnh thí luyện.
Chỉ cần đạt tới thực lực Huyền Cấp Cảnh, liền có thể tự do vào bí cảnh thí luyện Huyền Cấp Cảnh.
Bên trong có các loại bảo vật quý hiếm, thiên tài địa bảo.
Trong rương hành lý của bọn họ.
Đều chứa những thiên tài địa bảo này.
Cho nên. . .
Bọn họ mới coi trọng rương hành lý đến vậy.
"Nói đến chuyện này, ta cứ cảm thấy người nhà Lão Bành có ý đồ với rương hành lý của chúng ta, lúc chúng ta vào biệt thự, ánh mắt của bọn họ cứ nhìn vào rương hành lý của chúng ta ấy..." Trương Thanh Nguyên không nhịn được nói.
Tống Kiến Quốc nhíu mày: "Hiệu trưởng từng nói, con đường tu tiên, nguy hiểm muôn vàn, lừa gạt lẫn nhau xảy ra ở khắp nơi, chúng ta nhất định phải bảo vệ rương hành lý!"
Bên trong đều là toàn bộ gia sản của bọn họ.
Trương Thanh Nguyên thần sắc ngưng trọng gật đầu.
. . .
Ngày hôm sau.
Một buổi sáng sớm.
Bành San San như thường lệ rời giường rửa mặt.
Lúc ăn điểm tâm. . .
Thấy Tằng Tổ Phụ bưng một bát lớn chất lỏng không rõ tới trước mặt nàng.
"San San, đây là nước thuốc Trú Nhan Tằng Tổ Phụ pha chế cho con, có thể chọn bôi ngoài da hoặc uống. Con mau thử xem."
Nhìn thấy chất lỏng không rõ này. . .
Nàng nhất thời không có hứng thú ăn uống gì.
Vừa nghĩ đến chuyện phải bôi nó lên gò má bóng loáng của mình.
Nàng càng không khỏi rùng mình.
Như thế nàng thà tìm cái c·h·ết!
Nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của Tằng Tổ Phụ. . .
Nàng vẫn uyển chuyển nói: "Tằng Tổ Phụ, người cứ để đó đi ạ! Con về phòng uống sau."
Bành Thuần Tổ không nghi ngờ gì, dặn dò: "Vậy con nhớ uống, ta đi tìm bạn học tu luyện đây."
Nghe được hai chữ tu luyện.
Khóe miệng Bành San San giật giật.
Tằng Tổ Phụ hồi còn đi học. . .
Mỗi lần bọn họ gọi điện luyện tập, Tằng Tổ Phụ không leo núi thì cũng đang trèo cây.
Cũng may Bành gia không có chỗ nào nguy hiểm.
Sau khi Bành Thuần Tổ rời đi.
Nàng lại lần nữa nhìn chén chất lỏng không rõ trên bàn.
. . .
Bành gia.
Ngoài Bành Thuần Tổ lớn tuổi nhất ra.
Bành Tư Nguyên 81 tuổi mỗi sáng đều có thói quen tản bộ và đánh thái cực sau khi ăn xong.
Tục ngữ nói đúng, sau khi ăn xong đi bộ trăm bước.
Sống nhàn hạ đến 99.
Ông chỉ mới 81 tuổi.
Mấy năm nay có vẻ tay chân không còn chút sức lực, lực bất tòng tâm.
Chỉ đi vài bước đã đau nhức toàn thân.
Học y chữa bệnh cả đời, ông cũng biết. . .
Sinh lão bệnh tử, đây là một vòng luân hồi không tránh khỏi.
Hơn nữa từ khi lão ba trở về. . .
Nỗi lòng lo lắng của ông cũng triệt để được trút bỏ.
"San San, theo ta đi dạo."
Sau khi ăn xong điểm tâm, ông vươn vai.
Gọi Bành San San.
Cầm ba toong ra khỏi biệt thự.
Vì vấn đề sức khỏe. . .
Mỗi lần ra ngoài, ông đều phải có người đi cùng.
Phòng ngừa bất trắc.
Không phải Bành Thanh Ngọc thì cũng là Bành San San.
Mà hôm nay.
Là ngày trước đại thọ.
Bành Thanh Ngọc còn rất nhiều việc phải xử lý.
Chỉ có thể để Bành San San đi cùng.
"Gia gia, sức khỏe của ông hồi phục nhanh quá."
Đi một đoạn đường, Bành San San khích lệ nói.
Thời gian trước. . .
Nghe nói Bành Thuần Tổ leo cây cao hơn ba mươi mét.
Bành Tư Nguyên không giữ vững được, b·ệ·nh tim bùng p·h·át. . .
Phải đưa vào ICU.
Cũng may được cấp cứu kịp thời.
Cộng thêm khoảng thời gian điều trị hồi phục.
Sức khỏe của ông cuối cùng cũng hồi phục như trước khi b·ệ·nh.
Nghe cháu gái khích lệ,
Bành Tư Nguyên lộ ra nụ cười đắc ý: "Ta mỗi ngày đều kiên trì đi bộ, đánh Thái Cực, nên sức khỏe mới hồi phục nhanh như vậy."
"Muốn ta nói thì văn hóa Ngũ Cầm Hí, Thái Cực truyền thống của nước ta đối với việc rèn luyện thân thể rất có ích, so với việc tu tiên của Tằng Tổ Phụ con tốt hơn nhiều."
Hai người chậm rãi bước đi trên đường nhỏ.
Bắt đầu tán chuyện.
Bành San San nghe vậy, thở dài nói: "Gia gia nói phải, nhưng mà Tằng Tổ Phụ quá mê tu tiên, sáng nay vừa ăn xong đã chạy đi tu luyện." Còn đưa cho nàng một chén chất lỏng không rõ, bắt nàng uống.
Bành Tư Nguyên nhíu mày: "Tu luyện? Hắn tu luyện thế nào?"
Phải biết rằng.
Đây là Bành gia.
Đang ở trong thành phố.
Làm gì có chỗ núi sâu để hái thuốc.
Bành San San bất đắc dĩ nói: "Có lẽ là luyện cái gì luyện đan các loại đấy ạ!"
Nhắc tới điều này. . .
Khóe miệng Bành Tư Nguyên giật giật.
Ba của ông vẫn là hệ luyện đan của đại học tu tiên.
. . .
Hai người vừa tán gẫu, vừa chậm rãi đi.
Nhưng đi một hồi. . .
Đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện của vài người.
Âm thanh không biết từ đâu truyền tới.
"Lão Tống, ngươi tu luyện đến mức nào rồi?"
"Cũng không nhanh hơn ngươi bao nhiêu, cách Huyền Cấp Cảnh hậu kỳ còn một bước ngắn."
"Lão Triệu, ngươi thì sao?"
"Ta kém các ngươi xa, mới đến Huyền Cấp Cảnh trung kỳ."
"Ai, rời trường ba ngày rồi, nhớ trường quá đi..."
"Đúng đó, ở thế tục khó khăn đủ đường, tốc độ tu luyện chậm như rùa bò vậy."
". . ."
Bành Tư Nguyên đột nhiên dừng lại.
Nhìn về phía Bành San San, nhíu mày nói: "Ai đang nói chuyện?"
Bành San San cũng đang nhìn quanh, quan sát xung quanh.
Nhưng. . .
Trước mắt họ.
Chỉ có hai hàng bạch dương thẳng tắp trống không.
Dưới cây không có ai cả.
Hai ông cháu còn tưởng mình bị ảo giác.
"Chẳng lẽ nghe lầm?"
Hai người nhìn nhau.
Đang định đi tiếp. . .
Tiếng nói chuyện lại vang lên.
"Lão Bành nói muốn cùng nhau tu luyện, người đâu rồi?"
"Chúng ta ở đây luyện tập hô hấp thổ nạp một giờ rồi."
"Xem ra sau khi rời trường hắn có hơi lười biếng, chờ hắn tới phải nói một chút."
". . ."
Bành San San nuốt nước miếng.
Những người này đang nói. . .
Hình như là Tằng Tổ Phụ?
Chẳng lẽ là bạn học của Tằng Tổ Phụ đang nói chuyện?
Nàng lại men theo âm thanh tìm kiếm xung quanh.
Hiện tại bọn họ đang đứng trên đường lớn khu biệt thự.
Hai bên đường đều trồng những cây bạch dương cao lớn.
Xung quanh chỉ có một ít hoa cỏ.
Không có gì che chắn.
"Người ở đâu?"
Nàng nhìn xung quanh.
Cuối cùng vô ý thức ngước mắt lên trời.
Sau đó. . .
Đồng tử hơi co rút lại, thấy một cảnh tượng khó tin.
"Cái này... cái này cái này..."
Nàng che miệng, mắt trừng trừng, miệng há hốc.
Một hồi lâu không thốt nên lời.
Thấy dáng vẻ của nàng. . .
Bành Tư Nguyên cau mày.
Cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Lúc này.
Bành San San dường như nghĩ ra điều gì đó.
Phản ứng lại, vội vàng hét lớn: "Gia gia, đừng nhìn lên trên đó!"
Nhưng lời nàng vừa thốt ra rõ ràng đã quá muộn.
Bành Tư Nguyên đã thấy cảnh tượng trên kia.
Chỉ thấy trên ngọn của những cây bạch dương hai bên đường. . .
Mỗi ngọn đều có một người đứng thẳng.
Dường như là bạn học mà Bành Thuần Tổ mang về tối qua.
Bọn họ đứng rất vững.
Vừa rồi giọng nói là do bọn họ phát ra.
"Choang!"
Thấy cảnh tượng như vậy.
Ba toong trong tay ông đều không cầm được.
Rơi xuống đất.
. . .
Ps: Hôm qua ban đêm đến chậm chương 10:. Hôm nay vẫn là 10 chương bói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận